"Thanh niên trẻ, cảm ơn cậu đã cứu ta." Lão nhân rưng rưng nước mắt nhìn Dương Thản, lấy tay lau ít nước mắt: "Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt."
"Lão nhân, ta cứu ngài chỉ là tiện tay. Ngài hảo hảo tĩnh dưỡng tốt, sớm ngày hồi phục."
"Cảm ơn cậu đã lo lắng cho ta." Lão nhân cảm ơn lần hai, thái độ hiền hòa. Dương Thản thấy vậy liền lập tức đẩy thuyền, lòng hô cơ hội tốt đã tới.
"Lão nhân gia, ngài xem nhà ta thực nghèo, tới cơm cũng có không có mà ăn. Giữ lão nhân ngài ở lại, ta sợ không nuôi nổi ngài, mong ngài đừng trách ta."
"Ngươi...." lão nhân trợn mắt nhìn Dương Thản, nghẹn ứ ở cổ, câu nói người tốt hắn không nói tiếp, bởi kẻ trước mắt này muốn vòi tiền. Giờ thiên hạ người tốt có lẽ tiệt chủng rồi. Tuy nhiên, hắn nhớ ra hắn chẳng có một đồng xu dính túi nào cả.
"Chàng trai, lão nhân ta tuy không có tiền nhưng ta là một cái lương y, bốc thuốc trị bệnh là nghề của ta. Ngươi yên tâm, đợi ta đi vòng vòng chữa bệnh ta liền có tiền trả ngươi."
"Biến."
Dương Thản một cước đạp vào mặt lão, máu tươi rơi rụng, một tay nhấc lão già lên ném bay ra khỏi cửa.
Ầm!
Á À
Tiếng hét thảm thương của lão nhân vang vọng ở bên ngoài, Dương Thản lười để ý, lạnh lùng đóng lại cửa. Hắn cứu người chẳng phải không công, nuôi cơm tốn áo, kể cả lão nhân là lương y, hắn cũng không tin kẻ này đi vòng vòng nhặt tiền xong còn về trả ơn hắn.
Xem ra, cái gọi là cơ duyên đều chả có tý tồn tại gì, chỉ là Dương Thản một mình tưởng tượng.
"Ta nên làm gì đây." Dương Thản có phần bồn chồn chìm vào giấc ngủ, bên tai nghe tiếng dế mèn kêu díp díp trong đêm đen. Màn đêm bí ẩn, thế giới ban đêm vô cùng yên tĩnh. Dương Thản tính lên giường đi ngủ nằm chơi.
Giải ra chiếu nệm, Dương Thản đánh một giấc một giấc đến sáng.
Sáng sớm tinh mơ, hắn thay một bộ quần áo nông dân đi làm việc, sách lên cái cuốc thân yêu của mình tới. Đẩy ra môn, tên lương y kia đã biến mất, hắn biến mất càng tốt chứ sao.
"Tên kia làm ta thiệt hại cái khăn, ta quên tính sổ." Dương Thản lẩm bẩm đi qua phủ đệ Dương Gia, màu xanh sẫm cỗ xe ngựa từ cổng lớn phóng ra cái, suýt nữa đâm trúng hắn. Lão phu xe đắc ý nhìn hắn, tay cầm roi da quật mạnh con ngựa chạy qua.
Dương Thản tránh sát tường không dám rên một câu, mặt bạch sợ hãi lão phu xe. Dương Gia nhị công tử Dương Bát Đản đi xe dạo sáng sớm, đụng cái liền chết, đám người này so dã thú đều nguy hiểm.
Dương Thản sống ở thế giới này hơn 10 năm rồi, thân thể cố chủ năm nay 24 tuổi, chẳng trẻ trung gì. Làm lụng vất vả mười mấy năm, hắn đã quen thuộc cuộc sống vận hành. Việc nguy hiểm nên tránh không nên dây, bất kể bọn nó hất hàm sai mặt nhìn hắn như nhìn chó.
Hắn rời khỏi Thanh Hải Trấn, thủ vệ xem hắn lướt.
Khu ruộng đất cần hắn trồng trọt nằm ở rìa trấn, thuận tiện cho binh lính thủ vệ ra hỗ trợ mỗi khi có kẻ có đồ xấu vào đây. Khu đất này là của Dương Gia, người ngoài động không dám đông, bọn họ gan lớn vậy ? Khu đất trồng trọt thường xuyên bị dã thú làm phiền, thủ vệ binh lính có nhiệm vụ xua đuổi đám thú hoang đi.
Đất này hắn chịu tránh nhiệm canh tác trồng đậu với bắp cải, có mùa đổi sang trồng rau ngót với rau đay, tình hình canh tác. Rau ngót trồng rất nhiều, thứ rau này trồng được quanh năm, tốt nhất là vào mùa mưa giờ là mùa mưa nhỉ, giờ là tháng 8.
Dương Thản phải đi tới khu đất của mình tiến hành bắt sâu bệnh, thế giới này không có thứ tên là thuốc trừ sâu, cổ đại người tay trần xử lý. Dương Thản minh bạch thuốc trừ sâu là cái gì, gọi nó thuốc trừ sâu nhầm nha, nó là thuốc kích thích. Giống như bơm kháng sinh cho cây rau vậy, cây sẽ gia tăng đáng kể lượng kháng thể chống sâu bệnh, kháng thể tốt với rau nhưng không tốt với người. Các cụ có câu cái gì quá liều cũng không tốt nha. Ngươi thiếu sắt chả nhẽ ăn cả cục sắt, tiêu hóa được không, chết a, vì thế thuốc trừ sâu cũng vậy.
Ngoài ra hắn phải đi gánh nước, chỗ gần đây không có một con suối con sông nào, Dương Thản phải đi bộ ba bốn cây số sách nước, công việc thực nhọc. Hắn làm nhiều quen rồi.
Bước gần bờ ruộng, hắn thấy Dương Húc lão quản sự cười nhìn hắn: "Dương Thản, hôm qua ngươi làm rất tốt."
"Ngài quan tâm ta tới vậy."
"Ngươi nhầm, ta tới đây để xem ngươi trồng trọt tiến độ. Đúng lúc ngươi tới."
"Ra là vậy."
Dương Thản nghe hiểu gật đầu, Dương Húc quản sự đi xa luôn. Hắn soi bóng lưng lão bĩm môi, ta là việc còn nhờ người khác quan tâm, ta nịnh ngươi vui.
Xa vào khu đất, Dương Thản thực hiện công việc hàng ngày, bắt đầu là cuốc mấy chỗ đất cần cuốc nhanh sau đó bắt sâu. Dương Thản tốn mất 2 tiếng bắt sạch chỗ sâu ở khu đất này. Nói sạch nhưng làm xong hắn còn chưa biết sạch hay chưa, sâu rất nhỏ, ẩn nấp cũng rất kỹ, trên đời này làm gì có thứ gì tên là sạch. Ngươi thứ lắp kính hiển vi soi xem, phóng đại vào trong là một đám vi khuẩn, ấu trùng.
Bắt sâu xong là kết thúc công việc buổi sáng, Dương Thản định đi ăn trưa ở trong trấn, cầm cuốc đi theo nghỉ ngơi, đồ vật đặt bên ngoài chắc chắn mất. Buổi chiều hắn định đi sách nước, việc nhiều không thể làm hết trong một ngày được.