Chương 26: Tiến vào
"Tiểu Dạ, hai thạch bia này thật giống lời ngươi từng kể...chẳng lẽ chúng có liên quan đến Khai Thiên sao?", Bạch Yến Nhu nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Trần Dạ, nàng đã từng nghe hắn nói về Khai Thiên, đối với Khai Thiên thời đại cũng có một ít nhận thức.
"Không phải liên quan mà đây quả thực chính là Khai Thiên bí sử được khắc họa lại...thứ ba thạch bia chính là Ma linh thời đại, còn về thạch bia thứ tư trước mắt ta cũng không suy đoán ra huyền cơ bên trong…", Trần Dạ nghiêng đầu nhìn nàng giải thích.
Trần Dạ cũng không có ý tứ giấu diếm, cho nên lời nói phát ra không nhỏ, lấy thính giác Hồn đế của người ở đây, cách xa mấy mươi trượng vẫn có thể nghe rõ ràng, hầu hết mọi người đều trề môi khinh bỉ, cho là Trần Dạ lời nói hàm hồ vô căn cứ, cái gì Khai Thiên bọn họ nghe cũng chưa từng nghe qua, về việc Ma linh, vừa nhìn đã đủ nhận ra, không có gì đáng giá nhắc tới.
Bởi vì Khai Thiên bí sử không biết vì nguyên cớ gì đứt đoạn truyền thừa, nhân loại thời đại này cũng không bao nhiêu người còn biết đến hai từ Khai Thiên, đám người ở đây tu vi cũng chỉ dừng lại ở Hồn đế, hiểu biết có giới hạn, không biết về Khai Thiên cũng là điều đương nhiên.
Tuy vậy vẫn có hai người nheo mắt, ý vị thâm trường nhìn Trần Dạ, một người trong số đó chính là Cơ Nham nhị trưởng lão Tinh Vân học viện, người còn lại không ai khác ngoài Hồng Y ma nữ, nàng mắt đẹp mở to, lập tức lắc mình một cái lướt đến bên cạnh Trần Dạ, hai tay luồn qua ôm lấy cánh tay hắn áp sát vào ngực, tò mò hỏi:
"Tiểu đệ đệ, lời ngươi nói vừa rồi là thật? có thể hay không nói cho tỷ tỷ hiểu rõ một chút cái kia Khai Thiên thời đại cụ thể tình huống sao?...đúng rồi, tỷ tỷ còn chưa biết tên đệ đâu này…"
"Cái kia…", Trần Dạ ngón tay gãi gãi chóp mũi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, cảm giác mềm mại từ cánh tay truyền đến khiến hắn sản khoái không thể tả, trong đầu bất chợt hiện lên vô số ý nghĩ xấu, ánh mắt len lén liếc nhìn da thịt trắng nõn ẩn hiện qua lớp xiêm y, cặp nhũ phong cao ngất bởi vì áp chặt cánh tay hắn khiến cho biến dạng căng tròn, ở giữa khe rãnh sâu hút bóng loáng mê người, cánh tay hắn vô tình hay cố ý nhẹ chuyển động thoáng một phát, cặp nhũ phong cũng theo đó rúng động đàn hồi, vừa nhìn đã khiến cho Trần Dạ suýt chút nữa xịt cả máu mũi.
Hồng Y làm sao không biết ý nghĩ xấu của Trần Dạ, thế nhưng nàng cũng không phản đối, ngược lại rất phối hợp ôm cánh tay hắn càng chặt, người cũng nghiêng về trước một chút, để lộ ra một nửa bầu vú căng tròn trắng hếu, khóe miệng khanh khách cười, mị nhãn như tơ, giọng nói như thể bùa mê đánh vào sâu trong tâm hồn:
"Tiểu đệ đệ, muốn sờ sao?...chờ đến lúc chỉ có hai người chúng ta, tỷ tỷ sẽ cho đệ sờ thỏa thích, chịu không?"
Trần Dạ miệng đắng lưỡi khô, da đầu rung lên một cái, đầu óc dần thanh tỉnh một chút, hắn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt sớm đã xấu hổ đến 1hồng nhuận, tuy vậy dáng vẻ vẫn tỏ ra chính khí mười phần, lắc đầu chuyển chủ đề:
"Khai Thiên thời đại sử sách ta cũng chỉ biết một ít từ bí tịch, nói ra chỉ khiến người khác chê cười mà thôi…"
"Hi hi, tiểu đệ đệ ngươi thật hư a đến tỷ tỷ cũng muốn gạt…", Hồng Y cười khanh khách, hoàn toàn không tin lời hắn nói là sự thật.
"Ta nói hoàn toàn là sự thật, tiền bối không tin ta cũng hết cách…", Trần Dạ bộ mặt bất đắc dĩ nói.
"Hi hi, tiểu đệ đệ, còn xem tỷ tỷ là người ngoài sao, ngươi sờ cũng đã sờ qua, tiện nghi có bao nhiêu cũng bị ngươi chiếm hết rồi đây này…", Hồng Y giả vờ u oán nói, đồng thời còn cố ý lắc lư cánh tay Trần Dạ đang còn kẹp chặt trong ngực mình, nàng không tin nếu cứ tiếp tục như thế Trần Dạ vẫn có thể giữ vững được định lực.
"Tiểu Dạ…", Bạch Yến Nhu đứng một bên nhất thanh nhị sở, nàng cắn môi hậm hực, đưa tay dưới hông hắn véo mạnh một cái.
"Ai da đau…", Trần Dạ biết tình huống hiện tại quá mập mờ, đành phải phiền muộn thu hồi cánh tay trong ngực Hồng Y, ánh mắt tràn ngập vẻ tiếc nuối lưu luyến nhìn ngực nàng thoáng một cái, sau đó mới giả vờ đau đớn kêu rên.
"Hi hi, chi bằng sau này tỷ tỷ cũng gọi đệ Tiểu Dạ đi, nàng này chẳng lẽ là vị hôn thê của đệ...ài, thật đáng tiếc a, tỷ tỷ còn định trao thân cho đệ đâu này…", Hồng Y vẫn không có ý định từ bỏ, tiếp tục bên cạnh Trần Dạ cười nói, bộ dáng lơ đễnh, ánh mắt lại hướng Bạch Yến Nhu khiêu khích, nàng cũng không phải thiếu nữ đôi mươi, vừa nhìn đã nhận ra Trần Dạ cùng Bạch Yến Nhu có quan hệ nam nữ.
"Hừ…", Bạch Yến Nhu bị ánh mắt của Hồng Y khiến cho tức điên, gương mặt trở nên đỏ ửng, ánh mắt bốc hỏa nhìn Hồng Y, nàng lúc này cũng quên mất nữ nhân đối diện chính là một cường giả Hồn đế tu vi, chỉ cần một cái phất tay cũng đủ khiến nàng vạn kiếp bất phục.
Trần Dạ lắc đầu thở dài một hơi, cũng không biết phải làm sao, hắn nhận ra một điều khác thường, chính là định lực của hắn đứng trước mỹ nữ hoàn toàn không có, ban đầu hắn còn cho là mình tuổi trẻ khí huyết phương cương, rung động trước nữ nhân đẹp mắt là chuyện bình thường, bây giờ càng nghĩ hắn càng thấy không đúng cho lắm, chỉ là nhất thời vẫn còn nghĩ không ra.
Vứt bỏ những này suy nghĩ qua một bên, Trần Dạ ổn định lại tâm thần, tiếp tục hướng mắt về thạch bia thứ tư quan sát, không nói hình ảnh khắc họa phía trên khiến hắn nhất thời không nghĩ ra là gì, chỉ bằng vào việc chi tiết khắc họa của nó so với ba thạch bia còn lại khác loại hơn, hoàn mỹ hơn vô số lần, điều này cũng đủ để Trần Dạ suy đoán ẩn số rất có thể nằm trên thạch bia thứ tư.
Không chỉ Trần Dạ có suy nghĩ này, người ở đây ai không phải là người từng trải, từ lâu đã chú ý đến khác thường trên thạch bia thứ tư, bắt đầu cùng đồng bạn bàn tán sôi nổi, mỗi người một ý, hơn nữa còn khư khư cho rằng mình đúng, nhất thời nơi này trở nên náo nhiệt vô cùng.
"Hi hi, Tiểu Dạ Dạ, đệ biết phía trên hình ảnh ẩn ý là gì sao?", Hồng Y vẫn một bên chú ý nhất cử nhất động của Trần Dạ, vừa nhìn thấy hắn nhìn thạch bia thứ tư, đôi lúc lại nheo mắt trầm tư suy nghĩ, nàng ánh mắt sắc bén lóe lên một cái, hé mở đôi môi anh đào cười cợt.
"Không biết…", Trần Dạ đơn giản trả lời một tiếng, ánh mắt một chút cũng không rời thạch bia thứ tư, ngay cả hai nữ nhân tuyệt sắc đứng bên cạnh cũng quên bén đi mất.
"Hừ...không nói thì thôi", Hồng Y bộ dáng hờn dỗi nhìn hắn, nội tâm ngược lại thực sự ủy khuất, nàng nghĩ không phải vừa rồi hắn đối với sắc đẹp của mình đã nổi lên phản ứng hay sao, hiện tại bỗng nhiên lại phớt lờ, nếu không phải nhìn vẻ mặt Trần Dạ rất nghiêm túc, nàng còn cho rằng hắn đang giả vờ nai tơ nhút nhát để nàng yêu thực sự yêu thích hắn đây.
"Hừ...Hồng Y ma nữ, ngươi xem lại ngươi tu vi gì, đường đường Hồn đế tu vi, ngược lại đối với một tiểu bối chỉ mới nhất tinh Hồn tướng giở trò câu dẫn, ngươi người này tính tình ma quỷ, đừng cho rằng chúng ta không biết trong lòng ngươi tính toán cái gì…", Vân trưởng lão chỉ ta mắng lớn, hắn sớm đã chịu đựng không nổi Hồng Y bày trò câu dẫn Trần Dạ, Trần Dạ là một mầm mống tốt, hắn từ lâu đã xem như một thành viên trong học viện, chính vì như thế hắn không thể để Trần Dạ rơi vào ma trảo của ma nữ này.
Hồng Y liếc mắt nhìn bộ dạng như trâu điên của Vân trưởng lão cũng lười hé miệng biện minh cái gì, bờ môi xinh xắn khẽ trề một cái, nghiêng đầu tựa vào vai Trần Dạ, không hề để ý đến vẻ mặt tức điên của Vân trưởng lão.
Trần Dạ cũng biết Hồng Y nữ nhân này tiếp cận hắn không có ý tốt, thế nhưng hắn nghĩ mãi không ra nàng đánh cái gì chủ ý trên người hắn, lại nói hiện tại cũng không phải lúc trở mặt, hắn còn muốn chiếm của nàng một chút tiện nghi đâu này.
"Đến đây…", một âm thanh phiêu đãng bỗng dưng vang lên bên tai Trần Dạ, lập tức hắn hoảng hốt nhìn sang Bạch Yến Nhu:
"Yến Nhu, ngươi vừa nghe thấy gì sao?"
"Nghe thấy? nghe thấy cái gì cơ?", Bạch Yến Nhu nghiêng đầu nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.
"Tiểu Dạ Dạ, ngươi vừa nghe thấy cái gì sao, ta một tiếng cũng không có nghe đâu này…", Hồng Y ánh mắt lóe lên, cười cợt hỏi, nàng so với Bạch Yến Nhu thành thục hơn rất nhiều, vừa nhìn đã biết Trần Dạ ngụ ý, nhanh miệng trước tiên trả lời.
Trần Dạ nhìn ánh mắt mơ hồ của Bạch Yến Nhu cùng lời của Hồng Y đủ để xác nhận âm thanh vừa rồi cũng chỉ có hắn nghe thấy, vốn hắn còn buồn bực không biết âm thanh vừa rồi từ đâu đến, bỗng nhiên âm thanh kia lại lần nữa vang lên bên tai hắn, lần này hắn đã có chuẩn bị, lập tức xác định được phương hướng, âm thanh vừa rồi chính là đến từ thạch bia thứ tư.
Trần Dạ suy nghĩ một hồi, cuối cùng làm ra quyết định, hắn cắn răng một cái, phất tay rời khỏi hoài bão của Hồng Y đi đến trước thạch bia thứ tư, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên bề mặt bóng loáng, cảm giác mát lạnh lập tức truyền vào da thịt, ban đầu Trần Dạ cũng thấy không có điều gì khác thường, hắn còn nghĩ phán đoán của mình đã sai, thế nhưng điều tiếp theo khiến Trần Dạ cùng mọi người trợn tròn mắt, thạch bia thứ tư bỗng chốc xuất hiện một cửa vào trước mặt Trần Dạ, phát ra ánh sáng vàng vô cùng chói mắt, Trần Dạ ngay lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng, lập tức bị hút vào bên trong, chớp mắt cửa vào cũng biến mất không thấy tâm hơi.
Tình huống diễn ra vô cùng nhanh, mọi người cũng cảm thấy hoa mắt, nếu không phải người bên cạnh xác nhận, bọn họ còn nghĩ cảnh tượng vừa rồi chính là mình vừa gặp ảo giác, lập tức có người nhanh tay lẹ mắt, học theo Trần Dạ chạy đến thạch bia thứ tư ướm tay chạm vào, lập tức cửa vào lại hiện ra, người này không một chút do dự, vụt một tiếng lao vào bên trong, thạch bia cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
"Mau…", mọi người ở đây nhất thời luống cuống, ba chân bốn cẳng một lượt chạy đến trước thạch bia thứ tư, đặt tay lên trên mở ra cửa vào, phút chốc đã không còn mấy người dừng lại ở bên ngoài.
"Tiểu Dạ…", Bạch Yến Nhu từ lúc Trần Dạ biến mất đã làm ra phản ứng, thế nhưng bởi vì tu vi của nàng quá thấp, tốc độ so với người khác quá mức chậm chạp, đợi đến lúc nàng đặt chân đến trước thạch bia, người khác hầu hết đều đã tiến vào bên trong.
Sau khi Bạch Yến Nhu đi qua cửa vào, bên ngoài đã không còn một bóng người, không khí trở nên yên tĩnh hẳn ra, cũng không có ai chú ý đến, thạch bia thứ tư bỗng nhiên từ từ mờ ảo, tiếp sau vài phút hoàn toàn biến mất, ngay cả một chút dấu vết nhỏ để lại cũng không.
Mà cũng chính lúc này, bầu trời xuất hiện mười ba bóng người lăng không đứng thẳng, bọn họ chân đạp hư không, đằng vân giá vũ, bên ngoài tuổi tác cũng không quá hai mươi, y phục đồng nhất, hẳn là đến từ cùng một nơi, bao gồm tám nam hai nữ, nam dáng vẻ khôi ngô, anh tuấn tiêu soái, nữ thiên kiều bá mị, như thể nhân gian tiên tử không nhiễm bụi trần, ánh mắt bọn họ đều rơi vào ba tòa thạch bia, dáng vẻ vô cùng chăm chú, vừa rồi thạch bia thứ tư biến mất bọn họ ngược lại hoàn toàn không biết.
"Lâm sư huynh, đây quả thực là hình ảnh lưu lại từ thượng cổ, phía trên chắc chắn miêu tả Khai Thiên thời đại không lầm", một tên thiếu niên hướng về người bên cạnh cung kính nói, người đối diện hắn cũng là một thiếu niên, bộ dáng vô cùng điềm tĩnh, hắn chính là người đứng đầu trong số mười người đến đây, tên hiệu Lâm Thế Thanh.
"Ừm…", Lâm Thế Thanh đơn giản gật đầu một cái, ánh mắt vẫn không rời ba tòa thạch bia, bề ngoài tuy rằng hắn tỏ ra thản nhiên, thế nhưng nội tâm hiện tại như kinh đào hãi lãng, mấy người khác địa vị thất kép không biết nhiều, ngược lại hắn chính là con cháu thế gia, hiểu biết rộng rãi, Khai Thiên thời đại mặc dù rất ít được truyền lưu, tuy nhiên không phải vì thế mà người ta xem thường thời đại ấy, bởi vì thịnh thế đã tương truyền, đó là Cấm đạo thời đại, mà Cấm đạo thời đại lại gắn liền với truyền thuyết thành tựu chân tiên, đây là ước mơ lớn nhất Lâm Thế Thanh nung nấu, hiện tại nơi này lại có một ít manh mối, làm sao không khiến hắn chờ mong.
……….