Chương
…..
Trần Dạ bị truyền tống đến một căn phòng lớn, mờ ảo không nhìn rõ mọi vật, ánh sáng chỉ phát ra từ một viên dạ minh châu đặt ở trung tâm.
Trần Dạ quét mắt nhìn bao quát căn phòng một lược, nơi này nội thất bày biện rất tỉ mỉ, màu sắc rực rỡ, vừa nhìn đã nhận ra là tư phòng của nữ nhân sử dụng, hơn nữa còn là người có địa vị.
Xuyên qua tầng bình phong, Trần Dạ mơ hồ trông thấy một cái giường lớn, hắn cất bước tiến lại gần một chút, đập vào mắt hắn chính là một nữ nhân lõa thể nằm thẳng trên giường ngọc, nàng da thịt trắng nõn như tuyết, hai mắt nhắm nghiền, chân mày lá liễu, sóng mũi cao cao cùng bờ môi anh đào nhỏ nhắn.
Nàng mái tóc đen tuyền buông xõa, phủ lên cặp nhũ phong cao ngất căng tròn càng tạo nên vẻ mờ ảo mê người.
Vòng eo lả lướt, đồn bộ to tròn, kết hợp cùng đôi chân dài thon gọn càng khơi gợi kích thích thú tính của nam nhân.
Trần Dạ hai mắt trợn trừng, đây lại là cái gì tình huống, lại là một nữ nhân lõa thể, chẳng lẽ cao thiên an bài cho hắn hay sao, lúc nào cũng là nữ nhân, hơn nữa lại còn lõa thể.
Lúc này Trần Dạ nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp Tiểu Tuyết, tình huống tuy có khác một chút, tuy nhiên vẫn khiến hắn do dự, nếu hắn chạy đến đặt tay lên ngực nàng, có phải nàng sẽ tỉnh dậy, sao đó giống như Tiểu Tuyết mất trí nhớ, hoặc là nàng cái gì cũng nhớ ra, sau đó cho hắn một bạt tay chết không nhắm mắt, lúc đó cũng quá oan uổng đi.
Sau vài lần nghĩ đến Tiểu Tuyết, nội tâm Trần Dạ bỗng dưng sinh sôi một đoàn lửa nóng, ánh mắt cũng dần chuyển sang màu đỏ, cơ ngực nóng ran, hơi thở khô khốc, hắn nhìn về phía nữ nhân kia như thể một đầu sói nhìn thấy một miếng bánh ngọt, bước chân không tự chủ từ từ tiến lại gần bên cạnh giường lớn, nhấc chân trèo lên ngồi quỳ bên cạnh nàng.
Trần Dạ ánh mắt như lửa đốt, lập tức đưa tay bắt đến một bên bầu vú, vừa lúc cánh tay hắn chạm đến lớp da thịt mịn màng, một tia rét lạnh thấu xương truyền vào bàn tay hắn, ngay lập tức bàn tay hắn kết một lớp băng dày, kinh mạch đông cứng, động đậy một chút cũng không thể.
Hỏa độc tiên văn lập tức phát ra một đạo hàn mang truyền vào cánh tay Trần Dạ ngăn lại băng hóa, đồng thời ông một tiếng đánh tỉnh hắn.
Trần Dạ lập tức bừng tỉnh, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn quả thực sợ cảm giác này, cơ thể mặc dù của mình nhưng không thể tự do khống chế, lần này hắn cũng xác định một điều, chỉ cần hắn đứng trước một nữ nhân khác nghĩ đến Tiểu Tuyết, dục hỏa trong người hắn sẽ tự chủ sinh ra, ý thức cũng mất đi khống chế, chỉ còn lại bản năng của một loài động vật.
"Lần trước là Yến Nhu, lần này lại là nữ nhân này cũng thế, chẳng lẽ nói về sau chỉ cần ta chạm qua nữ nhân lại nghĩ đến nàng ta sẽ gặp tình huống tương tự…", Trần Dạ miên man suy nghĩ, đồng thời cũng không quên vận chuyển hồn lực đốt tan băng tinh, bàn tay cũng không dám chạm vào nàng ta nữa.
"Hử? Người này là…", Trần Dạ sau khi trừ hết băng tinh, lúc này mới quan sát kĩ một chút nữ nhân này, vừa nhìn rõ gương mặt nàng, Trần Dạ không khỏi hoảng sợ hô to.
Cũng không phải nói Trần Dạ bị sắc đẹp của nàng kinh diễm, lý do chính là người nữ nhân này gương mặt cùng vị nữ đế Trần Dạ nhìn thấy trên thạch bia hoàn toàn trùng
khớp, nói đúng hơn hai người chính là một, vị nữ đế sống chín mươi vạn năm trước đang xích lõa trước mặt hắn, hơn nữa vẻ ngoài so cùng thiếu nữ đôi mươi không hề khác biệt.
"Ài...số ta thực khổ, nữ nhân đẹp như vậy chỉ có thể ngắm mà không thể sờ, đây khác nào là cực hình, không đúng, phải gọi là cực hình bên trong cực hình, mà khoan đã, nàng ta chín mươi vạn tuổi có hơn, tổ tông của tổ tông mấy đời của ta cũng không sánh bằng, chẳng lẽ tu sĩ tu vi càng cao thọ mệnh lâu đến thế…"
Trần Dạ lầm bầm lầu bầu không dứt, hắn hiện tại cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì, trước mắt phải tìm được đường ra, thế nhưng bỏ lại một tuyệt sắc mỹ nữ ở lại đây Trần Dạ không nỡ, hắn bề ngoài tỏ ra chính khí mười phần, cho là sợ nàng một mình tịch mịch, thế nhưng nội tâm chính là đối với sắc đẹp của nàng động tâm, bỏ đi chính là phí mất của trời, sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, Trần Dạ cuối cùng nghĩ ra ý hay, hắn tế ra Khai Thiên bi, ý muốn thu nàng vào bên trong, vế sau từ từ nghiên cứu, không ngờ Khai Thiên bi vừa tế ra, một tia hàn mang vượt qua nhận thức của Trần Dạ, nhanh như tia chớp xâm nhập vào mi tâm vị nữ đế, lập tức thân thể nàng biến thành một đạo quang sáng chui vào trong Khai Thiên bi, tình huống nhanh đến mức Trần Dạ cũng không phát hiện.
"Người đâu rồi?", Trần Dạ kinh ngạc nhìn giường lớn trống trơn, hắn lướt mắt tìm kiếm xung quanh không thấy có điều gì khác thường, sau đó mới dùng thần niệm xem một chút tình huống bên trong Khai Thiên bi, không ngớ thần niệm hắn vừa quét vào đã trông thấy vị nữ đế lăng không bên trong tiểu thế giới, hơn nữa nàng đã tỉnh, ánh mắt to tròn vô cùng trong suốt quan sát khắp tiểu thế giới.
Trần Dạ sợ hãi không thôi, nàng ta có thể lăng không trên không trung, đây rốt cuộc là cảnh giới gì mới làm được, cũng không thể trách Trần Dạ, bởi vì kiến thức của hắn quá giới hạn, nếu không đã không sợ hãi đến mức đó, vốn dĩ tu sĩ bước chân vào Hồn Tông cảnh giới đã có thể lăng không phi hành, cho dù vậy, Hồn tông đối với hắn hiện tại cũng không phải là ngước mắt có thể với tới.
Nữ đế mặc dù không còn ở thời kỳ đỉnh phong, thế nhưng nàng dù sao cũng từng là cường giả đứng đầu một đế quốc, thần thức không thể khinh thường, vừa rồi thần niệm Trần Dạ chỉ thoáng lướt qua đã bị nàng nắm rõ trong lòng bàn tay, tuy vậy nàng cũng không có bất kỳ hành động gì, lặng yên lơ lửng giữa không trung nhìn quan cảnh tiểu thế giới, ánh mắt ngơ ngác ẩn sâu trong con ngươi chính là vô tận ưu thương.
Trần Dạ vò đầu bứt tai, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tiến vào Khai Thiên bi, nữ nhân này hắn không biết là người thế nào, hiện tại không nhanh chóng làm rõ mọi chuyện hắn không dám yên lòng.
Tâm niệm vừa động, Trần Dạ xuất hiện bên trong tiểu thế giới, lăng không cách xa vị nữ đế kia mấy chục trượng, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú nàng, chỉ cần có cái gì khác thường, hắn lập tức sẽ vụt người chạy trốn, mãi một lúc lâu không thấy có động tĩnh, hắn buộc miệng hỏi ra:
"Vị bà bà...à không, vị tỷ tỷ xinh đẹp này, không biết ngươi vào trong này là có việc gì muốn làm sao, ngươi có thể nói cho ta, ta chính là chủ nhân nơi này, mọi thứ ở đây ta đều nắm trong lòng bàn tay…"
Nữ đế gương mặt lạnh lùng, nàng đánh một cái liếc sang Trần Dạ, nội tâm bỗng nhiên rung lên, ngơ ngác gọi: "Cha!..."
"Ách…vị này tỷ tỷ, ngươi chính là nhận lầm người rồi, ta còn trẻ như vậy, nữ nhân còn chưa có chạm qua đây, làm gì có đứa con nào to như vậy…", Trần Dạ há hốc mồm, lập tức lắc đầu, xua tay giải thích.
"Ngươi quả thực không phải cha ta…", nữ đế gật đầu, nàng biết mình vừa rồi thất thố, lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, sau đó lại bổ sung:
"...thế nhưng tiên cốt của cha ta ở trên người của ngươi…"
"Ách...cái này…", Trần Dạ tâm tình chập chùng, tuy nhiên hắn đã sớm biết Lăng Hà đế quốc có liên hệ sâu sa cùng Khai Thiên, nữ nhân này lại là nữ đế Lăng Hà đế quốc, hiểu biết về tiên cốt là điều hiển nhiên, cho nên hắn cũng không quá bất ngờ, chỉ là lời vừa rồi của nàng khiến hắn nghi hoặc, cha nàng rốt cuộc là người nào?
"Cha ta chính là trong miệng người đời Nhân Hoàng…", nữ đế biết Trần Dạ nghĩ gì, đơn giản nói thêm một câu, lời nói tuy ngắn gọn, thế nhưng rơi vào tai Trần Dạ như một thanh búa bổ, lặp tức hắn nhìn nữ đế lắc lắc đầu không tin tưởng nói:
"Không thể nào...Khai Thiên thời đại cùng Lăng Hà đế quốc thời đại cách nhau hơn mười vạn năm, Nhân Hoàng từ sớm đã tọa hóa, ngươi lại là nữ đế Lăng Hà đế quốc, làm sao hai người có thể là cha con…"
"Không có gì là không thể, ví như việc ta có thể sống đến bây giờ…", nữ đế vẻ mặt lạnh như băng, không một chút biểu tình.
"Chẳng lẽ...ngươi là bị người phong ấn?", Trần Dạ kinh ngạc nói.
"Ngươi rất thông minh…", nữ đế vẻ mặt tán thưởng nhìn Trần Dạ, sau đó ánh mắt nhìn về phía xa xăm, kí ức bất chợt hiện về, nàng thở dài một tiếng, lời nói như thể tự nói với chính mình, mặc kệ Trần Dạ một bên có nghe rõ hay không:
"Ngươi được đến tiên cốt, cũng chính là duyên số của ngươi, việc mà cha ta dùng cả đời tiếc nuối nhất, sau này cũng là việc của ngươi, hy vọng ông ta nơi suối vàng có thể trông thấy được một ngày như thế...lão cha, hài nhi đã cố hết sức, chỉ là tiên cốt cùng hài nhi vô duyên, lần nữa gặp lại đã là chuyện muộn màng, cao thiên thật biết trêu đùa hai cha con chúng ta…"
Nữ đế lời nói không dứt, khóe miệng cười tự giễu, ánh mắt lạnh lùng của nàng cũng dần đỏ ửng, rơi xuống hai hàng lệ dài trong suốt, vẻ đẹp mỹ lệ hòa lẫn sự đau thương tột cùng của nàng khiến Trần Dạ đứng một bên cũng âm thầm cảm thán, tư vị theo đó chua sót một hồi, hắn tự nhủ với lòng, về sau có nữ nhân bầu bạn, hắn nhất định không để nữ nhân của mình có bất kỳ điều gì tiếc hận, ngay cả một chút cũng không thể.
Trần Dạ lẳng lặng một bên chờ đợi, lúc này nữ đế cũng khôi phục vẻ bình tĩnh, nàng nghiêng đầu nhìn Trần Dạ, ánh mắt đã thay đổi rõ rệt, không còn vẻ mặt lạnh như băng lúc đầu, giọng điệu như thể gió xuân dịu nhẹ thổi vào tâm hồn Trần Dạ:
"Ngươi là người nắm giữ tiên cốt, cũng chính là người nắm giữ kỳ vọng của cha ta, hiện tại có cái gì muốn hỏi, cứ việc nói ra, ta sẽ giải đáp cho ngươi một lần…"
"Ta muốn biết Khai Thiên cùng Lăng Hà đế quốc là như thế nào tình huống, Ma linh là như thế nào xuất hiện, còn nữa, bên trên thạch bia cuối cùng hình ảnh ẩn ý là gì, còn nữa, ta nghe nói Ma linh thời đại cách đây đã chín mươi vạn năm, làm sao ngươi…", Trần Dạ không muốn uổng phí cơ hội, một hơi nói ra liên tục mấy câu, nữ đế ở một bên chờ đợi, đến khi Trần Dạ hỏi xong, nàng cũng không vội trả lời, hỏi ngược lại hắn:
"Ngươi biết những gì về Khai Thiên, còn có Lăng Hà đế quốc…"
"Ta cũng biết không nhiều lắm, Lăng Hà đế quốc cũng chỉ thông qua mấy tên học sinh sơ lược một ít, cái gì cũng không rõ, còn về Khai Thiên thời đại hoàn toàn đến từ trí nhớ lão thống lĩnh ban cho, những việc ta biết được là thế này…", Trần Dạ lắc lắc đầu, rất thành thật trả lời, hơn nữa còn kể lại rất chi tiết tình huống tàn hồn lão thống lĩnh ban cho hắn tin tức cùng Khai Thiên bi.
"Ngươi được đến tin tức có phần đúng, cũng có phần sai…", sau khi nghe Trần Dạ kể xong, nữ đế thờ dài một hơi, phiền muộn nói.
"Có ý tứ gì?", Trần Dạ nghi hoặc hỏi lại, tin tức hắn có hoàn toàn đến từ lão thống lĩnh, chẳng lẽ nói ông ấy cũng không hoàn toàn nói sự thật, bên trong vẫn còn có ẩn tình gì.
"Không phải như ngươi nghĩ, lão thống lĩnh kia cũng không phải nói dối, chỉ là hắn biết đến tin tức có giới hạn, không nắm rõ tình huống cũng là chuyện thường tình…", nữ đế vừa nhìn đã biết Trần Dạ suy nghĩ cái gì, nàng giải thích một chút, sau đó không đợi hắn mở miệng, tiếp tục nói thêm:
"Cha ta trước đây không phải không đủ khả năng xé mở vách ngăn vị diện, phi thăng thượng giới, chỉ là cha ta đã mắc phải sai lầm, đáng lẽ ông ấy không nên xé rách vách ngăn vị diện mà phải chờ chân chính Thiên Môn xuất thế…"
"Thiên Môn?"
"Đúng...vượt qua Thiên Môn chính là cách duy nhất để nhân loại có thể chân chính bước vào đại thế giới, cha ta năm ấy vừa mới trăm tuổi, cảnh giới đã đứng ở đỉnh phong Hồn thần, quân lâm thiên hạ, không một ai dám làm địch thủ, cũng chính vì như thế, tính tình ông ấy trở nên rất nông nỗi, không nghe khuyên nhủ của mẹ ta, nhất quyết xé mở vách ngăn vị diện, mục đích duy nhất chính là sớm ngày phi thăng, rời khỏi thế giới nhỏ bé này…"
"Tại sao ông ấy không chờ đợi Thiên Môn mở ra?"
"Bởi vì ông ấy không chờ đợi được, Thiên Môn làm chủ tiên văn mới có thể thề nguyện thiên đạo khai mở, ông ấy tuy rằng nắm giữ tiên văn, thế nhưng đó chỉ là ngoài mặt, tiên văn có tiên hồn, nó trước sau một mực vẫn không thừa nhận ông ấy làm chủ…"
Trần Dạ kinh ngạc không thôi, trước đây hắn đã nghi hoặc vì sao tiên văn lại có linh tính, hơn nữa theo hắn lý giải Hỏa độc tiên văn hình như đã cũng hắn nhận chủ, không phải nói hiện tại hắn có thể mở ra Thiên Môn sao?
Trần Dạ mặc dù đối với đại thế giới rất tò mò, hắn không biết vì sao cường giả đều muốn đến đó, thế nhưng hắn biết lấy thực lực của hắn hiện tại gần như là không thể, hơn nữa lúc này nữ đế vẫn còn chưa dứt lời, vì vậy hắn cũng không tiện đường đột cắt ngang.
…….