“Nhưng ngôi sao này của các cậu đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp. Năm xưa có Hiên Viên, sau đó lại có cái gì Tinh Hà Kiếm Cung, bây giờ lại thêm Diệp Thành cậu, bản Chân Tiên đề phòng quả không sai chút nào. Nếu muộn chút nữa, để các cậu đủ lông đủ cánh, thì ngay cả ta cũng khó mà trị được”.
Sắc mặt của thanh niên áo bào đen bình thản, nhìn xuống Diệp Thành, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Mấy vạn năm trước, Tinh Hà Kiếm Cung được xưng tụng ba nghìn kiếm tiên cũng chỉ là con kiến trong mắt thanh niên áo bào đen, có thể nghiền nát một cách dễ dàng. Năm xưa lão ta bắt nhốt Hiên Viên Đại Đế, bây giờ lại muốn bóp chết Diệp Thành?
Tất cả những người thuộc Hoa tộc và Địa Cầu nghe thấy thế đều nghiến răng, trong lòng càng cảm thấy bi thương.
Hiên Viên Đại Đế mạnh mẽ tột đỉnh bị nhốt, Tinh Hà Kiếm Cung bị diệt, còn Diệp Thành thì sao?
Sắc mặt Diệp Thành vẫn bình thản, tuy ánh mắt vẫn nghiêm trọng, nhưng ý chí chiến đấu quanh người anh lại càng hừng hực hơn: “Nói vậy là người đứng sau việc Hiên Viên Đại Đế bị bắt nhốt năm xưa, cùng với sự thay đổi to lớn của Địa Cầu mấy vạn năm trước, thậm chí bao gồm cả tộc Lệ Ma, cũng là do ông sao?”
Trước kia Diệp Thành còn cảm thấy kỳ lạ, tộc Lệ Ma đã tuyệt tích ở vũ trụ từ lâu, tại sao lại xuất hiện ở tinh vực bị lãng quên, chắc chắn phải là một cường giả siêu cấp không thể tưởng tượng mới có thể chỉ huy hoặc chăn thả đám Ma tộc vô cùng hung tàn độc ác này.
“Đúng, cũng là ta”, Lăng Tiêu Chân Tiên ung dung đáp.
Lão ta ngẩng đầu nhìn về phía Địa Cầu, lần đầu tiên trong ánh mắt tỏ vẻ tham lam và nể sợ: “Ngôi sao này, đám kiến hôi các cậu có thể tùy ý ra vào, còn nghĩ đó là cố hương yên bình, nhưng không biết rằng, trong mắt bọn ta, ngôi sao này giống như một cấm địa hiểm ác nhất trên thế gian, pháp tắc dày đặc, tiên trận đan xen, giống như Lôi Trì trên chín tầng trời, không thể bước vào nửa bước”.
Lăng Tiêu nói, sự tham lam trong mắt càng đậm hơn.
“Vì vậy, trong giấc ngủ say mười vạn năm nay, bản Chân Tiên đã phân chia thần niệm, nhân cơ hội bồi dưỡng một đám tộc Lệ Ma, lượn lờ bên ngoài trời sao này. Hễ Địa Cầu có cường giả xuất hiện thì lập tức trừ khử”.
“Tám vạn năm trước, năm vạn ba nghìn năm trước, ba vạn bốn nghìn năm trước, và ba nghìn năm trước, bản Chân Tiên đã phái người tấn công ngôi sao này năm sáu lần, thậm chí còn ngầm thao túng Thánh Thiên Cung, cuối cùng cũng khiến nó lụn bại, không ngờ vẫn có kẻ nhân cơ hội vùng dậy”.
Mười vạn năm, năm sáu lần?
Sắc mặt của Hoa tộc và chúng tiên tông môn Thượng cổ đều cứng đờ.
Bọn họ không ngờ mình ở Địa Cầu nhìn có vẻ bình yên trưởng thành, nhưng thực ra đã sớm bị người ta sắp xếp thao túng. Mỗi lần chuẩn bị quật khởi là lại bị giết chóc. Đáng lẽ họ đã sớm trở thành nhân vật và trung tâm của cả tinh vực này, ngạo nghễ tinh vực bị lãng quên, nhưng lại nhiều lần bị Lăng Tiêu Chân Tiên tiêu diệt.
Tuy Lăng Tiêu không nói rõ rốt cuộc trong mười vạn năm qua đã xảy ra những chuyện gì, nhưng mọi người đều biết, chắc chắn là có cường giả thiên tài tuyệt diễm xuất hiện, vốn có thể quân lâm vũ trụ, nhưng lại bị lão ta ám hại, ôm hận mà chết.
“Lăng Tiêu!”
Khoảnh khắc đó, không biết bao nhiêu người Địa Cầu cắn răng phẫn nộ hét lên.
Đại trưởng lão Hoa tộc quỳ phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa. Tần Sương cũng tức giận đến mức thân thể thẳng tắp run rẩy. Aokawa Sakura, các cô gái phái Sương Diệp, Trình Hồng Quang, Vương Phục Hổ, và những người phàm bình thường như Lam Quang, nghe thấy thế đều cắn chặt răng.
Nếu như không có Lăng Tiêu Chân Tiên, thì mười vạn năm qua đã có không biết bao nhiêu cường giả kinh thế tuyệt diễm của Địa Cầu sống sót, chỉ cần một người trong số họ chứng đạo Hợp Đạo, thì Địa Cầu sẽ là trung tâm của cả tinh vực bị lãng quên, không cần phải chịu nhiều khổ nạn như vậy, tộc nhân tha hương, linh khí cạn kiệt, bị dị tộc ở các ngôi sao lớn, thậm chí là đại giáo biển sao ở ngoại vực sỉ nhục ức hiếp.
Hóa ra tất cả đều là do Lăng Tiêu!
“Giết lão!”
“Giết lão đi!”
“Giết lão đi!”
Không biết từ lúc nào, có người cao giọng hô với trời.
Tuy bọn họ chỉ là người phàm, giọng nói rất nhỏ, không thể truyền ra ngoài tầng khí quyển, nhưng dường như Diệp Thành nghe thấy, ánh mắt anh nhìn người thanh niên áo bào đen ngày càng lạnh lẽo.
“Đừng nhìn ta như vậy, giết thiên tài vốn chính là điều những người đứng trên cao nên làm. Lúc cậu quật khởi đã san bằng cả thánh địa Lăng Tiêu, bản Chân Tiên cũng không nói gì. Thắng làm vua thua làm giặc thôi, đời sau của thánh địa Lăng Tiêu không làm nên trò trống gì, không thể giữ được cơ nghiệp tổ tiên, ngược lại còn chọc phải đại địch, vốn nên bị diệt”.
Lăng Tiêu Chân Tiên lạnh lùng nói.
“Nói vậy tức là ông không đến vì thánh địa Lăng Tiêu?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Ha ha ha, Diệp Thành, cậu coi thường ta quá, nói cách khác là coi thường một Hợp Đạo quá”, Lăng Tiêu Chân Tiên cười lớn, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt, lão ta nhìn về phía Diệp Thành.
“Chỉ một thánh địa Lăng Tiêu nho nhỏ, bị diệt thì bị diệt, sao có thể khiến bản Chân Tiên ra tay vì một đám tiểu bối chứ? Lần này bản Chân Tiên đến chỉ vì cậu đã làm phiền đến ta mà thôi”.
“Diệp Thành, chắc cậu không biết, từ khi cậu đột phá đến cảnh giới Xuất Khiếu, bản Chân Tiên đã chú ý đến cậu rồi, lúc đó ta chỉ nghĩ cậu là một thằng nhóc con mà thôi, muốn nổi dậy làm phiền đến bản Chân Tiên thì ít nhất cũng phải mấy nghìn năm sau. Đến lúc đó, bản Chân Tiên đã có được đại cơ duyên của Địa Cầu, rời khỏi nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này rồi, dù có nhượng lại tinh vực này cho cậu thì có sao chứ?”
Thanh niên áo bào đen bình thản nói: “Ai ngờ được cậu lại trưởng thành nhanh như vậy, nhanh đến mức vượt cả dự liệu của ta, vậy thì bản Chân Tiên không thể giữ cậu lại được nữa rồi”.
Từ đầu đến cuối sắc mặt của Lăng Tiêu Chân Tiên không thay đổi chút nào, chính vì vậy mới càng khiến mọi người kinh hãi.