Chương 1002: “Thần Lôi… Khai Thiên Đao!”

“Thần Lôi… Khai Thiên Đao!”

“Soạt!”

Một kiếm một đao.

Một luồng thần quang, một tia sấm sét.

Một luồng rực rỡ chói mắt, một luồng tối tăm sâu thẳm.

Trong khoảnh khắc hai luồng sáng được Diệp Thành vung ra, cả trời đất dường như bị bóng tối bao trùm. Lúc này, chỉ còn hai luồng bóng đao ánh kiếm rực rỡ và u tối đến mức khó tin kia.

Nhất Kiếm Cách Thế, Thần Lôi Khai Thiên Đao.

Đây gần như là phép thần thông được Diệp Thành giấu kĩ nhất, bây giờ được thi triển cùng lúc, uy năng tăng vọt gấp đôi. Hai đòn tấn công so với một nhát kiếm thì mạnh hơn gấp nhiều lần.

Cả vũ trụ cũng bị bóng đao ánh kiếm đan xen vào nhau, cắt thành một vết thương giống như hình đan chéo. Rất nhiều người chỉ từng thấy bầu trời chảy máu ở trong sách vở, lúc này ngẩng đầu, nhìn thấy màn trời bị xé tan, năng lượng ngũ sắc rực rỡ chảy cuồn cuộn từ trong ra, giống như bầu trời đang chảy máu thật vậy.

“Một đòn mạnh đến như vậy, chắc sẽ không bị thua đấy chứ?”, có người ngập ngừng nói.

Nhưng Lăng Tiêu Chân Tiên chỉ giơ thêm một ngón tay nữa.

Hai ngón tay!

Hai ngón tay giơ lên búng, đồng thời phá tan Nhất Kiếm Cách Thế và Thần Lôi Khai Thiên Đao. Bóng đao ánh kiếm vô cùng rực rỡ, có thể chém đôi trời đất, vậy mà lại bị lão ta búng vỡ vụn, hóa thành vô số ánh sáng buồn bã tuyệt đẹp như bông tuyết.

“Đao pháp không tệ, nhưng người thì yếu quá”.

Lăng Tiêu Chân Tiên bình thản nói, hất ống tay áo ra, chẳng khác gì phủi một con kiến hạt bụi trên người. Chín con sông Hoàng Tuyền quấn quanh người lão ta, một dòng trong số đó đổ xuống, lượn lờ ở hai bên tay áo, giống như núi thần Thái cổ nện xuống người Diệp Thành.

“Ầm!”

Giống như một chiếc búa lớn nện xuống con muỗi.

“Phụt!”

Diệp Thành lại phun ra một ngụm máu, máu vàng nhạt nhuộm đầy áo trước ngực anh, tóc tai anh rũ rượi, áo bào đen mười hai hoa văn cũng nát bươm, khí tức bỗng chốc tụt xuống.

Từ lúc chiến đấu đến nay, đây là lần đầu tiên Diệp Thành bị thương thực sự.

Cho dù là khi Thiếu chủ của Kim Ô Môn mang thần niệm của Kim Ô Chân Tiên đến, hiệu lệnh một triệu đại quân, mười đại trưởng lão bao vây tấn công, thì cũng không khiến Diệp Thành tổn thương một sợi tóc. Vậy mà bây giờ lại bị thương khi Lăng Tiêu Chân Tiên phẩy một cái sao?

Mọi người chứng kiến cảnh này, trong lòng lạnh lẽo.

Sau đó, Diệp Thành quát lớn, lại lần nữa lao một bước vượt qua vạn dặm xông tới, tóc đen xõa theo gió, ý chí chiến đấu hừng hực, trong chớp mắt đã đổi liên tục mấy loại thần thông.

Cửu Tuyệt Diệt Thế Thần Lôi, Kim Ô Thần Luân, Kỳ Lân Bạo Toái Trảm…

Loại nào cũng là đại thần thông kinh thiên động địa, nhất là Cửu Tuyệt Diệt Thế Thần Lôi kia, mạnh đến mức không thể tin được. Nhưng bất kể là thần thông đủ để hủy thiên diệt địa, càn quét cả trời sao, khi đến phạm vi trăm trượng xung quanh thanh niên áo bào đen, liền nhanh chóng tiêu giảm, từ lớn hóa nhỏ, cuối cùng gần như biến thành làn gió mát, thậm chí còn không thổi bay được góc áo của Lăng Tiêu Chân Tiên.

Dường như chu vi trăm trượng xung quanh lão ta chính là thần vực vô địch, được pháp tắc thần thánh quấn quanh, bất cứ sức mạnh nào dưới Hợp Đạo cũng không thể lay động.

“Yếu quá!”

Lăng Tiêu Chân Tiên đáp lại bằng một quyền.

Uy năng cuồn cuộn của một quyền chấn động hệ Mặt Trời, khiến Mặt Trăng lệch đi, Địa Cầu run rẩy, đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng được, cuốn tung cả trời sao, cách không đấm tan xác Diệp Thành.

Diệp Thành xưng hùng tinh vực bị lãng quên, càn quét vạn giáo biển sao, vậy mà lại bị một quyền của Lăng Tiêu Chân Tiên đánh cho phát nổ, giống như một chùm pháo hoa, vô số xương thần và máu thần màu vàng nhạt bay tứ tung bốn phương tám hướng. Cả người anh giống như một quả dưa hấu bị đập vỡ, nổ thành một đóa hoa màu vàng giữa hư không, tiên quang khí lành vô tận cũng theo đó bay ra, nhìn có vẻ vô cùng đẹp đẽ thê lương.

“Diệp Chân Tiên chết rồi sao?”

Khoảnh khắc đó, không biết bao nhiêu người cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Mọi người đã nghĩ đến khả năng Diệp Thành sẽ thua, nhưng không ngờ anh lại thua thê thảm đến như vậy, còn không chống đỡ nổi một quyền của Lăng Tiêu Chân Tiên, xác thịt cũng nát vụn dưới tay lão ta.

“Không thể nào, đây là Diệp Thành, người nghiền nát cả các đạo thống Chân Tiên biển sao, cậu ấy sẽ không chết như vậy được. Cậu ấy còn phải xưng bá cả tinh vực bị lãng quên, xưng tông làm tổ, thống trị trung thổ mười vạn năm, sao lại chết như vậy được? Tôi không tin…”

Không chỉ người Địa Cầu và tu sĩ của các tông môn Thượng cổ lắc đầu, không muốn tin.

“Tông chủ!”

“Sư phụ!”

“Chồng ơi!”

“Chủ nhân!”

“…”

Mọi người của phái Sương Diệp cũng đỏ mắt lên, nhìn lên trời kêu lớn, rất nhiều thiếu nữ nước mắt giàn giụa. Nhất là Aokawa Sakura, cô ấy không nhẫn nhịn được, muốn lao lên trời, nếu không nhờ Trùng Lâu khổ sở ngăn cản, thì mấy đệ tử này của Diệp Thành đã lao ra khỏi Địa Cầu, giết về phía Lăng Tiêu Chân Tiên.

“Sakura tiên tử đừng lo, chủ nhân tung hoành vô địch, lai lịch xuất thân lớn như vậy, thần thông pháp thuật nhiều như vậy, hơn xa những gì người thường có thể tưởng tượng, chắc chắn sẽ không chết như vậy đâu”.

Trùng Lâu khuyên ngăn.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một người tí hon ngồi khoanh chân trong vô số máu vàng và xương cốt. Anh chỉ cao mấy tấc, lấp lánh trong suốt, toàn thân bao trùm trong ánh sáng thần vô tận, ánh sáng chín màu quấn quanh người anh, thân hình nhỏ bé ngồi ngay ngắn ở đó, dường như chính là trung tâm của cả vũ trụ.

Người tí hon kia nhìn giống hệt Diệp Thành, chính là nguyên anh của anh.

“Ầm!”

Sau khi tu luyện thành công, đây là lần đầu tiên Cửu Thần Linh Lung Anh của Diệp Thành xuất hiện ở thế gian.

Sắc mặt anh lạnh lùng, trong lúc mắt nhắm mở, có ánh sáng bảy sắc bắn ra, tiên quang pháp tắc vô tận bao trùm quanh người anh. Từng đóa thiên hoa màu vàng rủ từ trên đỉnh đầu xuống, sau đó lại nhanh chóng biến mất dưới chân, cứ tuần hoàn như vậy không ngừng nghỉ, còn có tiếng Phật hát vô tận, tràn ngập âm hưởng tiêu dao tự tại, dường như tồn tại vĩnh hằng, siêu thoát khỏi thời gian năm tháng, giống như thiên đạo.

Mất đi xác thịt, lúc này pháp lực thần anh của Diệp Thành mới thể hiện toàn bộ, từng luồng sức mạnh như thủy triều, chấn động sao trời kia khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.

“Sao có thể thế được? Sao trên đời lại có thần anh mạnh mẽ như vậy, pháp lực hùng hậu như vậy? Chuyện này không hợp lẽ thường tình”.

Kháo Sơn Vương Vân Cực vốn đang cười hả hê, khi nhìn thấy Cửu Thần Linh Lung Anh đặc biệt của Diệp Thành, tiếng cười của hắn bỗng im bặt, nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc.

Những người khác như Thiên Huệ lão tổ, Ma La cũng vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ có Trùng Lâu lờ mờ hiểu trong lòng, chắc chắn nguyên anh của Diệp Thành ngưng luyện theo pháp môn đặc biệt của tiên tông thế giới tinh hà trung tâm, mới có uy năng kỳ dị như vậy, khiến Hợp Đạo cũng phải nhìn bằng con mắt khác.