Chương 9: Trọng lực tràng

..........................

Trần Dạ vừa nhảy vào cửa động phủ xuyên qua một màn sáng, thân thể hắn cũng bị một cỗ lực lượng không biết kéo lại, cấp tốc rơi xuống phía dưới.

Phịch…

Nơi này tối đen như mực dơ tay không thấy rõ năm ngón, Trần Dạ sau khi tiếp đất muốn vùng vẫy đứng dậy lại phát hiện tay chân cử động vô cùng khó khăn, áp lực đè nặng như thể hắn đang vác trên lưng một ngọn núi lớn, làm cách nào cũng không thể nâng dậy.

Lúc này Trần Dạ mới chú ý hắn cũng không hẳn nằm sấp trên mặt đất, nói đúng hơn hắn hiện tại đang nằm đối diện trên thân một người, người này da thịt vô cùng mềm mại, thân thể nóng hừng hực, hơn nữa còn có một mùi thơm dịu nhẹ chỉ nữ nhân mới có.

Trần Dạ xác định mình đang nằm trên người một nữ nhân, hơn nữa tư thế vô cùng mập mờ, hắn hai tay đều phân biệt áp trên hai bầu vú cao ngất, miệng còn cách một lớp vải lụa chạm phải đôi môi nàng, mặc dù cách một tầng y phục, Trần Dạ vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm da thịt truyền đến, hắn hồn nhiên cử động ngón tay niết vài cái trên hai bầu vú, nữ nhân phía dưới cũng theo đó ư một tiếng nghe như muỗi kêu.

Tiếng rên của nữ nhân này khiến Trần Dạ âm thầm nhớ lại khoảng thời gian hắn ở chung với Tiểu Tuyết, vừa nghĩ đến vẻ đẹp kiều diễm của Tiểu Tuyết, Trần Dạ nội tâm trào lên một cỗ lửa nóng, bên dưới nhục bổng theo đó căng cứng, thẳng tắp áp sát vào bụng nàng kia.

Nữ nhân phía dưới cũng cảm giác được lửa nóng trên người Trần Dạ, vật cưng cứng áp dưới bụng khiến nàng có chút hoảng hốt, nàng cũng thoáng nhận ra vật này là cái gì, gương mặt đỏ rần rần vội vàng vùng vẫy, bởi vì bị đôi môi Trần Dạ che lại, miệng nàng chỉ có thể phát ra ư ư tiếng kêu.

"Bạch Yến Nhu sư muội, ngươi làm sao vậy?", Mã Chính Thiên nằm gần đó lên tiếng, hắn cả người không thể động, chỉ có thể nằm một bên lo lắng.

Không chỉ riêng bọn họ, người ở đây có gần một trăm người, cũng chính là người ba học viện lúc trước tiến vào, tất cả bọn họ từ khi vào đến đây đều bị một trọng lực vô hình đè nén khiến toàn thân vô lực nằm dài khắp nơi trên đất, chỉ có thể mở miệng nói chuyện cùng cử động một chút ngón tay.

Bạch Yến Nhu không đáp lại lời Mã Chính Thiên, hơn nữa bởi vì sợ tình cảnh hiện tại bị người khác phát hiện, nàng chỉ có thể ngừng lại kêu la, tuy nhiên vẫn tiếp tục vô lực vùng vẫy tránh thoát ma trảo Trần Dạ, gương mặt ủy khuất mếu máo, nước mắt cũng từ lâu chảy dài, nàng nghĩ thầm mình một thân nữ nhân thánh khiết, là thiên tài trong mắt mọi người, mới mười bốn tuổi đầu đã cửu tinh hồn sư, thiên phú cao hơn vô số sư huynh sư tỷ học viện, nàng trong mắt mọi người là nữ thần, tuy nhiên nàng đối với mọi người rất hòa đồng, không cao ngạo, cũng không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai, tại sao bây giờ lại bị người khi dễ như vậy, nàng hận, hận tên nam nhân không thấy mặt mũi này.

Trần Dạ bị tiếng khóc thút thít của Bạch Yến Nhu khiến cho giật mình tỉnh táo, hắn biết vừa rồi mình lại khi dễ người ta rồi, trong nội tâm cảm thấy áy náy, tay chân hắn cũng yên phận nằm yên tại chỗ, chợt nhớ ra bản thân đang bị thương không nhẹ, tình cảnh thật là đau đầu mà.

Trần Dạ cũng không biết tại sao vừa rồi nghĩ đến Tiểu Tuyết thì dục vọng lại trào ra, vốn dĩ ngày trước ở cùng Tiểu Tuyết cùng một chỗ, hắn cho rằng bởi vì lần đầu tiên trông thấy nữ nhân xinh đẹp, cho nên cơ thể mới theo bản năng sinh ra dục vọng, bây giờ nghĩ lại có vẻ không đúng, nhất thời hắn cũng không biết rõ là tại sao.

Trần Dạ không thể nào biết, Tiểu Tuyết vốn tu luyện Mị thuật, cho dù bản thân mất đi tất cả trí nhớ, Mị thuật vẫn tự chủ phát ra, Trần Dạ sinh ra dục vọng hoàn toàn do Mị thuật của nàng kích thích, không những vậy Mị thuật của nàng còn để lại một hạt mầm trong người Trần Dạ, hiện tại hắn còn quá yếu để biết được điểm này.

Bạch Yến Nhu đang khóc thút thít nhận thấy Trần Dạ tay chân yên phận thì hơi bất ngờ, nàng cảm nhận được lửa nóng trên người hắn đã tiêu trừ đi rất nhiều, trong nội tâm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên cảm giác tê dại do bị ép chặt cùng với tư thế xấu hổ giữa hai người khiến nàng mặt đỏ bừng bừng, âm thầm nguyền rủa Trần Dạ, không những thế trong đầu còn đang tưởng tượng ra gương mặt Trần Dạ bao nhiêu xấu xí, nếu Trần Dạ may mắn trông thấy không biết có cắm đầu xuống đất chết mất hay không.

Trần Dạ từ khi khôi phục tỉnh táo đã bắt đầu vận chuyển hồn lực khóa lại trên người vết thương, sau đó tập trung tinh thần nghĩ cách loại bỏ áp lực, thứ hắn nghĩ đến trước tiên đó chính là Hỏa độc tiên văn, Trần Dạ bắt đầu niệm động khẩu quyết, ngoài thân cũng dần hiện lên một tầng hỏa độc, bởi vì sợ làm tổn thương đến Bạch Yến Nhu, hắn rất cẩn thận điều khiển hỏa độc không cho nó tiếp xúc đến nàng.

Hỏa độc vừa ra, áp lực trên người Trần Dạ dần bị tiêu trừ, hắn mừng thầm vội tiếp tục phóng xuất nhiều hơn hỏa độc, thân thể cũng theo đó đã có thể cử động một hai.

Trần Dạ nhẹ rút tay ra khỏi ngực Bạch Yến Nhu, sau đó nâng người ngồi dậy, mặc dù nằm trên người nàng cảm giác rất tốt, tuy nhiên cũng không thể nằm mãi trên người thân người ta như vậy.

"Ngươi có thể cử động…", Bạch Yến Nhu cảm nhận được Trần Dạ có thể cử động thì sững sờ hô lên, gương mặt trắng bệch sợ hãi, nàng sợ tiếp theo Trần Dạ sẽ đối với nàng động tay chân, nghĩ đến sẽ thất thân cho một người nam nhân đến mặt mũi cũng không biết, nội tâm nàng một trận chua xót.

Trần Dạ ngồi một bên không đợi nàng nói hết câu đã lấy tay bịt kín miệng nàng lại, sau đó kề sát bên tai nàng nhẹ giọng:

"Bà cô, nhỏ giọng một chút…"

"Là ai có thể cử động…"

"Là người học viện nào…"

"Chắc chắn là người Hoàng Xà học viện chúng ta...đến đây a, bên đây có người Hoàng Xà học viện, ta là người Chu gia…"

"Có phải người Xích Yên học viện hay không, bên này cần giúp đỡ…"

Lời của Bạch Yến Nhu không lớn, tuy nhiên ở đây người đều là Hồn sư, thính giác nhạy bén, đã sớm nghe rõ vấn đề, hiện tại mọi người một phen ầm ĩ, trước đây ai cũng bị áp lực đè nén, cho nên tình huống cũng khả quan, bây giờ lại có người cử động được, cân bằng cũng bị phá vỡ, người nào cũng âm thầm lo lắng người kia là địch nhân, một số thiếu nữ còn tưởng tượng phong phú, viết ra tình cảnh mình bị người kia dâm loạn, sau đó kêu la không ngừng.

Trần Dạ thở dài, hắn cũng không quan tâm mấy người này ầm ĩ, trước tiên xử lý thoáng một chút vết thương dưới bụng, sau đó đảo mắt đánh giá xung quanh, nơi này tối đen như mực, bàn tay đưa lên không thấy rõ năm ngón, hắn cũng không dám đứng lên đi đâu, ai biết nơi này sẽ xuất hiện cái quỷ gì tình huống.

Sau một lúc ồn ào không thấy có cái gì khác thường, đám người ở đây đều cho là vừa rồi có người cố ý tung tin vịt, một số người mắng chửi vài câu sau đó cũng im lặng trở lại.

Ầm ...ầm...ầm…

Từng tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất cũng theo đó rung động lắc lư không ngừng, không gian tối đen bỗng chốc sáng rực lóa mắt.

Trần Dạ nheo mắt một cái, lúc hắn mở mắt ra đã thấy xung quanh sáng rực một mảnh, ánh sáng là từ phía trên phát ra, cũng không biết là cái gì.

"Là ngươi…", Trần Dạ nghiêng đầu nhìn nằm bên cạnh Bạch Yến Nhu, tuy nàng lụa mỏng che mặt, nhưng chỉ bằng đôi mắt to trong veo cũng đủ nhận ra.

"Là ngươi…", Bạch Yến Nhu cũng thấy Trần Dạ, ban đầu nàng còn không nhận ra hắn, tuy nhiên rất nhanh đã nhớ ra, lại nhớ đến vừa rồi tình huống mập mờ, gương mặt

nàng nhanh chóng đỏ bừng.

Trần Dạ gãi đầu cười khổ, không biết nên nói cái gì, cuối cùng lắc đầu một cái đứng dậy quan sát xung quanh.

Nơi này là hang động rộng trăm trượng vuông, không một lối đi, dưới đất gần trăm tên học sinh thiếu niên nam nữ dùng đủ mọi tư thế nằm dài ra đất.

Một số người ở gần trông thấy Trần Dạ đứng lên, lại nhìn trên người hắn y phục không phải người học viện mình thì bắt đầu lo lắng.

Mã Chính Thiên cũng liếc mắt thấy Trần Dạ, lại nhìn nằm một bên Bạch Yến Nhu, nội tâm dân lên một cỗ bất an, tuy nhiên hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh hướng Trần Dạ hỏi dò:

"Vị huynh đệ này, ngươi là người Tinh Vân học viện phải không?"

"Ta không phải…", Trần Dạ rất dứt khoát trả lời.

"Ha ha", Hồ Tử nằm không xa cười lớn, sau đó cũng hướng Trần Dạ nói ra:

"Vị này huynh đệ, ngươi là người lúc trước dẫn đầu Hỏa Viêm Báo đến đây đi, ngươi đối với mọi người ở đây đã là địch nhân, tuy nhiên...chỉ cần ngươi đáp ứng giúp chúng ta giết chết đám người Tinh Vân học viện, ta thay mặt Xích Yên học viện đáp ứng nhận ngươi làm học sinh, hơn nữa sau khi di tích kết thúc còn phân cho ngươi một phần bảo vật…"

"Một phần?", Trần Dạ nhướng mày kinh ngạc hỏi lại.

Hồ Tử biết Trần Dạ đã động tâm, vội nói tiếp:

"Đúng vậy, vị huynh đệ này, chỉ cần ngươi giết chết bọn hắn, động phủ này được đến bảo vật cũng sẽ cho ngươi chọn trước một kiện, như thế nào?"

"Tiểu huynh đệ, ngươi không thể trúng kế bọn hắn, tên này Hồ Tử lòng dạ rắn rết, ngươi đừng để bị lừa", Mã Chính Thiên gương mặt lo lắng hô lớn, hắn thực sợ Trần Dạ bị lòng tham dụ hoặc, tin lời Hồ Tử giết chết bọn hắn.

Bạch Yến Nhu vẫn duy trì yên lặng, ở một bên quan sát gương mặt Trần Dạ, nàng một lời cũng không nói, cũng không quan tâm mọi người nói gì.

Trần Dạ trầm ngâm một lúc, hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Yến Nhu, thấy nàng không chớp mắt nhìn mình, hắn nhếch mép cười cười hỏi:

"Bà cô, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào đây?"

Bạch Yến Nhu cũng không trả lời hắn, vẫn yên tĩnh bất động nằm đó, một bên Hồ Tử tuy không thấy rõ nơi này tình huống, tuy nhiên hắn lòng dạ như thế nào sâu, chớp mắt đã nắm rõ tình huống cụ thể, vội vàng khuyên nhủ Trần Dạ:

"Tiểu huynh đệ, ngươi muốn nữ nhân đó hay sao, chỉ cần ngươi đáp ứng chúng ta, nữ nhân đó có thể giữ lại cho ngươi làm thị nữ, hơn nữa Xích Yên học viện chúng ta mỹ nữ vô số…"

"Đủ rồi…", Trần Dạ không đợi Hồ Tử nói xong đã cắt ngang, hắn gằn giọng nói:

"Ta không cần bà cô này làm thị nữ…ngoài ra có một chuyện cần làm rõ, ta mặc dù không phải học sinh Tinh Vân học viện, tuy nhiên cũng sẽ không đối với bọn họ làm cái gì, ngươi không cần tiếp tục dùng kẹo ngọt lừa người rồi, ta không phải hài tử lên ba, ta chỉ ăn thịt, không ăn kẹo ngọt."

Mã Chính Thiên nghe Trần Dạ tỏ rõ thái độ thì mừng rỡ, ha ha cười lớn không ngừng, đồng thời đối với Trần Dạ nhờ vả:

"Tiểu huynh đệ, người Xích Yên học viện cùng Hoàng Xà học viện đều không phải thứ tốt, ngươi có thể hay không giúp chúng ta…"

Trần Dạ liếc mắt nhìn Mã Chính Thiên, nội tâm cũng thầm nghĩ tên này không phải thứ tốt lành gì, hắn lười biếng đánh một cái ngáp dài:

"Bọn hắn là địch nhân của các ngươi, không phải ta, lại nói, ta cùng bọn hắn không thù không oán, vì cái gì phải nhân lúc người khác gặp khó khăn còn muốn hèn hạ động thủ."

"Đúng, đúng...vị huynh đệ này nói rất đúng…"

Người xung quanh nhao nhao phụ họa theo, vừa rồi còn lo lắng Trần Dạ động thủ, bây giờ ngược lại đối với Trần Dạ có hảo cảm, chỉ có Mã Chính Thiên cùng Hồ Tử gương mặt nhăn nhó, dĩ nhiên lời vừa rồi của Trần Dạ chính là tát thẳng vào mặt bọn hắn một bạt tay.

……..............