Chương 39: Bao vây

Viên Minh hóa thân thành vượn trắng, nhanh chóng khởi động chân tay vài cái, trên mặt hiện ra vẻ hoang mang.

Hắn có thể cảm nhận được, cả độ phù hợp hay là sự liên kết giữa hắn và da thú đều được tăng lên, nhưng không biết vì sao uy lực biến thân lại không gia tăng.

Viên Minh đang hoang mang, đột nhiên cảm thấy quanh thân nóng lên, một luồng yêu lực mạnh mẽ tuôn ra từ trong da vượn trắng, giống như dòng nước chảy xiết phân tán ra, rót vào khắp thân thể hắn, bỗng dưng trong cơ thể truyền đến một tiếng "Phịch"!

Sau một khắc, thân thể hắn nhanh chóng phình to, cơ bắp toàn thân nhúc nhích, xương cốt phát ra tiếng nổ “cạch cạch".

Sự thay đổi này đến nhanh, biến mất cũng nhanh, nhưng mà chỉ có thể duy trì bộ dáng này sau hai ba hô hấp.

Đột nhiên hình dạng vượn trắng phát triển thêm, cơ bắp cũng theo đó mà tăng lên một vòng, hai móng vuốt của vượn trắng càng lúc càng sắc bén.

Viên Minh hít sâu một hơi, cảm nhận được sức mạnh mạnh hơn trước, trong lòng có hơi phấn chấn.

Phương thức này tuy hắn khéo mò mẫm ra nhưng thật sự có thể tăng uy phong hóa thân của da vượn trắng, nếu có thời gian hắn phải nghiên cứu kỹ một phen, dù sao đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của hắn trước khi lâm trận đối địch.

Viên Minh giải trừ Phi Mao thuật, quay trở về hang động, rất nhanh lại đi ra, trong tay có thêm một tấm da thú màu đen, chính là da cóc nhặt được.

Nếu bí thuật thai nghén này có hiệu quả đối với da vượn trắng thì có lẽ cũng sẽ có hiệu quả đối với da thú cóc.

Lúc này hắn thi triển Phi Mao thuật hóa thân thành hình dạng cóc, vận chuyển bí thuật thai nghén điều động nhiệt lưu từ lư hương, chậm rãi rót vào bên trong da cóc.

Đúng như dự đoán, da cóc cũng có thể hấp thu nhiệt lưu, nhưng mà chỉ dung nạp được năm sáu luồng nhiệt lưu thì dừng lại, cho dù Viên Minh có cố gắng như thế nào, cũng không có thêm phản ứng nào nữa.

"Xem ra tiềm lực phát triển của da thú không giống nhau, da cóc này còn lâu mới bằng vượn trắng." Viên Minh thầm nghĩ.

Mấy giây qua đi, một luồng yêu lực lạnh lẽo mà cường đại truyền ra từ trong da thú cóc, làm cho trên người nó xuất hiện một loại cảm giác có hơi âm u khác thường.

Viên Minh nhắm hai mắt lại cẩn thận cảm ứng, trên mặt lộ ra một tia ý cười.

Giờ hắn đang biến thành hình dạng cóc, tuy thân hình không tăng trưởng rõ rệt, nhưng sức mạnh của tứ chi lại có tăng lên không nhỏ, sự kéo mở của phổi cũng càng thêm hùng hồn, thêm sức sống, thời gian lặn ít nhất dài thêm hơn một nửa.

Nhưng điều khiến cho hắn hưng phấn cũng không phải là những thứ này, mà là khi biến sang hình dạng cóc, hắn thức tỉnh một năng lực mới.

Hắn cúi đầu hạ thân thể, pháp lực rót mụn đen trên lưng, những đường vân màu đen kia nhúc nhích, biến lớn hơn gấp bội.

Phụt phụt!

Hơn mười dòng chất lỏng màu đen phun ra từ trong mụn, giống như mũi tên bắn về bụi cây phía trước.

Xuy xuy...

Lá cây xanh biếc thối rữa với tốc độ mắt thường thấy được, vỏ cây cứng cỏi cũng nhanh chóng nứt ra, giống như bị chất lỏng màu đen hút hết nước.

Không đến nửa giây, một bụi cây có sức sống tươi tốt hoàn toàn khô héo, chỉ có mấy nhánh cây tráng kiện mới miễn cưỡng sống, những nơi khác đã biến thành bùn đen thối rữa.

"Nọc độc thật lợi hại, chạm vào nọc độc của con cóc này cũng chỉ có thể chết." Viên Minh hơi hít sâu một hơi.

"Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc thì luồng nhiệt khí trong lư hương là cái gì, lại có thể tẩm bổ thú hồn?" Viên Minh hóa giải biến thân, khẽ vuốt ve dấu ấn lư hương trên cánh tay, suy nghĩ trong lòng lại chuyển động.

Trước đây lư hương có thể làm cho ý thức của hắn nhập vào người khác, thậm chí có thể khống chế hành vi cử chỉ của người khác, giờ phút này lại có thể cường hóa thú hồn ẩn chứa trong da thú lông thú để tăng cường uy phong da thú, mỗi lần đều có thể làm cho hắn ngạc nhiên khó hiểu, rõ ràng đây là một món dị bảo giúp hắn có thể hy vọng rời khỏi nơi này, chắc chắn cần cân nhắc kỹ.

Khi Viên Minh trở về hang động một lần nữa, Cáp Cống đã ngừng việc thai nghén, nằm trên giường cỏ khô nhắm mắt tĩnh dưỡng, da sói xanh đặt ở một bên.

Viên Minh liếc mắt nhìn da sói một cái, ngồi xuống.

Chuyện lư hương có thể cường hóa da thú đã tương đối rõ ràng, đối với da sói xanh chắc chắn cũng có hiệu quả, Cáp Cống xem như là bằng hữu của hắn, trước mắt hai người cũng coi như là chung khốn cảnh, có muốn cũng giúp hắn ta cường hóa vật này một chút hay không?

Chỉ là ở trong lòng lại suy xét đến sự an toàn, bí mật của lư hương không thể tiết lộ, cho dù muốn giúp Cáp Cống một phen, nhưng cũng không thể để cho hắn phát hiện.

Ngay lúc này, đột nhiên Viên Minh đứng lên, nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt rất nhanh đã trầm xuống.

"Cáp Cống, mau đứng dậy!”

"Làm sao vậy?" Cáp Cống vẫn chưa ngủ say, nghe vậy vội vàng ngồi dậy.

“Có người tới, số lượng còn không ít!” Viên Minh trầm giọng nói.

"Kẻ thù sao? Ngươi có muốn chạy không?” Cáp Cống kinh ngạc, cầm lấy da thú sói màu xanh bên cạnh.

"Không còn kịp nữa rồi." Viên Minh lắc đầu, thân hình nhoáng lên xuất hiện ở cửa động, nhìn qua một khe hở ở cửa về phía xa xa.

Hơn mười bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt, mấy giây sau đã đến trước cửa động, vây quanh bên ngoài theo hình vòng cung.

Người tới rõ ràng là thuộc về hai thế lực, cầm đầu có hai người, một người là một người đàn ông to lớn tóc đen xõa tung, mũi ưng dài, trên mặt có ba vết sẹo, người còn lại cũng là một người đàn ông tóc vàng dáng người thấp bé mập mạp, có đôi mắt nhỏ.

"Là Ô Bảo của Thanh Lang bang và Kim Khôn của Linh Cẩu đường! Hai đám bọn họ từ trước đến nay đối địch với nhau, tại sao lại có thể đồng thời xuất hiện?” Cáp Cống cũng đi tới cửa động, nhìn thấy người bên ngoài thì hít một hơi khí lạnh.

Viên Minh không nói gì, vẻ mặt có hơi trầm xuống không đoán được.

Đương nhiên hắn cũng đã nghe nói qua tên của Linh Cẩu đường cùng với Thanh Lang bang, nếu như chỉ có Thanh Lang bang tới thì hắn có thể nắm chắc được có thể trở ra an toàn, nhưng nếu cộng thêm Linh Cẩu đường thì mọi chuyện sẽ trở nên khó giải quyết hơn nhiều, nhất là thủ lĩnh của hai người lại đồng thời xuất hiện.

"Ha ha, Ô Bảo bang chủ, ta cũng không phải người nói suông, ở Thập Vạn đại sơn này, không có chuyện là không có người nào mà Linh Cẩu đường chúng ta không tìm được." Người đàn ông tóc vàng tên Kim Khôn cầm một sợi xương thú nhỏ, xỉa răng, cười nói.

Ô Bảo nhìn hang động trước mắt, hừ lạnh một tiếng, hai tay kết ấn, lòng bàn tay dần dần rung, đột nhiên xuất hiện thêm một quả lôi cầu màu tím to bằng trứng chim bồ câu.

“Không tốt!” Đồng tử của Viên Minh co rụt lại, kéo Cáp Cống lùi về phía sau.

Tay phải Ô Bảo vung lên trong hư không, đột nhiên lôi châu lóe biến mất.

Sau một giây, trong rừng hiện lên ánh sáng màu tím chói mắt, một tia chớp màu tím đột nhiên xuất hiện, xé rách không gian đánh vào tảng đá lớn cửa động.

"Ầm!"

Cửa hang đá cao khoảng trượng bị nổ tung hóa thành vô số đá vụn bay tán loạn bốn phương tám hướng, mang theo một mảng lớn khói bụi.

"Không thể tưởng được Ô Bảo này thật sự là tu thành Lạc Lôi thuật!” Trong mắt Kim Khôn đột nhiên lóe lên sự kiêng kỵ rồi biến mất.

Lạc Lôi thuật và Địa Thứ thuật giống nhau, đều thuộc về pháp thuật, pháp thuật giới tu tiên có ngàn vạn loại, suy cho cùng đều thuộc trong phạm vi ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Nhưng trên thế gian này luôn có ngoại lệ, một số người tu tiên hoặc là yêu thú có thiên phú dị bẩm, hoặc là gặp phải biến cố to lớn, có thể tu luyện và khống chế sức mạnh không thuộc về ngũ hành.

Loại tình huống này, giới tu tiên gọi là linh căn biến dị.

Linh căn biến dị có rất nhiều chủng loại, nổi tiếng có Lôi linh căn, Ảnh linh căn, Độc linh căn vân vân, linh căn biến dị khó phân thiệt hơn, biến dị lành tính sẽ làm cho linh căn trở nên mạnh hơn, nếu biến dị theo hướng ác tính, có thể sẽ gây ra thương tổn thân thể.

Lôi linh căn thuộc loại biến dị lành tính, thuộc tính lôi lại nổi danh là có sức phá hoại mạnh mẽ, lôi điện cũng được trời đất sinh ra nên so với linh căn biến dị khác thì Lôi linh căn vẫn tương đối phổ biến, có không ít pháp thuật thần thông thuộc tính lôi, Lạc Lôi thuật chính là một loại cấp thấp nhưng uy lực lại có thể sánh bằng với pháp thuật ngũ hành như Địa Thứ thuật.

Ô Bảo phất tay áo vung lên, phảng phất như trên đầu ngón tay có ánh sáng lóe ra, một luồng gió lớn đột nhiên sinh ra, cuốn bay hết bụi đất ở cửa động.

Tình huống trong động hiện ra rõ ràng, Viên Minh cũng không có che dấu hành tung, thản nhiên đứng ở nơi đó, Cáp Cống bên cạnh hắn thì lại không thấy bóng dáng.

Ô Bảo nhướng mày, vừa mới đến nơi này rõ ràng hắn nhìn thấy trong động có hai người.

"Bang chủ cẩn thận, chỉ sợ một người khác đang trốn ở chỗ tối, Viên Minh ra vẻ như vậy, chỉ sợ là muốn dẫn chúng ta vào, tùy tiện động thủ thì tám phần sẽ bị tập kích." Tán Bái ở bên cạnh thấp giọng nói.

Ô Bảo gật đầu, tay trái để ra sau lưng làm một cái thủ thế.

Các thành viên của Thanh Lang bang chậm rãi đi vào vị trí, bao vây một bên cửa động.

Trong đám người, Ô Lỗ nhìn Viên Minh với vẻ mặt hơi phức tạp, trong miệng khẽ thở dài một tiếng.

"Hai vị bang chủ Ô Bảo, Kim Khôn, cơn gió nào đã mang hai nhân vật lớn cùng tới nơi này?" Viên Minh nhìn thấy hết hành động của Ô Bảo và Thanh Lang bang trong mắt, không nhanh không chậm mở miệng nói.

"Viên Minh, ngươi biết rõ rồi thì cần phải hỏi, ngươi đối nghịch với Thanh Lang bang ta nhiều lần như vậy, lại còn hại chết phó bang chủ Ba Âm, tội ác tày trời, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói may ra còn chết toàn thây!" Ô Bảo lạnh lùng nói.

Viên Minh và Thanh Lang bang đã sống chết không thôi nên hắn lười cãi lại, nhìn về phía Kim Khôn: "Bang chủ Kim Khôn cũng tới bắt ta? Viên mỗ chưa bao giờ đắc tội Linh Cẩu đường.”

“Ha ha, Ô Bảo huynh và ta chính là bạn tốt, hắn mời ta đến đây, đương nhiên ta không thể khoanh tay đứng nhìn." Đôi mắt híp của Kim Khôn đảo quanh, cười nói.

"Hôm nay là tranh đấu giữa ta và Thanh Lang bang, không liên quan đến người bên ngoài, bang chủ Kim Khôn cũng phải suy nghĩ rõ ràng có nên xen vào hay không, Viên mỗ cũng không phải là người rộng lượng." Viên Minh quét qua thành viên Linh Cẩu đường xung quanh, chậm rãi nói.

"Ồ, ngươi đang uy hiếp ta sao?" Con ngươi Kim Khôn chợt nheo lại, ánh mắt chuyển lạnh.

"Không phải như thế, chỉ là lời khuyên thôi." Viên Minh cười nói.

Hắn nghe được không ít về quan hệ giữa Thanh Lang bang và Linh Cẩu đường từ chỗ Thổ Lặc, hai bang phái lớn tranh đấu gay gắt, chắc chắn không có khả năng hòa thuận.

Với tính cách của Kim Khôn, trong lòng tám phần có ý định nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hành động này của Viên Minh chính là muốn cho Kim Khôn một bậc thang, nếu có thể khiến hắn khoanh tay đứng nhìn, trận chiến hôm nay chưa chắc đã không có cơ hội thắng.

Kim Khôn nhìn chằm chằm Viên Minh, đôi mắt híp híp lại thành một khe, đột nhiên cười ha ha.

Viên Minh nhíu mày một chút, không nói gì.

"Ha ha, quả nhiên Viên Minh ngươi không đơn giản, dưới loại tình huống này lâm vào nguy hiểm mà không mất bình tĩnh, còn muốn chia rẽ chúng ta, nói thật, ta thật sự là có ý định muốn thu người vào Linh Cẩu đường!" Kim Khôn cười to nói.

"Kim Khôn, ngươi đổi ý?" Ô Bảo nhíu mày nói.

"Tất cả thành viên của Linh Cẩu đường nghe lệnh, bao vây nơi này cho lão tử, cho dù là một con trùng cũng không thể rời khỏi nơi này!" Kim Khôn không kiên nhẫn phất tay nói.

Tất cả thành viên của Linh Cẩu đường tản ra bốn phía tạo thành hình bán nguyệt vây quanh một bên hang động, cùng với đám người của Thanh Lang bang vây quanh tất cả lối ra của hang động.

Nhưng vào lúc này, Tán Bái núp trong đám người đột nhiên lấy ra một cái nỏ tiễn, phía trên đặt ba mũi tên màu xanh lá cây, nhằm ngay vào chỗ nguy hiểm của Viên Minh.

Tiếng chói tai phá không vang lên, mũi tên hóa thành ba dư ảnh màu xanh đâm thẳng về phía chỗ nguy hiểm trên ngực Viên Minh.