“Rốt cuộc Chân Tiên Hợp Đạo mạnh đến mức nào, cả đời này chúng ta cũng chưa từng được thấy. Nhưng nếu quả thực có Hợp Đạo, thì đây chính là đòn tấn công của Hợp Đạo. Cho dù là trăng sao trên trời cũng không đỡ được nhát kiếm này”.
Có tu sĩ ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm thán.
Mấy người Thiên Huệ Thiên Quân, Bạch Phượng lão tổ, Ma La cũng tỏ vẻ kinh hãi.
Cho dù là mọi người ở Địa Cầu cũng có thể cảm nhận được đòn này của Diệp Thành, ánh kiếm rực rỡ dời non lấp bể, che trời rợp đất kia khiến tầng mây trên trời cũng tối sầm lại, dường như bị nhát kiếm chém làm đôi. Rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh cả đời cũng chưa từng được chứng kiến kiếm pháp đáng sợ như vậy.
“Không hổ là Diệp Chân Tiên, cái lão Lăng Tiêu Chân Tiên kia chỉ là một tàn hồn đã chết từ lâu, bây giờ sống thoi thóp trong cơ thể của con trai, vậy mà cũng dám nhảy ra vênh váo”.
“Phải đấy, chắc chắn Diệp Chân Tiên sẽ dễ dàng nghiền nát lão như san bằng kẻ địch của các tinh hà ngoại vực, chẳng khác gì giẫm chết một con kiến”, một tu sĩ Địa Cầu trẻ tuổi kích động nói.
“Đương nhiên, Diệp Chân Tiên là nhân vật tuyệt thế mười vạn năm mới có của Địa Cầu ta, sao một lão quỷ thoi thóp có thể sánh bằng chứ?”, người bên cạnh mỉa mai.
“Đúng đúng, Diệp Chân Tiên một kiếm chém tiên, vô địch đương thời”, thiếu niên kia cũng vội vàng sửa lời.
Rất nhiều người đều kích động, khuôn mặt ngập tràn hưng phấn.
Bọn họ không biết rốt cuộc Hợp Đạo và Diệp Thành ai mạnh hơn, nhưng uy lực của nhát kiếm này quả thực đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Khí thế khủng khiếp kia, cho dù cách mấy vạn dặm thì vẫn mơ hồ truyền đến Địa Cầu, khiến rất nhiều người phàm run lẩy bẩy, cảm giác từ linh hồn đến lông tơ đều kích động vì uy áp của nhát kiếm này.
Các cô gái của Sương Diệp như Aokawa Sakura và Thẩm Minh Nhan lại càng kích động ngẩng đầu lên, chờ đợi chứng kiến uy thế vô địch một kiếm chém địch của Diệp Thành, tái tạo một thần thoại huy hoàng khác, từ đó trở thành Diệp Chân Tiên thực sự uy chấn Địa Cầu.
Chỉ có Trùng Lâu, tuy khuôn mặt cũng kích động, nhưng trong mắt mơ hồ có một tia lo lắng ẩn sâu.
Trong tất cả mọi người, chỉ có nó từng được thấy Hợp Đạo, biết uy thế của Chân Tiên mạnh đến nhường nào, vượt quá tưởng tượng của người Địa Cầu. Tuy nhát kiếm này của Diệp Thành mạnh mẽ, Bán Bộ Chân Tiên bình thường tuyệt đối không thể đỡ được, nhưng Trùng Lâu không hề lạc quan như những người khác.
“Mong là mình đã nghĩ sai”.
Trong lòng Trùng Lâu khẽ thở dài.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng nó trốn tránh đã lâu, luôn không muốn nhìn thấy, đã xảy ra.
“Keng!”
Lăng Tiêu Chân Tiên vẫn đứng yên bất động, nhưng khi ánh kiếm xâm nhập vào phạm vi trăm trượng quanh lão ta, gióng như một miếng thủy tinh va vào tấm sắt, bỗng chốc vỡ vụn, chẳng khác gì cốc nước rơi xuống đất, vỡ tan thành muôn mảnh.
Nhát kiếm này... không có chút hiệu quả nào!
Trong khoảnh khắc này, vô số ánh kiếm rải rác như nước, bắn ra bốn phương tám hướng, đâm thủng từng tầng hư không, khiến chu vi mấy nghìn dặm hóa thành bão táp kiếm vực.
Thậm chí có tu sĩ đứng cách vạn dặm, tưởng rằng chỗ này cách xa chiến trường, chắc chắn sẽ không bị cuốn vào, kết quả một luồng ánh kiếm bay tới, nghiền nát cả xác thịt lẫn kim đan của anh ta. Tốt xấu gì cũng là đại tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, vậy mà không đỡ nổi một luồng ánh kiếm còn sót, trong khi có tới hàng trăm nghìn luồng như vậy.
“Ôi!”
Giây phút đó, sắc mặt của tất cả các tu sĩ chứng kiến cảnh tượng này đều cứng đờ.
Diệp Thành sử dụng đại thần thông Nhất Kiếm Cách Thế, ngưng tụ nửa nguyên sức mạnh của xác thịt, pháp lực và linh hồn, cộng thêm cưỡng ép kích phát kiếm ý thiên tướng trong thanh thần binh gãy. Nhát kiếm có thể chém rớt trăng sao trên trời, vậy mà không thể xâm nhập vào phạm vi trăm trượng của Lăng Tiêu Chân Tiên sao?
Không thể nào!
Không ít tu sĩ Địa Cầu đã chuẩn bị hoan hô, chúc mừng Diệp Thành đánh bại Lăng Tiêu Chân Tiên, chính thức trở thành người đứng đầu tinh vực bị lãng quên, lúc này thân hình lảo đảo, không dám tin cảnh tượng trước mắt.
“Sao lại như vậy được?”
Ngay cả các tu sĩ ngoại vực và các tán tu biển sao cũng thấy khó hiểu.
Trong mắt bọn họ, nhát kiếm kia của Diệp Thành đã lên đến đỉnh cao nhân gian, Bán Bộ Chân Tiên bình thường, thậm chí là Thiếu chủ Vân Thần của Kim Ô Môn, cũng sẽ tan xương nát thịt trước nhát kiếm này. Ánh kiếm huy hoàng kia cuồn cuộn sôi trào, cuốn tung mấy nghìn dặm, cho dù là sao trên trời cũng có thể rơi xuống.
Đứng trước nó, cho dù là hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn Kim Đan, Nguyên Anh cũng sẽ bị càn quét.
Nhưng tại sao nhát kiếm mạnh đến vậy lại thất bại chứ?
“Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình”, Lăng Tiêu Chân Tiên bình thản nói.
Ánh mắt lão ta lạnh lùng như sông băng lạnh giá nhất dưới cửu u, nhìn chằm chằm Diệp Thành, không có bất cứ cảm xúc nào.