Chương 8: Động phủ

…...............

Trần Dạ sắc mặt âm trầm, mấy người này tu vi chẳng qua chỉ là tam tứ tinh Hồn sư, mặc dù Trần Dạ không biết dùng tiên văn tấn công, tuy nhiên lại có thể phòng thủ, bằng mấy người này muốn tổn thương hắn quả thật là nằm mơ.

Lúc Trần Dạ chuẩn bị dùng nắm đấm cho bọn họ một trận thì Liễu Diệc Như đã nhảy ra chắn trước mặt hắn hướng thiếu niên kia gắt giọng:

"Hàn Thiếu Phong, Trần Dạ không phải người xấu, các ngươi không thể làm bậy, chờ các vị sư huynh sư tỷ trở lại sau đó lại quyết định, còn nữa, ta đã nói rất nhiều lần, ta và ngươi không thân đến mức đó, Diệc Như không phải tùy tiện cho ngươi gọi."

Mọi người sớm đã chú ý ở đây ồn ào, người đến xem náo nhiệt ngày càng đông, thiếu niên Hàn Thiếu Phong kia bị Liễu Diệc Như gắt giọng thì tức điên, hắn đánh chủ ý Liễu Diệc Như từ lâu, mấy lần tỏ rõ thái độ đều bị từ chối, hiện tại tiện nhân này còn vì một tên mới quen biết quát mắng hắn, nổi giận quy nổi giận, tuy nhiên vì mặt mũi hắn cũng không tỏ ra yếu thế, hướng mọi người xung quanh nói:

"Việc này không thể tự làm chủ, ai biết tên này sẽ làm cái gì việc ác, lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm, mọi người nói xem, có phải nên đuổi hắn đi hay không? "

"Đúng...nên đuổi hắn đi."

Mấy tên thủ hạ Hàn Thiếu Phong rất nhanh phụ họa theo, người đến góp vui một bộ phận lên tiếng đồng ý, số còn lại cho dù không muốn cũng lựa chọn im lặng không màng tới, Hàn Thiếu Phong ở trong học viện cũng là nhân vật có tiếng tăm, không ai sẽ vì Trần Dạ mà đắc tội hắn.

"Các ngươi…", Liễu Diệc Như thấy mọi người một bên hùa theo thì tức giận đến đỏ mặt.

"Được rồi…", Liễu Diệc Như còn muốn nói thêm thì Trần Dạ đã kéo tay nàng lại, hắn nhìn nàng cười một cái:

"Không cần cùng bọn họ nhiều lời rồi, ta sẽ rời khỏi đây, lần này đa tạ ngươi cứu ta một mạng, nếu có cơ hội ta sẽ trả ơn ngươi."

Dứt lời, Trần Dạ nhìn cũng không nhìn mọi người, nhấc chân một cái, chớp mắt đã đi xa năm sáu mươi trượng, rất nhanh bóng dáng hắn đã không thấy.

Đám học sinh hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ Trần Dạ tốc độ nhanh như vậy.

Hàn Thiếu Phong một thân mồ hôi lạnh, hắn biết mình đã nhìn lầm thực lực Trần Dạ, tuy vậy hắn nghĩ Trần Dạ cũng chỉ mạnh ở tốc độ, nếu không đã không chạy mất, hắn ngoài mặt vẫn tiếp tục duy trì vẻ điềm tĩnh, còn không quên cố ý lẩm bẩm cho mọi người nghe:

"Hừ, quả nhiên là nội gián, vừa bị vạch trần đã âm thầm bỏ trốn đi...lần sau bắt được hắn nhất định phải điều tra cho rõ."

Mọi người một phen nghị luận rất nhanh tản đi, Liễu Diệc Như một lời cũng không nói, chỉ nhìn thoáng qua hướng Trần Dạ rời đi, sau đó cũng trở lại chỗ ở của mình.

Nơi này rừng cây thưa thớt, Trần Dạ cũng không rời đi quá xa, đã một lần bởi vì thiếu thức ăn suýt chết, về sau sẽ không may mắn như vậy, hắn không thể tái phạm thêm một lần nữa, cho nên trước tiên phải dự trữ thức ăn.

Rất may nơi này thú hoang ngược lại rất nhiều, Trần Dạ mất một buổi đã chế biến được gần trăm cân thịt làm lương khô, hắn hài lòng cõng cái này trăm cân lương khô trên lưng, sau đó mới tiếp tục lên đường.

Trần Dạ qua hai ngày đi đường đã nhận ra hắn đang tiến sâu vào rừng, xung quanh cây cối dần rậm rạp, tiếp theo một ngày thì không khác gì Hắc Ám Sâm Lâm rồi, hắn phát hiện mấy canh giờ qua liên tục bị theo dõi, phía sau hắn là một đầu báo lớn, toàn thân đen thui, không chỉ thế ngoài da nó còn cháy một màn lửa đen trông vô cùng kỳ dị.

Trần Dạ nhận ra ngay đây chính là ma thú, ma thú đặc trưng lớn nhất chính là toàn thân màu đen, ngoài da lúc nào cũng cháy một lớp hắc hỏa, loại hỏa này không nóng như lửa, ngược lại tính ăn mòn rất cao, hắn là lần đầu tiên trông thấy ma thú, cũng không biết đầu báo đen này là ma thú cấp mấy.

Đầu báo đen nhận thấy Trần Dạ đã phát hiện, nó lập tức gia tăng tốc độ vụt một tiếng nhảy vồ về phía hắn, đồng thời miệng máu mở rộng vô cùng dữ tợn hướng cổ hắn cắn tới.

Trần Dạ giật mình lắc mình sang một bên tránh thoát, đồng thời niệm động hỏa độc bao phủ toàn thân.

Đầu báo đen một phen vồ hụt thì nổi giận, nó rống to một tiếng xoay người lao tới, móng vuốt nhọn hoắt lướt qua để lại từng vết sâu trên thân cây.

Trần Dạ vừa lui vừa đánh giá thực lực đầu báo đen này, sau khi xác định lực lượng mình có thể đối phó, hắn nhảy người phóng lên cao, nắm đấm hướng thẳng đầu nó nện xuống.

Đầu báo đen thấy nắm tay Trần Dạ nện xuống chỉ cong người qua một bên né tránh, chân trước nhanh như tia chớp vòng trở lại, móng vuốt cũng theo đó xoẹt qua bụng Trần Dạ để lại mấy đạo vết thương sâu.

Trần Dạ nhanh tay che vết thương dưới bụng, liên tục nhảy lùi mấy chục bước, hắn không ngờ đầu báo đen này giảo hoạt như vậy, không khác gì trí tuệ con người, sức lực lại vô cùng lớn, nếu không có hỏa độc hộ thân ngăn chặn một phần hắn sớm đã biến thành hai nửa.

Đầu báo đen thấy Trần Dạ sau khi bị nó cào một phát vẫn còn sức thì kinh ngạc vô cùng, nó phát hiện hắc hỏa không có tác dụng với Trần Dạ, ngược lại móng vuốt của nó còn bị ăn mòn một ít, đầu báo đen biết Trần Dạ khó chơi, tuy nhiên Trần Dạ đã bị thương, nó quyết định đứng một bên chờ Trần Dạ kiệt sức.

Trần Dạ biết mình kĩ năng chiến đấu quá yếu, hiện tại trên người còn bị thương không nhẹ, hắn cắn răng không nói một lời xoay người bỏ chạy.

Đầu báo đen cũng không vội truy sát, nó chỉ giữ khoảng cách vừa đủ phía sau Trần Dạ tiếp tục truy đuổi.

Một người một ma thú vòng qua mấy cánh rừng, Trần Dạ bởi vì mất máu quá nhiều bắt đầu kiệt sức, ánh mắt cũng mờ dần không thấy rõ đường đi, nếu không dừng lại liệu thương chắc chắn cũng chỉ có chết.

Ngay lúc Trần Dạ sắp gục xuống thì gần đó có tiếng người huyên náo ầm ĩ, số lượng không ít, Trần Dạ mừng rỡ trong lòng, cắn răng chạy về hướng có âm thanh phát ra.

Đầu báo đen cũng phát hiện bất thường, nó rống to một tiếng, tăng tốc lướt theo.

Nơi Trần Dạ vừa nghe âm thanh chính là một vùng núi hoang, chân núi tụ tập gần trăm người, đều là thiếu nam thiếu nữ, bộ dáng xuất trần, phân biệt đứng ba nơi tạo thành ba thế lực, cũng chính là học sinh ba học viện.

Giờ phút này cả ba phương thế lực ánh mắt đều hướng về phía vách núi, nơi này có một hang động vô cùng lớn, bên trong tối đen, bề ngoài tuy vô cùng đơn sơ, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện đây là một tòa động phủ do cường giả để lại, người của ba học viện lúc này đang tranh cãi nhau về việc phân chia trước chiến lợi phẩm.

"Hồ Tử, chúng ta số người ở đây đều tương đương, chia đều mỗi học viện một phần cũng là hiển nhiên, ngươi không đồng ý cái gì", Mã Chính Thiên một thân màu lam y phục hướng một thiếu niên học viện khác chất vấn, hắn là đội trưởng nhóm người Tinh Vân học viện ở đây, vì vậy phải tranh thủ lợi ích cho học viện.

"Hừ...ta chính là không đồng ý, tại sao phải chia đều, cho dù chia đều cũng là ta Xích Yên học viện cùng Hoàng Xà học viện chia đều, mỗi người bốn thành, các ngươi Tinh Vân học viện hai thành đã đủ."

Người lên tiếng là thiếu niên tên Hồ Tử, hắn chính là đội trưởng nhóm người học viện Xích Yên có mặt tại đây.

"Hồ huynh nói rất đúng, Tinh Vân học viện các ngươi hai phần đã đủ, muốn chia đều cũng phải có thực lực này mới được", Hoàng Xà học viện cũng vang lên tiếng tán thành, người nói là một thiếu niên cao gầy vô cùng suất ca, cũng chính là đội trưởng khác, tên là Hoắc Nha.

"Cái gì mà dựa vào thực lực, rõ ràng các ngươi cấu kết với nhau chèn ép Tinh Vân học viện chúng ta, nếu như một chọi một, chúng ta sợ các ngươi sao."

"Cái gì cấu kết, thật khó nghe, yếu chính là yếu, ngươi không phục có thể bước ra, ta một tay cũng có thể đem ngươi đánh bay."

"Hừ...ta sợ ngươi sao…", Mã Chính Thiên bị khinh thị thì nổi giận, lao người ra chuẩn bị đánh một trận, người bên cạnh rất nhanh kéo lại hắn mới ngăn được chiến đấu, người ngăn lại là một thiếu nữ che mặt, dáng người uyển chuyển, nàng nhẹ giọng nói với Mã Chính Thiên:

"Mã sư huynh, bọn họ có đến hai gã đỉnh phong hồn sư, cửu tinh hồn sư cũng hơn hai mươi người, số lượng gấp đôi chúng ta, dù không thừa nhận cũng phải nhận hiện tại chúng ta không bằng bọn họ, nếu đánh nhau rất nguy hiểm cho mọi người."

Hồ Tử cùng Hoắc Nha nhìn thiếu nữ che mặt không chớp mắt, ý dâm tà trong mắt cũng lóe lên, tuy nhiên bề ngoài vẫn duy trì phong độ nho nhã, Hồ Tử càng trực tiếp hướng nàng cười nói:

"Tiểu muội tử, ngươi tên gì a, có thể hay không kéo xuống khăn che mặt cho chúng ta nhìn một chút, lát nữa có thể phân cho ngươi nhiều một chút cũng nên."

Lời châm chọc của Hồ Tử dẫn đến ánh mắt mọi người cũng đổ dồn về thiếu nữ, nàng tuy rằng dung nhang che mất, tuy nhiên chỉ nhìn một phần gương mặt cùng dáng người lồi lõm thướt tha cũng đủ biết nàng vô cùng xinh đẹp.

Người Tinh Vân học viện đều giận dữ đến đỏ mặt, thiếu nữ này chính là Bạch Yến Nhu, nữ thần trong lòng bọn họ, không những xinh đẹp, thiên phú lại vô cùng cao, bên trong học viện cũng đứng hàng thập đại mỹ nhân, bởi vì được một tên thiên tài yêu nghiệt học viện nhìn trúng, cho nên bọn hắn cũng không dám thổ lộ, không ngờ hiện tại lại bị người mang ra đùa bỡn.

Bạch Yến Nhu nhìn rõ ánh mắt dâm tà của nam nhân hai phương học viện, tuy vậy nàng vẫn vô cùng điềm tĩnh, gương mặt lạnh nhạt vẻn vẹn chỉ một từ: "Cút".

"Ha ha, rất có cá tính, nữ nhân phải như vậy mới đáng để ta xem trọng", Hồ Tử bị quát không những không nổi dận mà còn cười lớn, một bên xem kịch vui Hoắc Nha cũng im lặng liếm liếm bờ môi.

"Cứu mạng…", một tiếng hô từ xa vọng lại khiến người ở đây đều sững sờ nhìn lại, đập vào mắt họ là một con báo to như bò mộng đuổi sát một thanh niên trọng thương, cả hai đang hướng về bọn họ chạy đến, tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt đã đến gần mấy chục trượng.

"Là...là Nhị cấp hậu kỳ ma thú Hắc Viêm Báo…"

"Tại sao nơi này lại xuất hiện Hắc Viêm Báo…chạy mau…"

"Mau chạy…"

Không biết người nào lớn tiếng chỉ ra tên đầu này báo đen, đám người cũng bị tiếng la thất thanh khiến cho mặt mày tái xanh, hoảng hồn vội tìm đường chạy trốn, nháy mắt ở đây như thể ong vỡ tổ, chạy loạn khắp nơi, cuối cùng có người đánh bạo dẫn đầu chạy vào động phủ, dẫn đến hưởng ứng, cả đám gần trăm người không phân biệt địch ta cùng một chỗ vọt vào.

Trần Dạ chạy phía sau nhìn tình cảnh này mà trợn mắt ngoác mồm, đầu ma thú này mạnh thì mạnh thật, nhưng cũng không mạnh đến nổi mấy trăm tên hồn sư chạy trốn chết như vậy chứ.

Không suy nghĩ nhiều, Trần Dạ rất nhanh đến trước cửa động phủ, hắn phóng người một cái nhảy vào bên trong, đầu báo đen móng vuốt vồ hụt khoảng không, nó dừng lại nhìn bên trong động phủ tối đen, cũng không có ý tiến vào, sao cùng nó giận dữ rống to một tiếng phóng đi mất.

……...........