Chương 7: Tiến vào di tích

…….............

Ban đêm, Trần Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần trên một tán cây, đột nhiên hắn mở to hai mắt, nhanh như tia chớp nhảy lùi về phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn người xuất hiện trước mặt.

"Linh giác không tệ", người xuất hiện lúc này chính là Vân trưởng lão, bị Trần Dạ phát hiện khiến hắn có chút ngạc nhiên, vị này Vân trưởng lão thoáng đánh giá trên dưới Trần Dạ một chút, sau đó hướng hắn nói:

"Ngươi một đường đi theo chúng ta rốt cuộc muốn làm gì?"

"Ta…", Trần Dạ nội tâm phát lạnh, miệng lắp bắp không biết nên nói cái gì, hắn không ngờ mình từ lâu đã bị lão giả này phát hiện, mấy ngày nay vốn còn nghĩ thuật ẩn thân của mình vô cùng tốt đây.

Vân trưởng lão vốn sợ Trần Dạ là nội gián của hai học viện kia sai đến, bây giờ xem ra không phải như vậy, hắn nhìn một chút Trần Dạ nói ra:

"Ngươi là người Tinh Vân đế quốc?"

"Đúng...ta chính là người Tinh Vân đế quốc", Trần Dạ gật đầu thật nhanh đáp.

"Được rồi...ngươi cũng muốn đi vào di tích sao?", Vân trưởng lão nghe Trần Dạ xác nhận thì gật đầu, lại nhìn Trần Dạ có một chút hoang dã, hắn đã rõ ràng Trần Dạ cũng không phải bởi tin tức di tích mà đi theo đến đây, nghĩ ngợi một lúc hắn nói:

"Ta có thể cho người cùng người của học viện cùng tiến vào, tuy nhiên ta có một điều kiện…"

Vân trưởng lão nói đến đây thì dừng lại một chút, lại nhìn Trần Dạ một bên ánh mắt sáng ngời nhìn mình, hắn cười cười nói tiếp:

"Điều kiện của ta rất đơn giản, ngươi sau khi vào bên trong ở nếu cần thiết phải bảo vệ học sinh của học viện, điều kiện chỉ như vậy...ngươi thực lực từ lâu đã là Hồn sư đỉnh phong, lại một mực trì trệ không tiến đúng không, cũng đúng, ngươi quanh năm ở tại trong rừng nên không biết cách đột phá là tất nhiên...đáp ứng điều kiện của ta, sau khi di tích kết thúc, ta mang ngươi trở lại học viện, hơn nữa còn giúp ngươi đột phá Hồn tướng, như thế nào?"

Trần Dạ một thân mồ hôi lạnh, hắn cảm giác trước mắt người lão giả này hắn như bị lột sạch toàn thân, cái gì cũng bị người ta thấy nhất thanh nhị sở, Trần Dạ vốn dĩ đối với cái này di tích cũng hứng thú vô cùng, cho nên mới ở đây chờ đợi, hơn nữa lão giả cử chỉ thân thiện đối với hắn, còn hứa giúp hắn đột phá bình cảnh lâu nay làm hắn đau đầu, lại nói lão giả này không nhất thiết phải gạt hắn, người ta khủng bố vô cùng, muốn giết chết hắn chỉ là việc nhấc tay, làm gì phải cùng hắn nhiều lời đâu này.

Trần Dạ sau một phen đấu tranh phân tích, cuối cùng gật đầu đáp ứng lão giả.

"Tốt, về sau cứ gọi ta Vân trưởng lão là được, chờ di tích mở ra ngươi có thể cùng mọi người một chỗ tiến vào, ngươi hiện tại toàn thân đều là độc khí, ta trước cho ngươi pháp quyết thu hết độc khí vào trong cơ thể, ngươi ghi nhớ."

Vân trưởng lão thấy Trần Dạ đáp ứng thì cười cười, vung tay bắn một đạo hồn lực vào mi tâm Trần Dạ, sau đó hắn lắc mình một cái rời đi.

Trần Dạ ngồi xuống dựa theo pháp quyết tiến hành vận chuyển suốt một canh giờ, cuối cùng hắn mở mắt, vẻ mặt vô cùng vui sướng niệm động một lần, toàn thân hỏa độc cũng theo đó rút hết vào trong thân thể, hiện tại hắn bề ngoài đã không khác gì một người bình thường, từ nay hắn cũng không cần phải sống chui nhủi giữa núi rừng này nữa.

Ầm..ầm…

Từng tiếng nổ liên tục vang vọng khắp nơi, Trần Dạ từ trong tu luyện tỉnh lại, hắn phát hiện tiếng nổ phát ra từ không gian phía trước mấy chục trượng, hiện tại nơi đó xuất hiện hai tia hắc lôi uốn lượn quanh nhau tạo thành một hình vòm, bên trong còn có một màn sáng mỏng, Trần Dạ hiếu kỳ lén lại gần một chút quan sát, bên tai hắn cũng vang lên âm thanh Vân trưởng lão.

"Cổ di tích đã mở ra, bên trong là một tiểu thế giới do đại năng tạo nên, tình huống nên trong như thế nào chúng ta cũng không nắm rõ, sau khi điều tra phát hiện cũng chỉ có Hồn sư trở xuống mới có thể đi vào, lần này tiến vào chúng ta ước tính thời gian không cụ thể, có thể chỉ một tháng, cũng có thể dài một năm, mặc kệ trong bao lâu các ngươi phải tự chiếu cố bản thân, cũng phải hết sức đề phòng người bên ngoài hãm hại, ngoài ra bên trong ma thú ước tính rất nhiều, vô cùng cường đại, tốt nhất các ngươi nên tạo thành đoàn đội cho an toàn…được rồi, nhanh chân một chút tiến vào."

Vân trưởng lão tiếng nói từng chữ truyền vào tai mỗi người, ánh mắt hắn còn liên tục quét nhìn người hai học viện khác, ý tứ bảo mọi người phải đề phòng bọn họ.

Đám học sinh nghe Vân trưởng lão phân phó cấp tốc chạy về phía màn sáng, ba học viện chia làm ba đội nhân sĩ phân biệt cùng tiến vào bên trong, chớp mắt đội ngũ hơn sáu vạn người đã biến mất không thấy.

Trần Dạ ngạc nhiên nhìn mọi người biến mất, cảm thấy không sai biệt lắm, hắn từ trên tán cây nhảy xuống, hướng Vân trưởng lão đi tới.

Vốn Trần Dạ dự định hỏi vị Vân trưởng lão này một chút tình huống cụ thể, nào ngờ còn chưa kịp mở lời đã bị Vân trưởng lão nhanh như tia chớp một tay bắt lấy, ném vào bên trong màn sáng biến mất, còn lại bên ngoài cũng chỉ là tiếng la thất thanh của Trần Dạ vọng lại.

Cái này cũng không thể trách Vân trưởng lão, hắn làm vậy thứ nhất bởi vì lối vào di tích sắp đóng lại, thứ hai hắn sợ trưởng lão hai học viện khác sẽ động tay động chân ngăn cản, sớm một chút vẫn tốt hơn.

Hành động của Vân trưởng lão không tránh được ánh mắt Mạc Đăng cùng Từ Du Sinh, hai người ánh mắt lóe lên, Mạc Đăng một bên cười lạnh:

"Vân trưởng lão che giấu thật sâu."

Từ Du Sinh hừ một tiếng không cho là đúng:

"Vậy thì có sao, thêm một tên Hồn sư đỉnh phong mà thôi, vào bên trong thì đã làm sao, học viện ta không phải không có."

Vân trưởng lão không nói một câu nào, hắn chỉ im lặng đứng đó nhìn màn sáng dần biến mất, đưa Trần Dạ vào bên trong ngoài mặt chính là thêm một phần sức bảo vệ học sinh tu vi yếu kém, thực ra ý định Vân trưởng lão không chỉ như thế, hắn còn có ý muốn mang Trần Dạ về Tinh Vân học viện bồi dưỡng, mặc dù chỉ đơn giản quan sát Trần Dạ mấy lần, tuy nhiên hắn là cấp độ nào, đường đường một trưởng lão Tinh Vân học viện, lại nhìn không thấu Trần Dạ một đỉnh phong Hồn sư, hắn còn nhớ lần đầu tiên quét thần thức vào người Trần Dạ lại vô cùng khó khăn, không chỉ thế, độc khí trên người Trần Dạ rất lạ, nhưng lạ ở điểm nào hắn cũng không hiểu nổi, hơn nữa lấy thiên phú của Trần Dạ, chưa đầy mười lăm đã đỉnh phong hồn sư, tâm tình trầm ổn, chính là một mầm mống tốt đáng giá bồi dưỡng.

Bên trong cổ di tích.

"Ai ui…"

Trần Dạ nhăn mặt kêu đau, vội vàng đứng dậy đánh giá xung quanh, vừa hồi bị Vân trưởng lão quăng vào, đầu óc hắn một trận hỗn loạn, cuối cùng xuất hiện ở đây, nơi này một mảnh thảo nguyên trống trải, liếc mắt không thấy được điểm cuối, người một bóng cũng không.

Trần Dạ nội tâm phiền muộn, tuy nhiên hắn độc hành đã quen, vì vậy rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hắn theo cảm giác chọn một phương hướng đi tới.

Bởi vì trong người có một ít lương khô, hơn nữa bản thân đã là đỉnh phong hồn sư, nhịn đói hai ba ngày đối với Trần Dạ không thành vấn đề, cho nên cũng không quá để ý, nào ngờ hôm nay đã là ngày thứ mười liên tục đi, Trần Dạ vẫn chưa tìm được bất cứ người nào, ngay cả một đầu thú cũng không có, xung quanh vẫn một mảnh cỏ xanh thảo nguyên vô tận.

Lại tiếp qua hai ngày, Trần Dạ đã chống đỡ không nổi, cảm giác đói khát khiến đầu óc hắn trở nên mơ hồ, thân thể chỉ theo bản năng tiến về phía trước tìm kiếm đường sống, lại qua ngày thứ ba, hắn ngã gục xuống đất bất tỉnh.

"Ta đã chết sao?"

Trần Dạ trong hôn mê lẩm bẩm, hắn mơ hồ cảm thấy dưới cổ chân rất đau, thân thể còn bị kéo lê dưới đất, hắn nhiều lần muốn gắn gượng ngồi dậy đều không thể, cuối cùng chán nản mặc kệ, tiếp tục thiếp đi.

"A...đau…"

Trần Dạ sau khi lấy lại ý thức vội vàng lắc mình ngồi dậy, lại cảm thấy dưới chân phải truyền đến đau đớn, hắn mới chú ý lúc này hắn đang nằm trong một lều vải nhỏ, chân phải được băng bó kĩ càng, trên người còn một mảnh chăn mỏng, hơn nữa còn có chút thơm.

Ngay lúc này bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, vén lên lều vải đi vào là một thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn, nàng một thân y phục màu lam, trên mặt treo một tấm lụa mỏng, vừa nhìn qua Trần Dạ đã biết thiếu này là người của Tinh Vân học viện, hắn nhẹ thở dài một hơi.

Thiếu nữ bước vào trông thấy Trần Dạ đã tỉnh thì kinh ngạc, sau đó vui vẻ đến bên cạnh hắn hỏi:

"Ngươi đã tỉnh...có cái gì không khỏe sao?"

Trần Dạ nhìn gần ngay trước mắt thiếu nữ, xuyên qua tấm lụa mỏng, hắn có thể mơ hồ trông thấy gương mặt nàng vô cùng xinh đẹp, cũng chỉ trạc tuổi hắn, mùi thơm dịu nhẹ rất dễ ngửi trên người nàng xông vào trong mũi khiến Trần Dạ không tự chủ hít vào vài ngụm lớn.

"Ngươi làm sao vậy?", thiếu nữ ở một bên thấy Trần Dạ từng ngụm lớn liền lo lắng hỏi.

"A...ta không sao rồi, không có gì…", Trần Dạ bị nàng làm cho giật mình một cái, vội vàng xua tay ý bảo không sao.

"Không sao là tốt rồi, ngươi tại sao ở chỗ này, còn bị ma thú tha đi…", thiếu nữ cũng không hỏi thêm, chợt nhớ đến sự việc hôm trước liền tò mò hỏi.

"Ma thú tha đi?"

"Đúng, mấy người chúng ta mấy hôm trước phát hiện ngươi bị một con ma thú cấp một tha đi, cũng may con ma thú này sớm đã no, nếu không ngươi bây giờ chắc hẳn đang nằm trong bụng nó rồi", thiếu nữ kể lại sự việc cứu Trần Dạ, còn hi hi cười không dứt.

Trần Dạ nghe xong toàn thân phát lạnh, hắn không ngờ còn có chuyện như thế, cũng may hắn được người cứu đi, nếu không thật đúng như lời thiếu nữ nói rồi, vì thế hắn liền hướng thiếu nữ cúi đầu một cái: "Cám ơn…"

"Không có chi…", thiếu nữ phất tay một cái, hồn nhiên nói:

"Ta tên Liễu Mộng Như, chính là học sinh Tinh Vân học viện, ngươi tên gì..."

"Ta...ta gọi Trần Dạ, ta cũng không phải người Tinh Vân học viện các ngươi…", Trần Dạ ấp úng nói, hắn cũng không biết nên như thế nào giải thích.

"Không phải người Tinh Vân học viện chúng ta...vậy ngươi là người Hoàng Xà học viện hay là Xích Yên học viện…"

"Cũng không phải… ta là…"

Trần Dạ đang muốn giải thích thì xoạt một tiếng lều vải của hắn bị người hất sang một bên, người tới chính là một đám học sinh, dẫn đầu là một tên thiếu niên ưu tú tuổi chừng mười sáu, người này trên tay cầm một cây quạt xếp, dáng đi nhẹ nhàng ổn định, tuy nhiên ánh mắt như điện nhìn chằm chằm Trần Dạ.

"Diệc Như, tên này chắc chắn là gian tế học viện khác cố ý phái đến, ta đã điều tra rõ học viện không có một ai giống như hắn, ngươi tránh xa hắn một chút…tên kia, đừng tưởng ta không biết ý định của ngươi, lần này chúng ta nhân từ, cũng sẽ không có lần sau, mau cút", tên này thiếu niên vừa đến đã cau mày lớn tiếng nói, lúc trước cứu Trần Dạ cũng có mặt hắn, tên này lần trước sau khi trông thấy Liễu Diệc Như một bên thân mật đỡ lấy Trần Dạ bất tỉnh, hắn trong nội tâm bắt đầu chán ghét, về đến chỗ ở tạm thời, hắn cũng cấp tốc điều tra lai lịch Trần Dạ, vừa mới tra ra Trần Dạ không phải người Tinh Vân học viện, vốn nội tâm hắn còn đang vui mừng thì lại được người bên cạnh báo cáo Liễu Diệc Như đi vào lều vải của Trần Dạ, hơn nữa còn cười nói vui vẻ, điều này khiến hắn tức điên, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi này.

"Ta không phải…", Trần Dạ biết mấy người này hiểu sai, hắn rất kiên nhẫn mở miệng giải thích, lời còn chưa kịp nói ra lại bị tên thiếu niên này cắt ngang:

"Còn muốn tiếp tục ngụy biện, ngươi cho tất chúng ta là kẻ ngốc sao, được, không muốn cút ta tựu đánh đến khi ngươi cút."

Thiếu niên lời nói vừa dứt, phía sau hơn mười tên học sinh đã nhảy ra thủ thế, chỉ cần tên thiếu niên này lên tiếng sẽ lao vào đánh đập Trần Dạ.

…............