Dương Thản quyết định cõng lão nhân về nhà hắn, cứu người không phải phong cách bình thường của Dương Thản, hắn chưa tốt đến mức như vậy. Dương Thản thà bỏ người chết còn hơn để dây dưa rễ má đến mình, rất phiền phức. Lại nói, nếu lão nhân ăn mặc quần áo khất cái hắn lập tức bỏ đói lão nhân chết ngay. Chuyện gặp ông lão áo rách ven đường cứu giúp rồi tặng võ công căn bản là mơ tưởng. Thế giới này có bao nhiêu người, rất nhiều. Tỷ lệ gặp loại người võ công cái thế rồi truyền thụ như trong phim là không thể nào. Hơn nữa, chuyện gặp khất cái (ăn mày) trên đường ra tay cứu giúp chắc hắn giúp đến cạn túi tiền mất.
Điển hình phải kể câu chuyện nhà hắn. Trên đường về nhà, Dương Thản đi vào Thanh Hải Trấn.
Nhà hắn nằm ở Thanh Hải Trấn phía đông, cũng là nơi Dương Gia Đại Tộc tọa hạ, Dương Gia Đại Tộc là một cái đại tộc thực quyền rất lớn, bọn họ gần như nắm trong tay toàn bộ cái Thanh Hải Trấn. Người sống ở Thanh Hải Trấn này ai cũng sợ Dương Gia, vì nơi này Dương Gia là thiên, gần ngang địa vị quan phủ. Dương Gia nói câu nào người chết câu đấy, quan phủ sẽ chiều theo ý Dương Gia.
Nói thì oai đấy, thân phận không bằng chó như Dương Thản phải sống ở khu ổ chuột của Dương Gia, phía sau tòa phủ đệ to lớn kia. Đám thấp hèn bọn hắn phải ngước nhìn từ dưới lên.
Bước vào Thanh Hải Trấn lúc, mặt trời đã gần xuống núi, đại địa còn lại mỗi một vệt màu đỏ bé tý, Dương Thản nhìn thấy cảnh vật đã tờ mờ tăm tối, mọi thứ trở nên không rõ ràng. Hắn đi qua hàng rào vào trấn, thủ vệ đang ăn uống tối đánh cái ngáp nhìn hắn không để ý, người trong trấn này bọn họ quen mặt sai biệt lắm, Dương Thản tính một cái.
"Về tới gian. Hộc, hộc." Dương Thản mở cửa nhà mình, trời đã tối sầm, lọ mọ hắn đẩy ra môn. Đường về nhà hắn thấy rất nhiều khất cái nằm bên đường, đó là lý do hắn chẳng muốn giúp người nghèo.
"Cha mẹ, hai người trợ giúp ta xử lý." Dương Thản kêu to gọi nhỏ trong nhà.
"Ngươi mang ai về thế này, Nhi Tử." Mẹ hắn với cha hắn chạy ra khỏi bếp, kinh ngạc nhìn con mình mang về người xa lạ; bọn họ vẻ mặt thập phần không vui.
Dương Thản nhận ra vì nhà hắn đã nghèo, nay cứu thêm người là một gánh nặng. Chính mình không mang nổi mình ốc còn chồng thêm, nhưng hắn bất đắc dĩ muốn thử một lần, mình vận may sẽ đen sao đi.
"Ta không có thời gian giải thích, ba mẹ các ngươi lại đây sơ cứu. Người này bị thương." Dương Thản vội thúc giục hai người, cha hắn đưa cho hắn tấm khăn lau bằng bông sạch, khăn lau dùng để quấn vào vết thương cầm máu có tác dụng tốt, trên người lão nhân bị thương mỗi một chỗ.
Lúc cõng lão nhân này chạy về nhà, Dương Thản có nhìn rõ lão nhân vai trái xuất hiện lỗ thủng chảy ra máu tươi, lão nhân chảy máu tầm 2 tiếng đồng hồ nữa chắc chết. Dương Thản nói thằng ngu nhất chưa biết tới cứu thương bao giờ ít nhất phải biết sơ cứu, quấn khăn cầm máu. Đây là giai đoạn đơn giản, tốn một phút hắn đã băng bó xong cho lão.
Quay ra, cha hắn biểu hiện bất mãn: "Dương Thản, chuyện này là thế nào. Ngươi đột ngột đem người này về, cho hắn vào nhà chữa thương."
"Ba mẹ từ từ ta sẽ giải thích bây giờ."
"Còn nói."
"Vâng."
Dương Thản đem đầu đuôi câu chuyện kể hết ra, nói là hắn đi làm cỏ về thấy lão này bị thương, nhìn quần áo đắt tiền nên cứu, cha hắn mới bình tâm tĩnh khí đi xuống.
"Nhưng mà tên này không có tiền, ngươi định....."
"Tất nhiên là chờ hắn báo đáp cha, hắn không có tiền ta liền oanh hắn ra ngoài đánh cho một trận, chết cũng chả liên quan chúng ta".
"Vậy thì được."
"Ừm."
Dương Thản và cha hắn nói chuyện đôi câu, hai người nhìn lão nhân nằm đấy ánh mắt tỏa sáng như nhìn đồng vàng. Lão nhân ngất xỉu chắc cũng không biết mình bị người khác coi như máy rút tiền di động.
Người một nhà Dương Thản bắt đầu ăn uống, mở ra bàn cơm, mẹ Dương Thản nấu cơm rất đơn sơ, vỏn vẹn mỗi người một bát cơm và một đĩa rau. Người mình biết chuyện mình, Dương Thản biết nhà hắn rất chi là nghèo, làm lụm vất vả ba bữa vẫn không đủ ăn, có một bát cơm đã ổn. Mấy người ngoài kia còn nghèo khổ hơn hắn rất nhiều, điển hình là khất cái chết la liệt ở khu ổ chuột chỗ gần nhà hắn. Xã hội này người bình thường có cơm để ăn đã đủ hạnh phúc.
Nhớ cha mẹ mình, cha hắn tên là Dương Hữu, mẹ hắn tên là Lệ Na thì phải, bọn họ xuất thân quá bình thường. Hai hộ gia đình nghèo hôn phu với nhau, cái này ở khu ổ chuột không hiếm gặp cũng không thường thấy, quanh đây rất ít gia đình. Bọn họ nuôi nhau khó khăn, đẻ con càng là gánh nặng chuồng chất.
Gia đình Dương Thản thưởng thức bữa cơm đến khi nến tắt. Hàng ngày giờ ăn nhà hắn tiêu hao nửa cây nến vào buổi, ngày hôm sau tiêu nốt một nửa còn lại để tiết kiệm tiền.
Bữa ăn chính là lúc nhà Dương Thản lâm vào màu đen tối, Dương Thản có thể thấy ánh sáng mặt trăng ở ngoài trời soi sáng khuôn mặt chính mình. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy trọn vẹn khuôn mặt của mình trong gương cả, hắn hay soi mình xuống hồ để nhìn rõ khuôn mặt. Tấm gương ở thế giới này là vật phẩm trân quý, đám quan phủ kia sở hữu một hai chiếc thôi.
Lạch cạch!
Để ý tới giường gỗ hắn ngồi gần kêu lạch cạch, Dương Thản xoay mình lại thấy vị lão nhân kia mở mắt, nằm bất động trên giường nhìn hắn.
"Lão nhân ngài ổn chứ, buổi tối vui vẻ." Dương Thản giả bộ cười hiền hòa nhìn vị lão nhân này, hắn chờ mong lão nhân nói ra đáp án hắn mong muốn. Lúc đem lão nhân bê đến đây, gia đình Dương Thản đã lục soát sạch sẽ người lão nhưng không tìm được thứ gì, mong rằng thân phận lão nhân cao quý, bòn rút được một ít tiền.