Chương 998: “Nếu tôi không nói thì sao?”

So với thái độ thì những lời nói của thanh niên áo bào đen lại càng khiến mọi người đau lòng.

Nhiều lần lệnh cho cấp dưới tấn công Địa Cầu, giết các thiên tài, bao gồm cả việc chèn ép Diệp Thành hiện giờ, tất cả không phải để trả thù cho thánh địa Lăng Tiêu, trả thù cho đời sau, mà đơn thuần chỉ là cạnh tranh về đại đạo, sợ Diệp Thành và Địa Cầu quật khởi, đe dọa đến địa vị của lão ta.

Ngay cả các tu sĩ biển sao đang vây xem cũng biến sắc. Tâm tính lạnh lùng của Lăng Tiêu Chân Tiên này còn độc ác hơn những sát thủ tàn nhẫn nhất gấp nhiều lần.

Vô số tu sĩ của Địa Cầu bắt đầu chửi bới trên mạng, tuy mọi người mắng, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ. Đối mặt với kẻ mất hết tình người, vì truy cầu đại đạo mà không từ thủ đoạn, thậm chí còn chiếm đoạt thân xác của con trai ruột như thế này, còn chuyện gì mà lão ta không làm được chứ?

“Chỉ vì tôi ngáng đường nên ông muốn giết tôi sao?”

Diệp Thành búng ngón tay, bình tĩnh nói.

“Không phải giết, có thể nổi dậy trong thời gian ngắn như vậy, còn tu thành pháp lực thần thông khiến bản Chân Tiên cũng phải kinh ngạc vì không nhìn thấu, đây không thể là truyền thừa của Địa Cầu hay dải Ngân Hà, chắc chắn cậu đã có được cơ duyên của tiên nhân Thượng cổ trên Địa Cầu”.

“Cậu yên tâm, sau khi bắt cậu, bản Chân Tiên sẽ thả các đệ tử, nô bộc, và các tông môn kia, chỉ bắt một mình cậu, hỏi rõ tiên duyên thôi”, Lăng Tiêu Chân Tiên dửng dưng đáp.

“Nếu tôi không nói thì sao?”, Diệp Thành nói.

“Ha ha”, Lăng Tiêu Chân Tiên cười nhạt, trong mắt lộ vẻ chế giễu: “Diệp Thành, cậu đánh giá quá cao sức mạnh của bản thân mình, lại quá coi thường uy năng của Chân Tiên. Một ngày không thành Chân Tiên, cho dù thần thông mạnh đến đâu, pháp lực nhiều đến đâu, binh khí trong tay lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ là con kiến trong mắt ta thôi, cùng lắm thì phế bỏ chân tay”.

“Vậy sao?”

Diệp Thành cười nhạt đáp.

Ánh sáng thần quanh người anh càng ngày càng rực rỡ, có thể nhìn thấy từng cánh hoa tỏa ra ánh sáng vàng, đang hiện lên quanh người anh mười trượng, bay múa trong không trung, sau đó lại thoắt cái biến mất, cứ hiện lên rồi biến mất như vậy, mãi không dứt.

Mỗi cánh hoa đều đan cài tiên tắc đáng sợ, giống như pháp tắc của Thần giới trên chín tầng trời, tràn ngập khí tức tiêu dao tự tại, dường như muốn thoát khỏi giới này bất cứ lúc nào. Ba tầng sức mạnh là thần anh, thần thể, thần hồn đan xen vào nhau, dần ngưng tụ làm một, hình thành một chiếc vòng thần mờ ảo, giống như bán thành phẩm ở trên đỉnh đầu anh.

“Chính là sức mạnh này, lúc có lúc không, tuy yếu ớt nhưng bản chất dường như còn cao hơn sức mạnh Hợp Đạo của bản Chân Tiên một bậc. Đây không phải sức mạnh mà cậu nên có, chắc chắn đây là sức mạnh của tiên nhân Thượng cổ”.

Lăng Tiêu Chân Tiên nhìn thấy thế, khuôn mặt tỏ vẻ tham lam.

Trong mắt hắn, Diệp Thành giống như sơn hào hải vị ngon nhất trên thế gian, chỉ muốn ra tay nuốt chửng ngay lập tức.

Diệp Thành bao trùm trong tiên quang, thân hình càng ngày càng mờ ảo, giọng nói như từ thiên ngoại truyền tới. Thanh thần binh gãy trong tay anh cũng càng ngày càng hừng hực, cuối cùng, dường như đã hóa thành một thanh tiên kiếm xen lẫn năng lượng cuồn cuộn.

“Rắc!”

Đáp lời Lăng Tiêu Chân Tiên là một luồng ánh kiếm đâm thủng trời xanh.

Ánh kiếm kia vô cùng rực rỡ, dường như muốn phá vỡ hư không vũ trụ. Khoảnh khắc đó, trong mắt tất cả chúng sinh trong vũ trụ chỉ còn lại ánh kiếm chém tan nhật nguyệt kia. Trong ánh kiếm, hai tay Diệp Thành nắm chặt thanh thần binh gãy, cả người anh và kiếm hợp làm một, hóa thành một luồng ánh kiếm chói mắt.

Dường như trong giây phút đó, cả người Diệp Thành đã nhập vào ánh kiếm, tất cả pháp lực, thần thông, linh hồn, đều hòa thành một thể với ánh kiếm, không thể chia tách.

“Ầm!”

Giữa đất trời như có cổng trời mở ra, thần tướng cửu thiên bước ra, cầm kiếm chém xuống, một nhát cắt đôi biển cả.

Nhất Kiếm Cách Thế!

Đối mặt với kẻ địch trước nay chưa từng có, Diệp Thành cũng không dám nương tay, vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh nhất.

“Rắc!”

Khi Diệp Thành chém nhát kiếm này ra, từng luồng sấm sét màu xanh nổ vang giữa hư không, pháp tắc cuồn cuộn, năng lượng nguyên khí vô tận đan chéo vào nhau, ngay cả ánh Mặt Trời cũng bị che rợp dưới nhát kiếm này.

Vô số người ngẩng đầu lên, lúc này chỉ có thể nhìn thấy một mảng tối đen trên bầu trời, một luồng ánh kiếm xé toạc nhật nguyệt, chém đôi trời xanh, dường như thần linh Thái cổ đang chém một nhát kiếm sắc phá tan hỗn độn.

Ngay cả Lăng Tiêu Chân Tiên thân cao hàng tỷ trượng, sánh ngang với trăng sao, đôi mắt to bằng ngọn núi, khí thế mạnh đến mức không thể tin được, dường như cũng có vẻ nhỏ bé khi đối mặt với nhát kiếm này. Lăng Tiêu Chân Tiên ngây người ra đó, toàn thân không thể động đậy, hoàn toàn bị nhát kiếm này làm cho khiếp sợ.

Nhát kiếm này có thể chém rớt thần minh trên trời.

Hiển nhiên đây là đòn tấn công mạnh nhất của Diệp Thành từ trước đến nay.

“Nhát kiếm này mạnh quá, còn mạnh hơn trước đó!”

Mọi người đều biến sắc.

Nhát kiếm này của Diệp Thành đi kèm với sức mạnh tích trữ rất lâu của anh, dung hòa pháp lực, linh hồn, xác thịt toàn thân thành một thể, phối hợp với đại thần thông Nhất Kiếm Cách Thế, kích phát sức mạnh Viên Ma còn sót trong thanh thần binh gãy, có thể nói là đòn tấn công đỉnh phong của Diệp Thành. Cho dù là thập đại Thái Thượng trưởng lão sống lại, phỏng chừng cũng phải tan thành mây khói trước nhát kiếm này.