Chương 28: Bảo khố

Chương

……

"Bởi vì cha ta quá mức nôn nóng, ông ấy đã dùng Khai Thiên Kiếm rạch dứt vách ngăn vị diện, khác với suy nghĩ ban đầu, phía bên kia vách ngăn cũng không phải con đường đi đến đại thế giới, ta còn nhớ năm ấy cha ta từng kể lại, ông ấy thấy được một thế giới vô tận huyết hải, bầu trời một mảnh xám xịt, quái vật thành đàn, ngay cả một đỉnh phong hồn thần như ông ấy chỉ liếc mắt nhìn qua một lần đã sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, như thể một hạt bụi mù trôi nổi giữa biển cả bao la, không hề có một tia hy vọng chống trả…"

"...lúc đó tiên văn trên người ông ấy sinh ra bài xích mãnh liệt, lấy trí tuệ tuyệt luân của mình, ông ấy sớm đã nhận ra điều khác thường, đây cũng không phải đại thế giới ông từng mơ ước, hơn nữa nội tâm bỗng dưng dấy lên bất an mãnh liệt, thôi thúc ông ấy phải ngay lập tức đóng lại vách ngăn vị diện, nếu không kết quả chỉ có một, chính là rơi vào vạn kiếp bất phục…"

"Sau đó thế nào…", Trần Dạ nội tâm hồi hộp lập tức hỏi thêm, trước đây hắn còn dự định bề sau có thực lực sẽ thử một lần xé mở vị diện đi đến đại thế giới, không ngờ hiện tại lại nghe được tin tức này, cũng may hắn đến được đây, nếu không kết quả thực không dám nghĩ đến.

"Sau đó…", nữ đế vẻ mặt trở nên buồn bã:

"Sau khi nhận ra sự việc không ổn, cha ta lập tức bày ra kết giới hàn gắn lại vách ngăn, thế nhưng ông ấy lại sai lầm thêm một lần nữa, chính là ông ấy quá tự tin vào thực lực bản thân mình, vách ngăn vị diện chữ trị so với xé mở còn khó hơn gấp vạn lần, lấy sức lực hiện tại của ông ấy gần như là điều không thể…"

"...cũng chính ngay lúc ông ấy chần chừ, quái vật từ bờ bên kia vị diện đã phát hiện khe hở, lập tức có một đội quân ma linh được điều động tiến sang thế giới này, số lượng bất quá chỉ vài nghìn đầu, bởi vì lúc đó cha ta vừa trông thấy ma linh, nội tâm bắt đầu rét lạnh, cuối cùng quả quyết thiêu đốt gần như tất cả thọ mệnh, hòa lẫn vào trong hồn lực chắp vá khe hở, may thay, ông đã thành công, tuy nhiên đó cũng không phải công lao của ông ấy, chân chính chữa trị khe hở vị diện không ai khác, chính là tiên văn…"

"...cha ta lúc đó mặc dù thọ mệnh sắp tận, thế nhưng vẫn là cường giả chân chính, ông ấy lập tức tiến lên tàn sát hơn nghìn đầu ma linh, bởi vì lần đầu giao thủ cùng chủng loài quái vật này, ông ta suýt nữa bỏ mình, tuy vậy ma linh gần như bị diệt sạch, chỉ còn vài đầu may mắn trốn thoát…"

"...bởi vì thương thế trên người, cha ta quyết định trở về khôi phục, sau đó mới truy tìm mấy đầu ma linh còn lại diệt sát, tránh đi hậu hoạn, không ngờ ma linh bản tính quá xảo trá, bọn chúng ẩn nấp vô cùng kín đáo, cha ta tìm kiếm khắp đại lục hơn năm mươi năm vẫn không có một tia manh mối…"

"...bởi vì thọ mệnh sắp tận, hơn nữa còn lo lắng ma linh phát triển, cuối cùng cha ta bắt đầu chuẩn bị hậu sự, bởi vì rất nhiều người biết về tiên cốt, chỉ cần ông ấy thọ mệnh vừa dứt, chắc chắn tiên cốt sẽ bị người đời thi nhau giành giật, ngay cả huynh đệ chí thân cũng không từ…"

"...cha ta biết trước kết quả sẽ xảy ra, lại sợ về sau ma linh lại một lần nữa xuất thế, ông ấy quyết định bí mật khai sáng truyền thừa, lựa chọn thủ hạ trung thành nhất thực hiện di chỉ, đồng thời mặt khác đem ta phong ấn, mục đích duy nhất chỉ có một, chính là về sau nếu như ma linh lại xuất thế, ta phải lập tức phá vỡ phong ấn, khai sáng triều đại, dẫn dắt nhân loại chống lại ma linh, bởi vì trên thế giới này, chỉ có ta cùng ông ấy mới hiểu rõ chân chính sức mạnh của ma linh khủng bố đến mức nào…"

"Ma linh đáng sợ như vậy sao? nếu đã như vậy tại sao các người lại không trực tiếp tiêu diệt bọn chúng, ngược lại phong ấn trên vách núi…", Trần Dạ nghi hoặc hỏi, hắn quái thực không rõ nguyên nhân do đâu.

"Ngươi từng đi qua nơi phong ấn ma linh?", nữ đế kinh ngạc hỏi lại, nàng thực không ngờ chuyện ma linh bị phong ấn Trần Dạ cũng biết.

"Đúng thế, lúc ta đi xuyên qua vách núi, sau đó…", Trần Dạ kể lại một lần tình huống phái dưới thung lũng, ngay cả việc đám người Hoắc Nha bị mê hoặc cũng không giấu diếm

"Cái gì...ngươi nói những ma linh bị phong ấn vẫn còn sống, điều này không thể nào…", nữ đế thất kinh hô to, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, lồng ngực phập phồng kéo theo cặp nhũ phong trắng nõn lên xuống lắc lư, khiến cho Trần Dạ cũng âm thầm nuốt vài ngụm nước bọt, tuy vậy hắn cũng không có tâm tư chú ý, đối với nàng gật đầu:

"Đúng như vậy, ta còn dùng hỏa độc giết chết một đầu ma linh đây này…không phải tiền bối bị phong ấn cũng còn sống sờ sờ đây sao?"

"Tình huống của ta không giống, ta còn sống chính là nhờ Bà La Hoa, đây là chí cao linh vật thiên địa, mỗi trăm vạn năm chỉ xuất hiện một gốc...thế nhưng bọn chúng…", nữ đế càng nghĩ càng chết tâm, nàng không ngờ trước đây quyết định phong ấn ma linh lại mang đến sai lầm đến mức này, thảo nào năm đó nàng còn nghi hoặc vì sao đám ma linh rất phối hợp để nàng phong ấn, giờ nghĩ lại, nàng thông minh cả đời, nhất thời trở nên ngu ngốc.

Nữ đế thở dài một hơi, nói với Trần Dạ:

"Mau rời khỏi đây thôi, trở lại thung lũng, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể diệt sát toàn bộ ma linh, tuyệt đối không thể để bọn chúng tìm được thể xác đoạt xá."

"Tiền bối tu vi cao như vậy, nhấc tay một cái không phải dễ dàng diệt sát bọn chúng hay sao?"

"Ài...chuyện không hoàn mỹ như ngươi nghĩ, ta hiện tại tu vi đã mất, ngay cả thọ mệnh cũng không quá một năm…", nữ đế gương mặt buồn bã, từ trong lời nói của nàng, Trần Dạ có thể nhận ra sự cô đơn cùng tuyệt vọng, hắn nhất thời đồng cảm, rất muốn tiến lên đem nàng ôm vào lòng, thế nhưng hắn cũng biết, ý nghĩ đó không thể nào thực hiện, vì vậy hắn lập tức lắc đầu đánh tỉnh bản thân, sau đó quan tâm hỏi nàng:

"Không còn cách gì kéo dài thọ mệnh cho tiền bối sao?"

Nữ đế nghe thấy lời của hắn thoáng sửng sốt, ánh mắt cũng nhìn nhiều hơn một chút góc cạnh trên mặt hắn, một lúc lâu sau mới cúi đầu cười nhạt:

"Không có cách nào, bởi vì năm đó tình huống khẩn cấp, cha ta dùng Bà La Hoa niên đại chưa đủ, dẫn đến phong ấn thiếu hụt, lần trước ta phá phong ấn vốn dĩ đã chết, tuy nhiên nguyện vọng chưa thực hiện được, ta mới không cam lòng, tiếp tục kéo dài phong ấn…được rồi, ngươi ra ngoài đi, ta đưa cho ngươi địa đồ, nhanh một chút trở lại thung lũng."

Trần Dạ nhìn cái miệng nhỏ nhắn cười gượng gạo của nàng, nội tâm chua xót, thế nhưng hắn không biết nên nói cái gì, cuối cùng đành gật đầu một cái rời khỏi tiểu thế giới.

Nhờ có địa đồ của nữ đế, Trần Dạ rất nhanh rời khỏi không gian bên trong thạch bia, hắn cũng không trở lại phía ngoài bốn tòa thạch bia, một đường hướng thẳng phương hướng thung lũng lướt đi.

Trải qua một ngày di chuyển không ngừng nghỉ, Trần Dạ rốt cuộc quay trở lại thung lũng, lần này hắn rất cẩn thận, quan sát vô cùng kỹ càng phía trên vách núi, thế nhưng nằm ngoài dự đoán của hai người, nơi này hoàn toàn không phát hiện một đầu ma linh, Trần Dạ mang theo nghi hoặc nói cho nữ đế, nàng ngay lập tức dùng thần thức quét qua từng ngóc ngách thung lũng một lần, cuối cùng rung giọng nói:

"Chúng ta đã đến muộn…"

"Lẽ nào bọn chúng đã đoạt xá thành công, hiện tại đang ẩn tàng bên trong mọi người…", Trần Dạ nhất thời cũng sợ hãi, ma linh có thể đoạt xá nhân loại, nói rõ sau này muốn nhận ra chúng đã khó càng khó hơn, nếu không sớm ngày tìm ra bọn chúng, chính là đại họa cho nhân loại.

"Ý trời…", nữ đế ưu thương để lại bên tai Trần Dạ một câu, sau đó trở về bên trong tiểu thế giới, tại một vùng đất trống dựng lên một ngôi nhà gỗ, yên tĩnh đả tọa, không còn quan tâm bất cứ điều gì.

Trần Dạ phiền muộn trở lại không gian thạch bia thứ tư, hắn vẫn còn muốn hướng nàng hỏi một chút tình huống hình ảnh khắc họa, thế nhưng sau khi trông thấy bóng lưng đơn bạc của nàng, hắn nhất thời cũng buông bỏ sang một bên.

Địa đồ nữ đế giao cho Trần Dạ có nói rõ, bên trong thạch bia thứ tư chính là một phần bảo khố của Lăng Hà đế quốc, diện tích vô cùng lớn, bảo vật cất chứa vô số, mặc dù Trần Dạ đối với bảo vật không mấy quan tâm, thế nhưng để người khác chiếm tiện nghi trước mặt không phải tư vị tốt đẹp gì, cho nên dù không cần hắn cũng phải trang đoạt một phen.

Cũng không phải nói thực lực Trần Dạ có thể chống lại gần trăm tên Hồn đế, bởi vì không gian bên trong được xây dựng giống như một mê cung, hắn tin tưởng mình chắc chắn bước chân vào bảo khố nhanh hơn bọn họ, không chỉ như thế, cửa vào bảo khố bị tầng tầng phong ấn bảo vệ, như thế nào mở ra cũng chỉ hắn mới nắm rõ.

Cũng không ngoài suy đoán của Trần Dạ, hắn mất hai ngày thời gian đã thông qua rộng lớn mê cung, đặt chân vào bảo khố Lăng Hà đế quốc, hơn nữa còn là trước tiên đến nơi này, phong ấn vẫn còn nguyên vẹn chưa có dấu hiệu phá vỡ.

Trần Dạ rất nhanh phá phong tiến vào, quang cảnh bên trong khiến cho hắn phải sợ hãi than, nơi này ánh sáng chớp nháy phản chiếu từ binh khí vô cùng rực rỡ, linh thạch chất cao thành từng núi lớn, hơn nữa phẩm cấp vô cùng cao, nếu Trần Dạ suy đoán không lầm, ở đây đa số đều là thượng phẩm, thậm chí cực phẩm linh thạch.

Trần Dạ còn quan sát thấy một bên khác xếp dài từng kệ sách lớn, phía trên bí tịch phải dùng con số thiên văn để hình dung, Trần Dạ hứng thú chạy đến lật xem một vài quyển, tất cả đều là công pháp vũ kỹ, tuy nhiên cấp bậc ngoại trừ vài quyển Quân cấp bảo quản vô cùng tỉ mỉ ra, cũng chỉ dừng lại ở Tôn cấp vũ kỹ, Trần Dạ từng nghe Bạch Yến Nhu nói qua, vũ kỹ cấp bậc càng cao, uy lực người thi triển phát ra sẽ càng mạnh, hơn nữa vũ kỹ vượt qua đế cấp số lượng ít ỏi, cho dù có tiền cũng mua không được.

Trần Dạ còn nhớ lúc Bạch Yến Nhu nhắc đến vũ kỹ bộ dáng rất si mê, cho nên hắn quyết định thu lại tất cả vũ kỹ từ Tôn cấp trở lên, còn lại vũ kỹ cấp bậc từ Tông cấp trở xuống hắn chỉ tiện tay lấy một ít, còn lại đều bỏ qua không màng tới, hắn cũng không phải người ngu, nếu như hắn mang hết đống vũ kỹ này đi, đợi lát nữa mấy tên Hồn đế từ bên ngoài tiến vào, làm sao ăn nói với bọn họ, hắn không muốn làm công địch của trăm tên Hồn đế a.

Trần Dạ dùng hai canh giờ dạo quanh một vòng tất cả kệ sách, thành quả thu được chính là ba quyển Hồn quân vũ kỹ, bảy mươi chín quyển Hồn Tôn vũ kỹ, Hồn tông vũ kỹ ngược lại Trần Dạ không đếm, hắn chỉ tiện tay quăng vào tiểu thế giới, số lượng ước tính cũng hai ba trăm quyển.

Lựa chọn vũ kỹ xong xuôi, Trần Dạ đập tay, hài lòng gật gật đầu, sau đó hắn lại hướng về nơi khác đi đến, bởi vì trước đây đã có chủy thủ Bạch Yến Nhu giao cho, Trần Dạ đối với binh khí không có bao nhiêu hứng thú, cho nên toàn bộ để lại, một thanh cũng không chạm đến.

Nơi mà Trần Dạ đang bước đến chất đầy lọ nhỏ đậy kín, sắp xếp ngược lại vô cùng ngăn nắp, bên ngoài mỗi lọ đều giống nhau, viết một ít dòng chữ, Trần Dạ tò mò cầm lên một lọ nhỏ trên dưới quan sát, sau đó khai mở nút đậy, bên trong chính là một quả đan dược to bằng ngón tay, một màu vàng óng, Trần Dạ thích thú đổ ra xem thử, nào ngờ đan dược rơi ra bàn tay Trần Dạ lập tức nát bấy, hóa thành một đám tro đất, vị nồng khó ngửi như xác thối xông vào khoang mũi khiến Trần Dạ suýt nữa muốn lăn đùng ra đất ngất xỉu.

Trần Dạ liên tiếp khai mở thêm hơn mười lọ, kết quả đều giống hệt lọ thứ nhất, đan dược đều nát thành tro đất, bởi vì mùi vị bốc ra quá khó ngửi, Trần Dạ cũng lười tiếp tục xem, quyết định lựa chọn đi đến nơi khác.

…...