Chương 1001: Đúng là Nguyên Anh đấu pháp.

Sức mạnh ngút trời của Chân Tiên ngoại vực so với Lăng Tiêu Chân Tiên ngày hôm nay chỉ có hơn chứ không có kém.\

“Mình vốn tưởng rằng chủ nhân là con cháu của tiên tông tinh hà trung tâm, tuy là Nguyên Anh nhưng tu hành bí pháp tiên tông, nói không chừng có thể bù đắp khoảng cách giữa Hợp Đạo và Nguyên Anh. Nhưng xem trận chiến ngày hôm nay, giữa Nguyên Anh và Hợp Đạo vẫn có khoảng cách quá lớn. Ngay cả người mạnh như Diệp Chân Tiên cũng không thể vượt được ranh giới này”.

Trùng Lâu thở dài.

Còn mọi người của Sương Diệp và Địa Cầu đều vô cùng bàng hoàng.

Dù sao cũng không thể lừa mình dối người mãi, trong lòng bọn họ càng ngày càng thấy bất an, lo lắng nhìn lên trên. Các lãnh đạo cấp cao của Sương Diệp như Aokawa Sakura, Thẩm Minh Nhan tuy sắc mặt vẫn không đổi, nhưng bàn tay trắng nõn của bọn họ siết chặt, nhiệt độ quanh người tăng cao, từng luồng xoáy khí quấn quanh, pháp lực dao động, cho thấy các đệ tử thân truyền của Diệp Thành cũng đang lo lắng cho anh.

“Nếu Diệp Chân Tiên thua thì Địa Cầu xong đời rồi!”

Không chỉ một người mà trong lòng ai cũng hiểu điều này.

Tuy Diệp Thành nói Địa Cầu có tiên trận của tiên nhân Thượng cổ bảo vệ, có thể cấm tuyệt đối mọi sức mạnh Hợp Đạo đặt chân vào. Nhưng năm xưa Địa Cầu từng mạnh đến như vậy, Lăng Tiêu Chân Tiên cũng chưa từng đến, chỉ dựa vào một đám tùy tùng và tộc Lệ Ma dưới trướng, chẳng phải vẫn mấy lần công phá Địa Cầu sao? Huống hồ, nghe hai người nói chuyện, Lăng Tiêu Chân Tiên hoàn toàn có thể áp chế pháp lực của mình, khống chế ở cảnh giới Nguyên Anh để vào được Địa Cầu.

Đúng là Nguyên Anh đấu pháp.

Ai có thể thắng được một Nguyên Anh là Hợp Đạo cải trang chứ? Riêng kinh nghiệm và lĩnh ngộ đối với pháp tắc đã đủ để nghiền nát tất cả Nguyên Anh rồi!

Chỉ có một số kẻ không thức thời như Tất Tịnh Hồng, Hách Hổ, mấy lão tổ còn sống sót của Huyết tộc, tộc Quang Minh, và những người có thù với Diệp Thành, lúc này đều mong đợi anh thua trận. Kháo Sơn Vương Vân Cực gãy tay đứt chân, chỉ còn lại một cái chân, cười lớn:

“Diệp Thành, mày cũng có ngày hôm nay à?”

Trong lúc nói, ánh mắt hắn ngập tràn vẻ oán độc.

“Ồn ào”.

Diệp Thành hừ lạnh, vỗ một chưởng lên người Vân Cực ở khoảng cách mấy nghìn dặm, khiến hắn phun ra máu, thân hình lùi lại. Anh đạp chân lên hư không, mỗi bước đi được mấy nghìn dặm, lần nữa quay trở lại.

Mọi người có thể nhìn thấy, Diệp Thành vẫn mặc bộ áo bào trước đó, là một chiếc áo bào đen, bên trên thêu mười hai hoa văn, hoa chim cá trùng, nhật nguyệt ngôi sao, núi sông cây cỏ, trên đầu đội tinh quan Chân Tiên, có chút na ná với Lăng Tiêu Chân Tiên.

Tiên quang quanh người anh ngày càng rực rỡ hơn, không hề yếu đi chút nào. Nhưng một số người tu vi cực cao, đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, có thể mơ hồ xuyên qua ánh sáng thần, nhìn thấy lồng ngực Diệp Thành bị lõm vào, áo bào cũng rách, bị toạc một cái lỗ rất to.

Với những cường giả như Diệp Thành mà không bảo vệ nổi quần áo của mình lúc giao đấu, thì tức là anh đã rơi vào thế hạ phong hoàn toàn.

“Không ổn thật rồi”.

Một số tu sĩ đỉnh cấp thấp giọng khẽ nói.

“Tiếp tục!”

Diệp Thành bước ra một bước, vung tay lên, thanh thần binh gãy hóa thành một luồng ánh sáng thần, quay trở lại tay anh. Diệp Thành khí huyết bừng bừng, tinh khí thần lại ngưng tụ đến một điểm, tiên quang chói lòa, cưỡng ép kích phát sức mạnh của thanh thần binh gãy một lần nữa.

“Nhất Kiếm Cách Thế!”

“Ầm!”

Khoảnh khắc đó, đại thần thông Nhất Kiếm Cách Thế được phát động lần thứ ba.

Một luồng ánh kiếm không kém gì trước đó lại xuất hiện, quét ngang bầu trời, dường như muốn chém đứt nhật nguyệt hư không. Sau lưng Diệp Thành, cổng trời cũng mở ra, một thiên tướng Thần giới cao đến vạn trượng bước ra, cũng chém một nhát kiếm ra cùng với Diệp Thành.

" Keng!"

Cả người Diệp Thành lao theo kiếm, kiếm khí như cầu vồng, dường như có thể chém rớt được cả sao trên trời.

Nhưng vô ích, thanh niên áo bào đen cũng chỉ búng tay một cái liền dễ dàng đánh nát ánh kiếm của Nhất Kiếm Cách Thế và ảo ảnh thiên tướng, sau đó phất tay áo, đánh cho Diệp Thành và thần binh bay đi.

“Diệp Thành, giở hết các ngón nghề rồi chứ? Chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Bản Chân Tiên đã xem rồi, chẳng buồn xem nữa”, thanh niên áo bào đen bật cười, trên khuôn mặt lạnh lùng như sông băng của thanh niên lộ vẻ chế giễu.

“Nếu chỉ có chút thủ đoạn và thanh thần binh này, thì bản Chân Tiên sẽ không giữ lại làm gì nữa, trực tiếp nghiền nát cậu, rút linh hồn đi, tra khảo từ từ. Đến lúc đó, với thủ đoạn của bản Chân Tiên, ta không tin cậu còn có thể cứng miệng không nói”.

Lăng Tiêu Chân Tiên bình thản nói.

“Khốn kiếp!”

Khoảnh khắc đó, không biết có bao nhiêu người trên Địa Cầu nghiến răng kêu lên.

Một số người hâm mộ trẻ tuổi của Diệp Thành chỉ mong có thể thay thế anh, đại phát thần uy, dạy cho người được gọi là Lăng Tiêu Chân Tiên kia một bài học. Rất nhiều người hâm mộ nữ của Hoa Hạ, Nhẫn Quốc, Âu Mễ, người da đen, người da trắng, người da vàng, lúc này thậm chí còn rơi nước mắt, quay đầu đi, không muốn chứng kiến cảnh tượng này.

Các cô gái của Sương Diệp nghiến chặt răng đến mức muốn vỡ ra.

“Giết!”

Diệp Thành cầm kiếm lao ra.

Đằng sau anh, Cửu Thần Linh Lung Anh hiện ra không trung, mơ hồ có chín loại thần tướng xuất hiện.

Huyền Vũ, Chu Tước, Hải Hoàng, Đại Thánh… các thần tướng ảo ảnh đan xen hoán đổi, trong đó thần tướng Thanh Long bỗng sáng lên. Diệp Thành đầu tiên chém một nhát kiếm ra, lần thứ tư kích phát Nhất Kiếm Cách Thế, ảo ảnh thiên tướng lại bước ra, nhưng gần như mờ ảo trong suốt.

Đồng thời, thân hình anh nhoáng lên, hóa thành một con thần thú Thanh Long, cầm thần binh trong tay, biến lưỡi kiếm gãy thành đao, chém ra một luồng ánh đao cắt toạc hư không.