Chương 1003: “Minh Vực Thần Quyền!”

“Đúng rồi, chính là sức mạnh này, bản Chân Tiên đã sống mười vạn năm, đi khắp cả tinh vực bị lãng quên, thậm chí còn từng giao đấu với giáo chủ của các đại giáo biển sao. Cho dù ở các thần giáo chân chính của biển sao, ta cũng chưa từng gặp được sức mạnh như vậy. Đây chắc chắn không phải là sức mạnh mà Địa Cầu nên có, thậm chí không phải của nhân gian nên có. Đây là sức mạnh thuộc về tiên nhân Thượng cổ, là pháp tắc đến từ Thần giới!”

Lăng Tiêu Chân Tiên nhìn nguyên anh của Diệp Thành với ánh mắt tham lam, thần niệm phân tích kĩ càng pháp tắc quanh người Diệp Thành, sự tham lam trong mắt càng ngày càng đậm, chỉ muốn bắt ngay Diệp Thành, tra khảo rõ ràng mọi bí mật trên người anh.

“Hãy giao cho ta đi, đừng ngoan cố phản kháng nữa, cậu chỉ là một Nguyên Anh nhỏ bé mà thôi”.

Lăng Tiêu Chân Tiên chìa bàn tay ra, giống như một ngọn núi Thái cổ đến từ hư không, mỗi ngón tay đều dài mấy nghìn trượng. Trong lòng bàn tay lão ta, nguyên anh của Diệp Thành còn chẳng bằng con kiến.

“Ngưng!”

Diệp Thành chỉ quát khẽ một tiếng.

Thần thông Hải Hoàng Chân Linh mà cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly mang theo được phát động. Các loại máu thần, xương thần màu vàng trong chu vi mấy trăm trượng quanh người anh bỗng chốc như được triệu hồi, nhanh chóng ngưng tụ lại, hội tụ trên người anh, tái tạo lại xác thịt, thần thể.

“Minh Vực Thần Quyền!”

Trong khoảnh khắc thần thể ngưng tụ, Diệp Thành liền giơ tay, đánh một quyền ra.

Thần tướng Minh Vương già nua hiện lên ở sau lưng Diệp Thành, rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một thế giới tối tăm. Thế giới tối tăm kia mang theo hơi thở cổ xưa đặc biệt, trong đó hiện lên một tòa thành cổ tối tăm.

Mỗi ma văn trên tòa thành cổ kia dường như đều là thật, mang theo sự tà ác và mênh mang vô tận, dường như là nơi ở của Ma Thần tà ác nhất Ma giới thời Thái cổ.

“Ầm!”

Sức mạnh của Minh giới ngưng tụ trong cú đấm của Diệp Thành. Khoảnh khắc đó, xác thịt pháp lực của anh trở lại đỉnh cao, hóa thành nửa nguyên sức mạnh, khí huyết được thúc đẩy đến tột đỉnh. Cùng với một quyền này, dường như bầu trời cũng bị đánh thành một lỗ thủng.

Cú đấm này như dời non lấp bể, cho dù Vân Thần ở đây cũng sẽ bị đấm cho tan xác, có thể nói là một quyền mạnh nhất dưới Hợp Đạo.

Đáng tiếc là vô ích, Lăng Tiêu Chân Tiên là Chân Tiên thực sự. Cho dù chỉ là Ngụy Hợp Đạo, nhưng dù sao cũng nắm trong tay pháp tắc Chân Tiên.

“Diệp Thành, vẫn là không hiểu à, ta là Hợp Đạo, nắm giữ sức lực của pháp tắc Hợp Đạo. Phép thần thông có mạnh thế nào, cấp bậc công pháp có cao ra sao, pháp lực có mạnh mẽ thì chung quy cũng chỉ là một người phàm mà thôi, mà ta là thần, sức lực người phàm sao có thể tổn hại thần được đây?”

Lăng Tiêu Chân Tiên lạnh nhạt nói.

Diệp Thành khiến chấn động trời trăng cũng giống như quyền kình của ác giao xổng chuồng, vừa mới tiến trăm mét vào bên trong Lăng Tiêu Chân Tiên thì đã bị tiêu diệt ngay tức khắc, giống như bị một sức mạnh vô hình từ đất trời xoá sổ, ngay cả thần tướng Minh Vương cũng không thể ngăn cản.

Đến cuối cùng chỉ có một phần sức lực từ quyền đánh vào trên người Lăng Tiêu Chân Tiên, tạo ra vết thương lớn khoảng một cái chậu rửa mặt. Mà đối với Lăng Tiêu Chân Tiêu cao cả tỉ mét mà nói, vết thương như vậy quả thực ngay cả lỗ chân lông cũng chưa tới, căn bản không đáng nhắc đến.

“Chết!”

Lăng Tiêu Chân Tiên chỉ đánh xuống một chưởng, Diệp Thành đã bị đánh bay đi như quả bóng, đập mạnh vào mặt trăng, suýt chút nữa cũng khiến mặt trăng vỡ nát tạo thành hố va chạm vòng cung.

“Đến tiếp đi!”

Diệp Thành quát lớn, không hề lùi bước, trong đôi mắt rực cháy ngọn lửa màu vàng hừng hực, lại thi triển phép thần thông hướng về phía Lăng Tiêu Chân Tiên.

Lần này, anh bị Lăng Tiêu Chân Tiên điểm một ngón tay đã phát nổ, vô số thần huyết thần cốt rơi tứ tung khắp nơi. Mặc dù ngay giây tiếp theo thì đã được Diệp Thành thi triển đại thần thông Hải Tinh Chân Linh định hình lại thân thể.

Nhưng bất kỳ một người nào có lý trí đều nhìn ra được, phép thần thông này không thể nào không có giới hạn, lại không phải trả giá. Mỗi một lần Diệp Thành thi triển thì tóc anh lại bạc trắng đi một đoạn. Phép thần thông này rõ ràng là phải trả giá bằng việc hao tổn tuổi thọ và tiềm lực.

“Ầm!”

Khi Diệp Thành bị phát nổ lần thứ tư cũng là lần thứ tư định hình lại thân thể.

“Chủ nhân! Đừng đánh nữa.”

Aokawa Sakura không nhịn được nữa liền bật khóc. Trên Địa Cầu, rất nhiều người vây xem trơ mắt nhìn Diệp Thành, trong lòng chỉ còn sự tuyệt vọng và bi thương.

Địa Cầu và Sương Diệp, thật sự phải đi đến điểm cuối rồi sao?

Nhất Kiếm Cách Thế, Thần Lôi Khai Thiên Đao, Minh Vực Thần Quyền, Cửu Tuyệt Diệt Thế Thần Lôi…

Từng phép thần thông mạnh mẽ được thi triển từ trong tay Diệp Thành, rất nhiều phép thần thông đã từng giúp Diệp Thành đánh bại kẻ địch giành chiến thắng, bất kể là người mạnh đến thế nào, đối diện với Diệp Thành, với những thứ đến từ sâu trong biển sao, thì dù là thần thông của tiên bảo cấp cao nhất, thánh địa mạnh nhất cũng phải nhượng bộ ba phần, cho dù là khiêu chiến vượt cấp thì trước giờ Diệp Thành cũng chưa từng sợ hãi.

Bất luận là ai ở tinh vực này dù là cao hơn Diệp Thành một hai cấp, cũng không phải đối thủ của anh, đây chính là sự tự tin của Tiên Đế chuyển thế.