.....................…..
"Phía trước mau tránh đường."
Trần Dạ cùng ba người Cổ Tư đang đi trên đường lớn thì một tiếng quát to vang lên bên tai, cùng lúc đó xuất hiện một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa cấp tốc chạy lướt qua, người hai bên đường nhao nhao tránh sang hai bên chỉ trỏ.
Trần Dạ cũng theo mọi người lui về một bên, sau đó hướng Cổ Tư hỏi:
"Cổ đại ca, người trên xe ngựa là thân phận gì, sao lại hoành hành như vậy"
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút…", Cổ Tư đưa tay che miệng Trần Dạ, liếc mắt quan sát thấy không ai để ý mới thở phào một cái, đối với hắn nhẹ giọng giải thích:
"Xe ngựa này là của Tô gia, một trong bảy đại gia tộc ở Lạc An thành này, người của Tô gia ngang ngược thành thói quen, cũng không ai dám trách mắng, bởi vì người dám trách mắng bọn hắn đều bị âm thầm xử chết, ngươi về sau chú ý một chút,..."
"Ta biết rồi Cổ đại ca…", Trần Dạ cũng biết nặng nhẹ, đối với Cổ Tư gật gật đầu.
Bốn người Trần Dạ lại tiếp tục đi, bởi vì Cổ Tư đường xá quen thuộc, rất nhanh bọn họ đã đến trước một quảng trường rộng lớn, người ở đây từ sớm đã chật ních, phải cố gắng lắm bốn người Trần Dạ mới lách qua đám người tiến vào bên trong.
"Người kế tiếp, Tần gia Tần Ngọc Long…"
Trần Dạ nhìn thấy một trung niên đứng trên đài cao hô lớn, lúc này trắc thí đã qua một thời gian, Trần Dạ phát hiện phía sau trung niên đứng ba bốn mươi thiếu niên nam nữ vô cùng trẻ tuổi xếp ngay ngắn, chắc hẳn là người thông qua trắc thí, được tuyển chọn làm học sinh.
"Cái này Tần Ngọc Long nghe nói là thiên tài ưu tú của Tần gia, bên trong gia tộc đứng hàng thứ ba thiên tài, chắc hẳn sẽ được chọn."
"Cái này là đương nhiên, con cháu bảy đại gia tộc có ai thiên phú không cao, được chọn là đương nhiên rồi."
"Đúng vậy, các ngươi không nhìn huynh muội Diệp gia sao, bề ngoài tuy thiên phú chỉ là ưu tú, tuy nhiên trắc thí một người là lục phẩm Thủy hệ linh căn, một người là thất phẩm Kim hệ linh căn, hơn nữa còn là nhị tinh Hồn sư, Diệp gia chỉ là một gia tộc nhỏ, không ngờ bồi dưỡng được hai người trẻ tuổi thiên tài, về sau chắc chắn sẽ một bước lên mây."
Trần Dạ im lặng nghe xung quanh nghị luận, hắn cũng theo hướng trên đài cao phát hiện huynh muội Diệp Tiểu Thu cùng Diệp Nhất Bá, không ngờ hai người này cũng đến đây trắc thí, hơn nữa còn thông qua.
Trần Dạ sực nhớ vừa rồi nghe được linh căn còn phân chia phẩm cấp, vội hướng người bên cạnh hỏi:
"Vị đại ca này, linh căn còn phân chia phẩm cấp sao?"
Người bên cạnh nghe Trần Dạ gọi một tiếng đại ca cũng thân thiện trả lời:
"Cái này là đương nhiên, linh căn chia làm cửu phẩm, thấp nhất nhất phẩm, cao nhất cửu phẩm, linh căn phẩm cấp càng cao, tương lai tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn gấp mấy lần."
"Cái kia, trắc thí yêu cầu mấy phẩm linh căn mới được thông qua?"
"Tam phẩm là có thể thông qua."
Trần Dạ một tiếng cám ơn người này, sau đó lại quan sát trên bình đài cao, cái kia Tần Ngọc Long như mọi người dự đoán đã thông qua, trắc thí đạt thất phẩm lôi hệ linh căn, vô cùng hiếm thấy, Tần Ngọc Long tên này mặt mày ngẩn cao, bộ dáng phong thần tuấn lãng nhìn vào đã biết ngay là trang bức, tuy nhiên cũng không ai nói cái gì.
"Oa, là ngũ tiểu thư Bạch gia, nữ thần của ta a…"
"Đúng vậy, chính là nữ thần, không ngờ lần này nàng lại tham gia trắc thí, nàng mới mười hai tuổi…"
"Mười hai tuổi thì sao, người ta là đệ nhất thiên tài Lạc An thành này, mới mười hai đã là Lục tinh Hồn sư, ngươi bằng người ta sao…"
"Ách...ta không thể so với nàng…"
Sao một phen trắc thí, cả quảng trường lại một hồi nháo động, xuất hiện chính là ngũ tiểu thư Bạch gia Bạch Yến Nhu.
Trần Dạ theo ánh mắt mọi người nhìn theo, hắn trông thấy một thiếu nữ tuổi trạc cỡ hắn, vóc người thanh mảnh, gương mặt trứng ngỗng vô cùng xinh đẹp, nàng một bộ bạch y trên thân, phong thái xuất trần bước lên đài cao, mỗi bước chân của nàng đều dẫn theo từng trận reo hò bên dưới.
Trần Dạ nghĩ thầm nử tử này quả thực xinh đẹp, tuy nhiên nếu mang ra so sánh cùng Tiểu Tuyết vẫn cách xa mười con phố, ít nhất hiện tại nàng không thể nào so cùng Tiểu Tuyết, phải chờ ngực nàng to ra mới có thể.
Người bên cạnh thấy Trần Dạ vừa nhìn nữ thần vừa gật gật đầu, còn tưởng hắn có ý định tiếp cận nàng nên một phen khuyên nhủ, Trần Dạ biết người này hiểu lầm mình nhưng cũng chỉ cười cười cảm tạ.
"Cửu phẩm băng hệ linh căn, trời ạ, nàng không ngờ linh căn là cửu phẩm…"
"Sớm nghe nói Bạch tiểu thư là cao cấp băng hệ linh căn, không ngờ cao đến cửu phẩm, quả đúng là thiên tài ngàn năm hiếm thấy…"
Sau khi Bạch Yến Nhu trắc thí xong cũng là thời gian bên dưới quảng trường một phen bàn tán sôi nổi, hầu hết cũng đều là tán dương nàng, hơn nữa những lời tán dương này đều là rống to, tất nhiên những người này muốn gây sự chú ý của nữ thần, muốn nàng nhớ rõ bản thân.
Bạch Yến Nhu gương mặt điềm tĩnh, cúi chào trung niên nhân một cái sao đó tìm một chỗ yên lặng đứng chờ chiêu sinh kết thúc.
Người kia trung niên đối với Bạch Yến Nhu tính cách rất hài lòng, hắn cười cười gật đầu, sau đó quay về hướng quảng trường đối với mọi người hô lớn:
"Lần này trắc thí sắp kết thúc, bên dưới nếu còn có người muốn tiến hành trắc thí mời nhanh chóng bước lên…"
Bên dưới quảng trường một mảng im lặng, dù sao người muốn trắc thí đều đã trắc thí không sai biệt lắm, vì vậy mọi người lúc này chờ đợi trung niên nhân tuyên bố kết thúc.
Ngay lúc trung niên nhân kia định mở miệng hô lớn, Trần Dạ dùng hết sức lực lách qua đám người, đồng thời miệng không ngừng rống to:
"Còn, còn ta, ta muốn khảo thí…"
Rất nhanh Trần Dạ thở hồng hộc bước lên đài cao, mọi ánh mắt lúc này đều tập trung về phía hắn, trung niên nhân nhìn Trần Dạ cười thân thiện:
"Chàng trai trẻ, ngươi tên gì, muốn trắc thí sao, ngươi trước đây đã từng trắc thí hay chưa?"
"Bẩm tiền bối, ta gọi Trần Dạ, ta là lần đầu tiên…", Trần Dạ hướng trung niên nhân cúi đầu trả lời.
"Được, ngươi đến thạch trụ kia đặt tay lên ấn nhẹ một cái là được…"
"Vâng…", Trần Dạ theo lời trung niên nhân đến trước thạch trụ, đưa tay lên ấn nhẹ một cái, một cỗ mát lạnh nhanh như tia chớp truyền vào thân thể hắn sao đó rất nhanh rời khỏi, Trần Dạ cũng biết đã xong bèn đứng qua một bên chờ đợi kết quả.
Trần Dạ sao khi được Hạ Dư truyền thừa tiên cốt, toàn thân hắn đã trải qua một phen biến đổi, vóc người cao gầy, gương mặt góc cạnh suất ca, lại luôn treo trên mặt một nụ cười thân thiện, vì thế chiếm được cảm tình của rất nhiều người, nhất là một ít thiếu nữ mê trai, một bên không ngừng reo hò cỗ vũ hắn.
Trung niên nhân sau khi nhìn thấy kết quả, gương mặt treo nụ cười cũng cứng đờ, hắn còn nghĩ mình hoa mắt nhìn nhầm kết quả nên xem lại mấy lần, sau cùng đành phiền muộn hô lên:
"Trần Dạ, nhị phẩm độc hệ linh căn, không qua."
Trung niên nhân vừa dứt lời, bên dưới quảng trường cũng một trận im lặng, rất nhanh sau đó nghị luận sôi nổi bắt đầu, hầu hết đều là những lời mỉa mai Trần Dạ.
"Còn tưởng là cái gì thiên tài, thì ra chỉ là nhị phẩm linh căn, còn là độc hệ, đúng là phế vật trong phế vật."
"Đúng vậy, lúc nãy ta còn nghĩ hắn rất ưu tú đâu này, bề ngoài xem có chút đẹp mã, không ngờ chỉ là cái thùng rỗng."
"Hừ...chắc chắn tên này cố ý, hắn muốn nữ thần chú ý đây mà."
"Yên lặng một chút", trung niên nhân quát to, sau đó hướng Trần Dạ cười thân thiện bảo hắn lui xuống, lại hướng mọi người quát to:
"Lần này Tinh Vân học viện chiêu sinh kết thúc, số người thông qua trắc thí là một trăm hai mươi tám người, những người thông qua trước trở về thu thập đồ đạc cùng cáo từ thân nhân, ba ngày sau chúng ta trở lại học viện."
Lời trung niên nhân từng chữ vang rõ, người dưới quảng trường cũng tuần tự rời đi, rất nhanh phía dưới đã không còn mấy người.
Trần Dạ trở lại bên cạnh Cổ Tư, vừa rồi những lời mỉa mai cùng ánh mắt khinh miệt của mọi người hắn đều trông thấy, tuy nhiên hắn chỉ thoáng một chút buồn bã, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, người khác không biết nhưng hắn biết, cái kia chính là do đạo tiên văn trong cơ thể của hắn phát ra, không phải linh căn của hắn, hắn cũng thật không ngờ tới kết quả tệ như vậy.
"Trần tiểu đệ, không cần buồn bã, không thông qua cũng không sao, về sau ngươi cùng ba người chúng ta sinh hoạt cũng tốt", Cổ Tư thấy Trần Dạ thẫn thờ thì tiến lên an ủi một phen, sau đó kéo tay hắn trở lại nhà trọ.
Mấy ngày sau đó, Trần Dạ một mực nhốt mình trong phòng, từ khi trở về nhà trọ, hắn cố ý hướng Cổ Tư hỏi cách tu luyện hồn lực, cũng được Cổ Tư đưa cho một quyển bí tịch, Trần Dạ ngượng ngùng nhờ Cổ Tư đọc dùm, sau đó hắn liền dành hết thời gian tu luyện hồn lực.
Tu luyện hồn lực so sánh cùng nắm giữ phù văn dễ hơn rất nhiều, chỉ cần bản thân không ngừng hấp thu linh khí trong trời đất thu nhập vào trong đan điền đến một mức độ sẽ thành công, Trần Dạ tuy gà mờ nhưng sau một tháng không ngừng cố gắng, hắn đã hấp thu được một bộ phận linh khí vào trong cơ thể, cô động thành hồn lực.
Hồn lực của Hồn sư chính là màu trắng sữa, mỗi nhất tinh hồn lực màu sắc sẽ không thay đổi, chỉ là đậm đặc hơn, hồn lực phát ra cũng sẽ mạnh hơn, sau khi vượt qua cửu tinh màu trắng đục đậm đặc sẽ biến đổi về chất, thăng cấp đến Hồn tướng, hồn lực màu vàng, đến hồn hoàng sẽ là màu lục, hồn đế sẽ là màu lam,...mỗi khi thăng cấp một cảnh giới lớn, đan điền cũng sẽ rộng ra gấp mấy lần, hồn lực cũng theo đó tăng lên,...
Ban đầu tu luyện Trần Dạ cũng không quá để ý, mãi về sau khi hồn lực trong cơ thể hắn đã đủ mức nhất tinh Hồn sư hắn kinh hãi phát hiện, hồn lực bên trong đan điền không phải màu trắng sữa như lời Cổ Tư nói mà chính là màu xanh lục đậm pha lẫn chút đen.
Phát hiện này khiến Trần Dạ không hiểu nổi, hắn nhanh chóng lại thử hấp thu linh khí, một bên lại chăm chú quan sát hồn lực sinh ra, Trần Dạ nhìn thấy linh khí tràn vào đan điền biến thành hồn lực màu trắng sữa không có gì bất thường, chỉ là, sau khi hồn lực màu trắng sữa được sinh ra, nó sẽ cấp tốc bị đạo kia màu xanh sẫm đen tiên văn hấp thu, sau đó đạo tiên văn kia sẽ nhả ra màu xanh lục đậm hồn lực.
Trần Dạ vắt hết trí óc cũng không hiểu nổi, cuối cùng hắn quyết định dừng tu luyện, chờ sáng hôm sau thỉnh giáo một chút Cổ Tư, nào ngờ khi hắn vừa mở mắt ra liền ngây người tại chỗ.
Trần Dạ lúc này phát hiện toàn thân hắn phát ra một màu lục sẫm đen nhàn nhạt như thể ngọn lửa chạy khắp toàn thân, hơn nữa đồ vật xung quanh, ngay cả quần áo trên người đều bị ăn mòn, Trần Dạ vội cầm lên một bình hoa gần đó, cái bình bằng sứ vẫn nguyên vẹn, tuy nhiên toàn bộ hoa cắm bên trong lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu đen sẫm héo rũ, sau đó tàn lụi hóa thành tro rơi xuống đất.
Trần Dạ toàn thân đổ mồ hôi hột, lúc trước hắn trắc thí ra linh căn độc hệ thì đã biết đạo tiên văn trong cơ thể hắn cũng là hệ độc, vốn thỉnh giáo Cổ Tư cũng biết hệ độc linh căn cũng không có cái gì khác thường, nào ngờ mới vừa tu luyện đến nhất tinh Hồn sư đã như thế này, cái này hắn làm sao sống.
Vốn Trần Dạ dự định chạy đến hỏi Cổ Tư, tuy nhiên rất nhanh hắn đã vứt bỏ ý nghĩ này, cái này độc dược cũng quá mạnh, nếu không may Cổ Tư bị hắn độc chết thì thật oan uổng.
Trần Dạ cắn răng một cái, nội tâm âm thầm ra quyết định, hắn để lại trên đất vài lời nhắn báo bình an, sau đó thân thể trần trụi không một tiếng động chạy ra khỏi khu nhà trọ, lại chờ cổng thành canh gác lỏng lẻo vụt một tiếng chạy ra khỏi Lạc An thành.
…......................