Vương Xú Quán, biệt danh là quán đồ ăn bãi rác, sở dĩ quán có biệt danh vãi lúa như vậy bởi vì nó nằm ở trên bãi rác đằng sau Dương Gia Đại Tộc.
Đúng, xác xác thực thực là bãi rác đấy.
Mùi người, mùi hôi thối nồng nặc khắp nơi, chỗ ngồi ăn uống là ngoài bãi rác và chỗ chủ quán bán đồ ăn chỉ là một cái bạt nhỏ.
Chủ quán tên Vương Xú, người như cái tên lúc nào cũng rất xú, mùi hôi quanh quẩn bên người hắn, dưới thân hắn là một chảo lửa thức ăn to đùng gọi tắt là rác.
Quán chỉ có một món ăn tên là hỗn hợp. Hỗn hợp là tên gọi tắt của rất nhiều món ăn trộn lẫn lộn vào với nhau, chủ quán sẽ đi nhặt rác cả một buổi chiều, moi trong đống rác thải đồ ăn thức uống thừa của đám con cháu Dương Gia về rửa sạch, đem chặt mấy thứ cần chặt, chế biến mấy thứ cần chế biến, trộn lẫn vào nhau cho ra hương vị. Thả vào chảo hỗn hợp đun, muỗng to khuấy đều, xúc từng bát cho đám lao động. Dương Thản buồn nôn đến tận cổ họng, ăn nước bọt nước dãi đồ ăn thừa của người khác, ghê tởm. Hắn cảm tưởng mình ăn uống không bằng con heo.
"Thức ăn của ngươi đây, hai vụn đồng."
"Cảm ta Vương chủ quán."
Dương Thản run rẩy tiếp đĩa đồ ăn từ tay Vương Xú chủ quán, nóng hổi thơm phức chuẩn bị mang ra ăn uống. Đừng coi thường thức ăn thời này, bởi vì nó không có chất hóa học, tương đối sạch sẽ, đảm bảo tốt cho sức khỏe. Tuy dính ít đất nhưng ăn bẩn sống lâu, Dương Thản tin lời các cụ nói, người chê đồ ăn bẩn ghê tởm chết sớm.
Len qua đàn người chật ních, Dương Thản ngửi một đám mùi người hôi thối vào chỗ mỏm đá ngồi ăn uống, nơi bãi rác thực sự tởm lợm, hắn muốn chạy càng xa càng tốt, mùi người nộng nặc, ăn uống mất ngon. Mỏm đá này vẫn còn vài người tụ tập nhưng ít ra mùi nó thơm chán. Hơn nữa, Dương Thản tính đợi đứa bạn ăn uống cùng lứa với mình, Dương Lục.
"Dương Thản, hôm nay Dương quản sự có đem ngươi xử lý không."
"Không có, hôm nay lão rất hiền, ta nghĩ lão đổi tính nết."
"Haha, tránh thoát một kiếp là tốt huynh đệ." Dương Lục ngồi sát Dương Thản cười cợt, tay gắp miếng chân gà khoe khoang.
"Ngươi trúng số huynh đệ." Dương Thản tán dương.
"Chả đúng, ngươi xem tên Vương Xú hôm nay lầm lỗi, ta nhân phẩm bạo phát ăn trúng một đám đùi gà, thực sự quá ngon điểm." Dương Lục cầm lên đùi gà cắm nhồm nhàm hiểu hiện rất ngon miệng.
Dương Thản nhìn thèm nhỏ dãi nhưng không làm gì được, nhìn đĩa thịt của mình có vỏn vẹn một miếng thịt gà với một đám rau rợ gắp bỏ mồm. Bữa trưa này đủ bỏ bụng, hắn giả vờ ao ước cho đứa bạn mình vui tý. Nhìn xung quanh không khí vội vàng, hắn tập trung vào ăn uống, chút chút lại nghe mọi người xung quanh bàn tán tin tức xã hội bên ngoài.
Dương Lục ngồi cũng vểnh tai nghe lên, hiểu biết thông tin không bao giờ là thừa.
"Hôm nay tin tức rất thú vị, ngươi nghe bọn họ nói xem Dương Thản." Dương Lục chỉ chỉ tay, Dương Thản lắng tai vào nghe. Mỏm đá cách xa hắn có một nhóm người đang nói chuyện, bàn tán xôn xao thật thích thú.
"Mười năm đại hội võ lâm sắp tới rồi, ta nghe nói ngày mai tổ chức. Trại chủ Liễu Tích sẽ là người đứng ra chủ trì đại hội ở Thái Vân Đỉnh, cao thủ giao hồ đều tụ tập về đó. Hôm ấy chắc chắn là một hồi long tranh hổ đấu."
"Làm giang hồ đại hiệp thật thích, có thể tiêu dao, có thể tỷ võ, có thể hành hiệp trượng nghĩa, chẳng may cưới được cái lão bà xinh đẹp đâu."
"Ngươi nói vậy không sai, huynh đệ. Bất quá người cần xem lại bản mặt mình gấp. Bộ dáng ngươi thế này, đám cô nương phải chạy gấp."
"Hahaha, huynh đệ ngươi quá ảo tưởng."
"Vấn đề là chúng ta không phải người tham gia này, bắt đầu đánh cược xem năm nay ai sẽ là Võ Lâm Minh Chủ đi, ta cược tên này, năm nay sẽ....."
"Ngươi nói vớ va vớ vẩn, tên kia sức khỏe đi xuống, hắn thua."
Dương Thản nghe lướt qua đám đông nói chuyện tập trung vào ăn, không thèm chú ý thốt một câu: "Ăn nhanh lên sắp hết giờ nghỉ."
Loại cờ bạc này chả khác gì cược bóng đá, mai này tự sát thì toi, Dương Thản chẳng dại chơi, một đám nhảy cầu ở kiếp trước quả thực quá đẹp, đánh sâu thị giác. Hắn quan tâm là cơ duyên đâu, hắn đợi mười năm rồi chả thấy gì cả, hắn xuyên không để làm cảnh hả. Còn mấy tên nghe giang hồ võ lâm nữa, bọn họ có mạnh không ?
Tầm hiểu biết của Dương Thản bị giới hạn ở Thanh Hải Trấn, hắn phát hiện hiểu biết của hắn đối với thế giới bên ngoài hạn hẹp.
"Thôi, ta phải về nghỉ ngơi để chiều gánh nước, tạm biệt nha Dương Lục." Nói câu tạm biệt, Dương Thản về nhà nghỉ trưa.
"Ê, huynh đệ ngươi không tính nghe tiếp hả."
"Có nghe cũng chả giải quyết được gì, ta không thích tiêu tiền vào mấy trò vô bổ này. Rảnh rỗi làm làm tiền."
"Chậc." Dương Lục tặc lưỡi, nói thầm: "Dương Thản hắn sống điểm nhạt nhẽo a."
Dương Lục ăn cơm hì hục cho xong, chuẩn bị mang bát con về rửa, hắn chiều đồng dạng đi cày ruộng như Dương Thản. Huynh đệ ngày nói chuyện một hai lời là được rồi, bạn bè hiểu ý nhau chứ nói nhiều chi.