Chương 10: Khai Thiên bi

........................

Trần Dạ không quan tâm đến những người này nghĩ gì, hai năm hắn sống ở rìa Hắc Ám Sâm Lâm, mặc dù không chính diện cùng tu sĩ chạm mặt, tuy nhiên Trần Dạ thường len lén phía xa quan sát, hắn cũng nhìn mãi thành quen lòng người hiểm ác, vì lòng tham nói đánh tựu đánh, nói giết tựu lập tức giết, ngay cả huynh đệ, vợ chồng còn hãm hại nhau, hắn từ lâu đã rõ sự đời đen trắng, bằng vào mấy tên này muốn khiến hắn động tâm chính là nằm mơ.

Không khí nơi này sau một phen khẩn trương cũng yên lặng hẳn, Trần Dạ bởi vì không tìm được đường ra, cho nên tiếp theo mấy canh giờ hắn đều buồn chán ngồi ngáp ngủ, cũng ngay lúc này không biết tiếng reo hò nơi nào vang lên, bỗng chốc lại bắt đầu huyên náo.

"Ta có thể cử động...ha ha."

"Ta cũng cử động được rồi…"

"Sư huynh, áp lực đã biến mất không thấy, ngươi còn cảm nhận được hay không…"

"..."

Không biết chuyện gì xảy ra, áp lực đè nặng đã biến mất không thấy, người ở đây hứng khởi đứng lên, vặn vẹo tay chân xì xầm bàn tán sôi nổi.

Mã Chính Thiên cùng đám người Tinh Vân học viện cũng hứng khởi reo hò, tuy nhiên rất nhanh mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Trần Dạ cùng Bạch Yến Nhu.

Trần Dạ bụng dưới vết thương tuy đã không đáng ngại, y phục rách nát cùng vết máu khắp nơi không đáng nói, điều đáng quan tâm là Bạch Yến Nhu vẫn còn nằm yên tại chỗ, y phục phía trên bụng cũng nhiễm đỏ một màu máu, dù là đứa ngốc cũng nhận ra máu này chính là từ trên người Trần Dạ, đám người này thoáng sững sờ, sau đó là gương mặt đầy vẻ giận dữ hướng hai người nhanh chân tiến đến.

"Ngươi đã làm gì Bạch Yến Nhu sư muội…"

"Đúng vậy, ngươi chắc chắn thừa dịp Bạch Yến Nhu sư muội không thể cử động cơ thể, có hành động xấu đối với muội ấy…"

"Tên khốn kiếp này...mọi người mau đánh chết hắn đi, lấy lại công bình cho Bạch Yến Nhu sư muội…"

Người hai phương học viện khác cũng bị ồn ào nơi này hấp dẫn, cả đám đứng vây xung quanh đợi xem kịch vui bắt đầu.

Trần Dạ nhìn thoáng qua đám người Tinh Vân học viện này, quả đúng là một đám dở hơi, hắn cũng lười biện minh cái gì, niệm động một thoáng thu hỏa độc vào trong cơ thể, khôi phục dáng vẻ trầm ổn như thường.

Đám người Tinh Vân học viện vốn nghĩ Trần Dạ sẽ tiến hành một phen lời lẽ biện minh, thật không hắn một lời cũng không nói, cái này không phải khinh thường bọn họ sao, mấy người đang định tiến lên bắt lấy Trần Dạ tra hỏi thì Bạch Yến Nhu một bên đã đứng lên, biểu tình không một tia gợn sóng, gằn giọng nói:

"Chuyện của ta không cần các ngươi quan tâm…"

Đám người Tinh Vân học viện ngây người tại chỗ, cái này là cái gì tình huống, Bạch Yến Nhu từ khi nào trở nên như vậy, nàng thường ngày không phải rất hòa đồng, đối với ai cũng rất ôn nhu hay sao, bọn họ rất nhanh đẩy tất cả nguyên do bắt nguồn từ Trần Dạ, cả đám ánh mắt bất thiện nhìn hắn như thể một đang nhìn một tên ác ma.

"Đến đã đông đủ, vậy thì tất cả cùng vào đi thôi…"

Ngay lúc này một âm thanh già nua truyền vào tai mọi người ở đây, cũng không đợi mọi người rõ ràng tình huống cụ thể, một bên vách động vô thanh vô tức xuất hiện một cửa đá vô cùng lớn.

Kẽo Kẹt...ầm…

Cửa đá bắt đầu rung chuyển từ từ mở ra, cửa đá chỉ vừa hé ra một ít, mọi người đã cảm nhận được một luồng linh khí nồng nặc đến cực điểm từ bên kia cửa đá ào ạt tràn ra, linh khí này vô cùng tinh thuần, mọi người ở đây vẻ mặt vô cùng hào hứng, vội vàng ngồi xuống hấp thu, chuyển hóa thành hồn lực vào trong cơ thể, mặc dù cái này linh khí đối với Trần Dạ đỉnh phong Hồn sư không thể tăng lên cảnh giới, tuy nhiên vẫn có thể tinh lọc hồn lực, cho nên hắn cũng niệm động thôi thúc Hỏa độc phù văn hấp thu.

Trần Dạ rất nhanh phát hiện những này linh khí sau khi hóa thành hồn lực cũng không thay thế hồn lực trong cơ thể hắn, những này hồn lực bị Hỏa độc tiên văn điều khiển đánh phá khắp nơi trong đan điền hắn, ban đầu Trần Dạ còn hồi hộp lo sợ đan điền mình hỏng mất, tuy nhiên rất nhanh hắn đã phát hiện khác thường, biên giới đan điền của hắn đang không ngừng mở rộng ra, mặc dù tốc độ chậm chạp vô cùng, tuy vậy đây vẫn là không hợp thói thường, không phải nói tăng cấp đến Hồn tướng đan điền mới mở rộng hay sao? chẳng lẽ…

Trần Dạ rất nhanh phát hiện không đúng, hắn từng nghe nói mỗi thăng cấp đại cảnh giới phải cần một loại hồn thạch riêng biệt làm thuốc dẫn, hơn nữa hồn lực cũng sẽ chuyển dần từ trắng đục sang màu vàng, hiện tại hồn lực vào cơ thể hắn vẫn là trắng đục, điều này nói rõ hắn vẫn chưa thăng cấp Hồn tướng.

Trước mắt không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tuy nhiên nghĩ đến tiên văn trong cơ thể, hơn nữa những việc này đều đối với hắn có lợi, Trần Dạ cũng không ngừng lại, tiếp tục để Hỏa độc tiên văn chuyển hóa, Hỏa độc tiên văn rất có linh tính, nó hiểu ý muốn Trần Dạ, nhanh chóng tự hành hấp thu linh khí chuyển hóa thành hồn lực, cũng không cần Trần Dạ dụng tâm điều khiển.

Cái này lại khiến Trần Dạ hoảng sợ, không ngờ tiên văn còn có thể tự hành vận chuyển, không phải nói sau này hắn không cần dụng tâm tu luyện khổ cực cảnh giới vẫn liên tục tăng lên hay sao? phát hiện này khiến Trần Dạ mê mang vui sướng, hai mắt lim dim, khóe miệng phát ra tiếng cười he he trông thật vô sỉ.

Bạch Yến Nhu ngồi một bên hấp thu linh khí cũng thường xuyên liếc mắt nhìn hắn, giờ phút này thấy hắn tự kỷ cười cười, bộ mặt còn vô sỉ, nàng trong nội tâm khó hiểu, cũng dân lên một trận tò mò, nhất cử nhất động của hắn đều bị nàng để ý.

Trần Dạ tiến hành tự kỷ cũng là lúc cửa đá hoàng toàn mở rộng, bên trong xuất hiện một thông đạo dài, không nhìn rõ điểm đến, mọi người ở đây đều do dự, không ai muốn trở thành chim đầu đàn tiến, không khí nơi này cũng dần trở nên khẩn trương.

Trần Dạ bởi vì Hỏa độc tiên có thể tự chủ chuyển hóa hồn lực, cho nên hắn cũng lười ngồi một chỗ hấp thu, hắn rất nhanh đứng dậy phủi người một cái, hướng thông đạo bên trong đi vào.

Bạch Yến Nhu thấy Trần Dạ rời đi cũng nhanh chóng đứng dậy, theo sát phía sau hắn.

"Bạch Yến Nhu sư muội…"

Đám người Tinh Vân học viện thấy Bạch Yến Nhu đi theo Trần Dạ thì ngạc nhiên vô cùng, liên tục gọi nàng trở lại.

người ở đây cũng phát hiện tình huống, cũng không phát tác cái gì, chờ Trần Dạ cùng Bạch Yến Nhu lành lặn đi vào, tất cả cũng nhanh chân đứng dậy nối đuôi đi theo, chim đầu đàn đã có, sẽ không ai muốn mình là kẻ cuối cùng đi vào.

"Bà cô, sao ngươi lại đi theo ta?", Trần Dạ nghiêng đầu nhìn bên cạnh Bạch Yến Nhu cười hỏi.

Bạch Yến Nhu cho hắn một cái trừng mắt, hừ nhẹ:

"Ta cũng không đi theo ngươi, nơi này chỉ có một lối ra, ta chính là muốn đi ra ngoài mà thôi."

"Ai nói nơi này là lối ra rồi, nhỡ đâu phía trước xuất hiện cái gì bầy đàn ma thú, hoặc bẫy rập gì đó thì sao…"

"Hừ...dù sao ngươi cũng đi trước ta, có chết ngươi cũng là người chết trước…"

"Ai bảo đi trước sẽ chết trước đâu này...phải rồi, bà cô, vì sao lúc trước bên ngoài các ngươi vừa nhìn thấy đầu báo đen ma thú đã chạy trốn chết, ta thấy nó ngoài giảo hoạt một chút cũng không có cái gì nguy hiểm a."

"Ngu ngốc, ngươi thì biết cái gì, đầu kia ma thú chính là Nhị cấp hậu kì Hắc Viêm Báo…"

"Lợi hại lắm sao? ta lúc trước chiến đấu cùng nó cũng không thấy cái gì…"

"Ngươi đúng là đầu heo, Hắc Viêm Báo tuy lợi hại cũng chỉ tương đương một đỉnh phong Hồn sư, cái khiến người ta lo sợ chính là Hắc Viêm Báo chính là ma thú sống quần cư, chỉ cần xuất hiện một đầu Hắc Viêm Báo, chắc chắn xung quanh ít nhất còn đến mấy trăm, thậm chí một ngàn đầu, loài ma thú này rất giảo hoạt, nếu nó mạnh hơn ngươi thì không sao, ngược lại chỉ cần nó cảm thấy bản thân nguy hiểm, nó sẽ dùng sóng âm triệu hoán đồng loại, một đầu Hắc Viêm Báo không đáng kể, tuy nhiên một ngàn đầu vây quanh chỉ có chết…"

"Thì ra là vậy…"

Trần Dạ cùng Bạch Yến Nhu hai người tiếp tục xâm nhập, đám người đi phía sau cũng giữ khoảng cách tầm mười trượng theo sát, thông đạo rất nhanh đến đích, Trần Dạ cùng đám người xuất hiện ở một quãng trường vô cùng rộng lớn, hơn nữa còn tụ tập gần hai nghìn người, Trần Dạ liếc mắt phát hiện còn có năm lối đi khác thông đến nơi này, chắc hẳn những người này cũng giống như bọn họ.

Lúc này hơn hai nghìn người thấy đám người Trần Dạ cũng không nói cái gì, bọn họ sớm biết sẽ có người theo hướng này tới, vì vậy chỉ riêng phần mình quan sát xem có đồng bạn cùng học viện hay không mà thôi.

Trần Dạ trông thấy một số gương mặt quen mắt, Hàn Thiếu Phong, Liễu Diệc Như, ngoài ra Diệp gia huynh muội Diệp Tiểu Thu, Diệp Nhất Bá, Tần Ngọc Long,... tất cả đều xuất hiện ở chỗ này.

Mấy người này cũng quan sát thấy Trần Dạ, bọn họ vô cùng kinh ngạc Trần Dạ làm sao lại có thể ở chỗ này, hơn nữa còn đi bên cạnh Bạch Yến Nhu, Tần Ngọc Long cùng Diệp Nhất Bá nhìn thấy Trần Dạ đi bên Bạch Yến Nhu cũng chau mày một cái, ánh mắt nhìn phía Trần Dạ tràng đầy địch ý.

Trần Dạ không chú ý đến những này việc vặt, hiện tại ánh mắt hắn đang tò mò đánh giá trung tâm quảng trường, nơi này bày đặt một trụ đá thủy tinh màu vàng vô cùng bắt mắt, trụ đá cao chừng mười trượng, rộng đến ba bốn mươi người ôm, bề ngoài cũng rất đơn sơ, chỉ có vỏn vẹn hai chữ ở trên đỉnh chóp.

"Khai Thiên…"

Trần Dạ nhìn hai chữ cổ, hắn bởi vì không biết đọc chữ cho nên cũng không hiểu nó viết gì, rất may người bên cạnh rất nhanh đã đọc lên "Khai Thiên" danh tự, lúc này hắn mới lẩm bẩm suy tư.

"Ngươi không cần suy nghĩ rồi...lát nữa ta sẽ cùng ngươi nói sau...nhớ không nên đi vào…"

Trần Dạ bên tai vang lên âm thanh già nua kia, hắn giật mình nghiêng đầu nhìn xung quanh lại phát hiện mọi người vẫn quan sát hai chữ cổ, duy trì vẻ suy tư như cũ, Trần Dạ nhìn sang Bạch Yến Nhu bên cạnh nhỏ giọng hỏi:

"Vừa rồi ngươi nghe thấy gì sao?"

"Nghe thấy cái gì?", Bạch Yến Nhu nghi ngờ hỏi lại hắn.

Trần Dạ nhìn biểu hiện của nàng cũng không giống nói dối, hắn còn muốn hướng nàng nói thêm cái gì thì âm thanh già nua kia lại vang lên, lần này không chỉ hắn mà mọi người ở đây đều có thể nghe rõ ràng.

"Người hữu duyên, đến trước Khai Thiên Bi đánh vào một đạo công kích, truyền thừa dành cho ngươi sẽ xuất hiện… "

m thanh già nua dứt lời cũng là lúc nơi này sôi trào, mọi người thật không thể tin được lời mình vừa nghe thấy, còn đối về người bên cạnh xác nhận một thoáng mình không nằm mơ, sau đó dùng ánh mắt lửa nóng nhìn thạch trụ, người tiến vào di tích ai chẳng muốn chiếm được truyền thừa, truyền thừa không phải ai muốn cũng có thể có, chỉ có những nhân vật đạt được đại khí vận, đại nghị lực mới có thể chiếm được, bây giờ ngược lại người người đều được.

Người ở đây đều là thiếu nam thiếu nữ chưa trải sự đời, vừa nghe đến truyền thừa đều di dời lực chú ý, cũng không ai lại quan tâm cái tên "Khai Thiên" có ý vị như thế nào nữa rồi, ngay cả Trần Dạ nếu không phải lúc trước nghe được âm thanh bên tai kia nhắc nhở chắc hẳn bây giờ cũng sẽ không khác với bọn họ bao nhiêu.

…….....