Chương 6: Cổ di tích

…….....................

Trần Dạ hướng về Hắc Ám Sâm Lâm chạy một mạch đến trời gần sáng, những nơi hắn đi qua cỏ cây đều nhanh chóng héo rũ chết mất, thâm nhập vào mấy chục dặm sâu, Trần Dạ tìm một nơi vắng vẻ ngồi nghỉ ngơi, hắn thận trọng quan sát toàn thân, biết được cái này hỏa độc cũng không gây hại cho thân thể, hắn cuối cùng thở dài một hơi, sau đó tìm đến bờ sông tắm rửa thoáng một phát, hắn sau khi bước lên trên bờ thì phát hiện dưới nước nổi lềnh bềnh vài đầu cá lớn, khỏi phải nói hắn cũng biết mấy đầu cá này bị hỏa độc trên người hắn độc chết.

Trần Dạ lắc đầu, vội kéo lên bờ hai đầu cá lớn tỉ mỉ nghiên cứu, lại nhóm lên một đống lửa nướng chín hai đầu cá này, nhìn thấy thịt cá xanh sẫm một màu có chút kinh dị, Trần Dạ xé mở một miếng nhỏ cận thận cho vào miệng, dù sao đây cũng là độc trên người hắn, cũng không có cái gì đáng phải sợ.

Thịt cá vào trong bụng, Trần Dạ cũng không cảm thấy có cái gì khác thường, hoặc nói đúng hơn cái này độc trên thịt cá không ảnh hưởng gì đến hắn, Trần Dạ vui mừng tiếp tục từng miếng ăn hết, sau cùng hai đầu cá lớn chỉ còn lại xương.

"Hỏa độc nghĩ cũng tốt, đi săn thật dễ, tuy nhiên lại không thể gặp người...ài."

Trần Dạ ngồi tựa vào một tảng đá suy nghĩ, cái này hỏa độc đối với hắn có cái lợi cũng có cái hại, hiện tại cho dù hắn muốn cũng không biết làm cách nào tiêu trừ hỏa độc trên cơ thể, vì vậy chỉ có thể trước sống trong rừng rồi, về sau lại từ từ nghĩ cách.

Quyết định về sau, Trần Dạ tiếp tục cẩn thận tiến sâu vào Hắc Ám Sâm Lâm thêm mấy chục dặm, hắn nhớ lại Cổ Tư từng nói, từ bìa rừng tiến vào một trăm dặm mới chân chính đến biên giới Hắc Ám Sâm Lâm, ở một trăm dặm bên ngoài hoạt động đối với hắn hiện tại an toàn rất nhiều.

Mấy ngày lộ trình, Trần Dạ phát hiện cũng không phải tất cả thực vật hắn chạm phải đều chết, càng vào sâu bên trong Hắc Ám Sâm Lâm cây cối đối với hỏa độc của hắn sức đề kháng rất cao, thậm chí hỏa độc vừa chạm đến đã biến mất, cái này chính là điều Trần Dạ mong muốn nhất, hắn tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được một hang động đá, xung quanh cây cối rậm rạp vô cùng kín đáo, Trần Dạ không nghĩ ngợi chọn nơi này làm điểm dừng chân.

Những ngày tiếp theo, Trần Dạ ngoại trừ đến bờ sông dụng độc bắt một ít cá, thời gian còn lại hắn hoàn toàn chú tâm vào tu luyện hồn lực, hồn lực của hắn y như cũ một màu xanh lục sẫm đen ngoại trừ càng đậm đặc hơn thì không có gì thay đổi, Trần Dạ còn dành một ít thời gian tìm hiểu đạo tiên văn kia, cái này tiên văn hắn đặt tên là hỏa độc tiên văn, hắn cảm thấy mặc dù mình đã nắm bắt đạo tiên văn này, tuy nhiên lúc nào dụng tâm quan sát cũng có cảm giác như thể chỉ vừa chạm đến một góc nhỏ của tòa băng sơn, điều này khiến Trần Dạ thường xuyên vò đầu bứt tai khó chịu, chính vì thế hễ có thời gian là hắn lại cắm đầu vào câu thông đạo này tiên văn.

Ngoại trừ những việc này, Trần Dạ còn học tập một ít thân pháp, cái gọi thân pháp cũng chỉ là hắn bịa ra, thật sự mà nói hắn cũng chỉ rèn luyện cơ thể khỏe mạnh, đồng thời học cách khiến cho cơ thể càng thêm nhanh nhẹn, cái này cũng không phải ai dạy hắn, cũng bởi vì một số lần trùng hợp Trần Dạ muốn săn bắt một ít thịt thỏ đổi khẩu vị, ai ngờ đâu thỏ rừng vô cùng nhanh nhẹn, hỏa độc của hắn không tài nào đụng trúng, qua nhiều lần thất bại Trần Dạ quyết định dành thời gian rèn luyện thân thể trở nên nhanh nhẹn hơn một chút.

Chớp mắt, đã hai năm trôi qua, Trần Dạ lúc này như một con khỉ rừng nhảy nhót khắp nơi, tốc độ của hắn vô cùng nhanh, chỉ dựa vào cơ bắp đã có thể chớp mắt tiến xa mấy chục trượng, hiện tại Trần Dạ đang đuổi theo một đầu nai rừng, cái này nai rừng toàn thân tuyết trắng, tốc độ vô cùng nhanh, Trần Dạ bám theo đầu nai rừng này đã hai ngày, hắn vô cùng kiên nhẫn một đường đuổi theo, bởi vì loại nai rừng này chất thịt vô cùng ngon, số lượng lại vô cùng ít ỏi, hắn cũng chỉ may mắn bắt được một đầu ở ba tháng trước, cũng từ lúc đó hắn nhớ mãi không quên loại nai rừng này, hôm nay phát hiện một đầu, làm sao dễ dàng bỏ qua được.

Hai năm qua đi, Trần Dạ đã không còn vẻ mặt non nớt không hiểu chuyện như lúc trước mà thay vào đó là một vẻ thành thục cùng hoang dã, hiện tại hắn đã là một thiếu niên cao lớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sáng rực, chân mày thẳng tắp, da thịt vô cùng rắn chắc, lực lượng mười phần.

Từ hơn nửa năm về trước, Trần Dạ đã ngừng lại việc tu luyện hồn lực, hắn đã đạt đến bình cảnh, lại không biết như thế nào mới có thể vượt qua, mấy lần thử nghiệm đều vô dụng, cuối cùng hắn lựa chọn từ bỏ.

Ngoài ra, Trần Dạ đối với tiên văn có một khái niệm mới, đạo hỏa độc tiên văn hắn đã điều khiển vô cùng thành thục, mặc dù không biết cách mang ra tấn công nhưng lại có thể dùng để phòng ngự, tác dụng vô cùng tốt, hỏa độc bên ngoài cơ thể cũng không chủ động lây lan bất cứ vật gì chạm vào nữa mà tạo thành một lớp màng mỏng bao bọc toàn thân hắn.

Một người một thú liên tục xuyên qua từng mảng rừng cây, đầu nai rừng rốt cuộc chèo chống không nổi, bắt đầu kiệt sức, Trần Dạ ở phía sau ánh mắt lóe lên, nhanh như chớp chộp cổ nó vật xuống đất.

Ăn xong một đầu nai rừng, Trần Dạ thỏa mãn tựa vào một gốc cây tắm nắng, bỗng nhiên hắn nghe thấy phía xa có rất nhiều tiếng động, hơn nữa còn có tiếng người, số lượng không ít đang hướng về nơi này đi tới.

Trần Dạ đối với tu sĩ tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm săn bắt cùng thu thập linh thảo đã thành thói quen, mỗi lần phát hiện có tu sĩ gần đó hắn hoặc là tránh đi, hoặc từ xa tò mò quan sát bọn họ, bởi vì nơi này vốn chỉ là một trăm dặm rìa Hắc Ám Sâm Lâm, tu sĩ dừng lại ở nơi này đa số đều là Hồn sư, cho nên đa số đều không phát hiện hắn, cho dù có cũng chỉ nghĩ hắn là một đầu thú rừng qua lại.

Lần này bởi vì vừa được ăn ngon, Trần Dạ quyết định xa xa quan sát những này tu sĩ, hắn cấp tốc nhảy lên một lùm cây ẩn thân chờ đợi.

Nhóm tu sĩ đi qua có đến hơn hai ngàn người, dẫn đầu là một người lão giả râu tóc bạc phơ, đạo bào đen nhánh, khí tức vô cùng khủng bố, Trần Dạ chỉ vừa liếc mắt nhìn một cái đã bị lão giả đi đầu cảm nhận được, người này dừng lại cước bộ, cau mày hướng về nơi Trần Dạ lẩn trốn nhìn lại, Trần Dạ trông thấy lão giả này nhìn về phía hắn thì một trận hoảng sợ, vội di dời ánh mắt sang hướng khác.

"Vân trưởng lão, cò chuyện gì sao?", một trung niên ở phía sau trông thấy lão giả dừng lại thì tiến lên hỏi.

"Không có gì...đi thôi", Lão giả đi đầu thật sâu liếc nơi Trần Dạ lẩn trốn một cái, đối với người bên cạnh lắc đầu, quay người tiếp tục đi.

Trần Dạ thấy lão giả rời đi mới thở nhẹ một hơi, hắn không dám lại quan sát người này rồi, không những khí tức vô cùng khủng bố, linh giác lại mạnh mẽ, không may bị hắn phát hiện lại khổ.

Trần Dạ lại quan sát hơn hai ngàn người đi phía sau, toàn bộ đều là thiếu nam thiếu nữ, y phục hoàn toàn giống nhau, là một bộ lam y, khí tức mỗi người cũng vô cùng mạnh, Trần Dạ nhìn thấy trong đám người này có một số gương mặt quen thuộc, Diệp Nhất Bá, Diệp Tiểu Thu, Tần Ngọc Long, Bạch Yến Nhu,...vô số gương mặt quen thuộc đều là trước đây từng cùng hắn một đợt trắc thí.

"Mấy người này sao lại ở đây, chẳng lẽ...tất cả người ở đây đều là người của Tinh Vân học viện?"

Trần Dạ suy tư một phen, cuối cùng xác định những người này đều là người của Tinh Vân học viện, không biết vì sao lần này lại tập trung tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm.

Tội tâm tò mò khiến Trần Dạ muốn đi theo quan sát một phen, tuy nhiên hắn sợ bị lão giả phát hiện cho nên chỉ ở phía sau len lén đi theo.

Đoàn người tốc độ rất nhanh, mới một ngày đường đã xuyên qua một trăm dặm rìa Hắc Ám Sâm Lâm, chân chính vượt qua biên giới tiến vào bên trong.

Phía ngoài rìa Hắc Ám Sâm Lâm Trần Dạ sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay, tuy nhiên vượt qua biên giới tiến vào bên trong hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ, bên trong ma thú vô số, đi vào chỉ có bỏ mạng, hiện tại có một đám người đi trước dẫn đường, Trần Dạ thoáng một chút do dự vẫn cắn răng đi theo phía sau.

Bên trong Hắc Ám Sâm Lâm vô cùng sầm uất cùng lạnh lẽo, Trần Dạ ở phía sau thường xuyên dựng tóc gáy, nếu không phải sợ bị phát hiện hắn có lẽ sớm đã chạy đến đứng bên cạnh lão giả kia cho đỡ sợ rồi.

Ngày thứ ba lộ trình, lão giả đi đầu rốt cuộc tuyên bố đến nơi, đoàn người trẻ tuổi cũng nhao nhao chia tốp năm tốp ba dựng lên lều vải nghỉ ngơi, Trần Dạ dựa vào thuật lẩn trốn cũng lén đến gần mấy người này nghe một ít tin tức tốt.

"Ài, cuối cùng cũng đến, thật chờ mong di tích mở ra a…"

"Đúng vậy, hi vọng lần nảy tiến vào di tích ta có thể đổi đời, một bước lên mây…"

"Hừ, ngươi tưởng bở vậy sao, cho dù có cũng không đến phiên ngươi rồi, mấy vụ thiên tài học viện đều đến, ngươi lấy cái gì cùng họ tranh?"

"Có cái gì không thể, cái này di tích nghe nói chính là một cổ quốc gia, vô cùng rộng lớn, tiến vào bên trong không vài tháng cũng một năm, làm gì không có cơ hội…"

"Cái này có lý, tuy nhiên lần này không biết vì sao thông tin bị lộ, không chỉ Tinh Vân đế quốc chúng ta mà ngay cả Hoàng Xà đế quốc cùng Xích Yên đế quốc cũng tham gia, tranh đoạt chắc chắn sẽ rất khốc liệt…"

"Đúng vậy a, mấy năm nay ba đế quốc vẫn như nước với lửa, bề ngoài tuy không phân rõ ranh giới, tuy nhiên ai cũng biết trong tối không ngừng đấu tranh, Tinh Vân đế quốc chúng ta cũng bởi vì yếu thế một chút mới nhượng bộ lần này cùng bọn họ tiến vào di tích…"

"..."

Trần Dạ từ trong tiếng bàn tán nghị luận làm rõ tình huống, chả là nơi này sắp xuất hiện cái gì cổ đế quốc di tích, bị cường giả phong ấn lại, bên trong bảo vật vô số, lần này đến đây tham gia náo nhiệt không chỉ đám người Tinh Vân học viện mà còn học viện của hai quốc gia khác cũng tham gia náo nhiệt.

Quả nhiên một ngày tiếp theo, Trần Dạ phát hiện hai cổ nhân sĩ nhân số so Tinh Vân học viện xê xích không nhiều, đều hướng về nơi này đi đến.

"Ha ha...Vân trưởng lão đúng là nhanh chân, sớm như vậy đã đến…", Một lão giả dẫn đầu một đám người tuổi trẻ màu xanh lục tiến lên hướng lão giả Tinh Vân học viện cười chăm chọc.

"Còn phải nói, Vân trưởng lão chính là một sớm một chút thu thập lợi ích cho học sinh yếu kém đây mà…", Một bên khác lão giả dẫn đầu đám người trẻ tuổi màu đen y phục cũng lên tiếng phụ họa.

"Hừ…"

Vị lão giả Tinh Vân học viện Vân trưởng lão nghe lời châm chọc của hai người thì hừ lạnh, gương mặt tái mét hướng hai người quát lớn:

"Mạc Đăng, Từ Du Sinh, có dám hay không ra một trận chiến, ta một người đánh hai người các ngươi thành đầu heo."

Hai lão giả nghe được lời Vân trưởng lão mặt tái xanh, thân thể có chút run rẩy, tuy nhiên rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, lão giả Mạc Đăng cười nói:

"Vân Cương, ngươi mạnh hơn chúng ta thì như thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật suốt mười năm qua mỗi cách ba năm học viện thi đấu Tinh Vân học viện các ngươi đều đứng chót…"

"Đúng vậy, hai năm sau chắc chắn cũng là bốn lần liên tiếp a, haha", lão Từ Du Sinh cũng lớn tiếng phụ họa theo.

Đối với lời châm chọc của hai người, Vân trưởng lão mặt mày nhăn nhó lúc đỏ lúc trắng, cũng không phát tiết được cái gì, lời hai người này hoàn toàn đều là sự thật ai cũng biết, Tinh Vân học viện trong thi đấu học viện ba năm một lần đã liên tiếp ba lần đội sổ, không những thua còn là thua thảm, bị chê cười là điều hiển nhiên.

Vân trưởng lão biết mình lời lẽ không ác độc được như hai tên này, hắn hừ một tiếng hậm hực trở lại lều vải, hai vị kia trưởng lão thấy hắn không tiếp tục tranh cãi cũng mất đi hứng thú, mỗi người riêng phần mình trở về đội ngũ chỉ đạo học sinh dựng lều vải nghỉ ngơi.

…......................