Chương 21: Một đường chạy trốn

.....................

Trần Dạ âm thầm thở dài, "Hỏa Ngục Thí Tiên" cần lượng hồn lực vô cùng lớn, lấy thực lực của hắn hiện tại kích phát hai ba lần đã là cực hạn, lúc đó hắn sẽ không còn một chút sức lực, ai biết mấy người có hảo ý mang hắn đi hay không.

Lại nói, "Hỏa Ngục Thí Tiên" mạnh không phải ở lực lượng phát ra, nó mạnh ở hỏa độc bên trong hồn lực của hắn, hỏa độc đối với ma thú chính là khắc tinh, chỉ cần bị cháy xém chắc chắn chỉ có chết, tuy nhiên nhược điểm lớn nhất của nó vừa rồi cũng đã thấy, chỉ cần đàn Hắc Ám Sơn Ngưu cô lập hỏa độc, nó sẽ vô phương lây lan, lần đầu đột ngột cũng chỉ hơn trăm đầu Hắc Ám Sơn Ngưu bị giết, lấy trí thông minh của bọn nó, những lần sau số lượng sẽ ngày càng ít đi, nói trắng ra Trần Dạ không thể nào một mẻ giết chết bọn nó.

Đám người kia không biết suy nghĩ Trần Dạ, bọn hắn trông thấy Trần Dạ không có ý định tiếp tục công kích, lại nhìn đàn Hắc Ám Sơn Ngưu đang ngày càng gần phía sau, ai ai nội tâm cũng như lửa đốt, cuối cùng có người rốt cuộc không nhịn được, hướng Trần Dạ chất vấn:

"Tại sao ngươi không tiếp tục công kích bọn chúng, ngươi không thấy đàn Hắc Ám Sơn Ngưu đang tiến gần hay sao."

"Ta công kích cũng vô dụng", Trần Dạ lắc lắc đầu, cũng lười cùng bọn họ giải thích, nói giỡn, mấy người này lúc trước còn tỏ thái độ xem thường hắn, hiện tại lại muốn hắn bán mạng, hơn nữa lời lẽ còn không hề có ý tứ nhờ vả, chính là ra lệnh cho hắn làm việc.

"Hừ...ngươi rõ ràng tốc độ so với chúng ta nhanh, vì vậy cố ý không muốn cứu giúp chúng ta, ngươi tuổi còn trẻ, không ngờ tâm tư lại độc ác như thế…", một tên trung niên nhân hừ hừ nói ra, còn không quên cố ý kéo thêm cừu hận cho Trần Dạ.

Trần Dạ liếc mắt nhìn qua người này, đồng thời tốc độ tiếp tục gia tăng, chỉ để lại trong tai mọi người âm thanh lơ đễnh:

"Ngươi đi mà công kích bọn chúng, đồ ngu."

Tên trung niên vừa rồi lên tiếng bị Trần Dạ chọc giận đến tím mặt, tuy vậy hắn cũng không dám nói thêm cái gì, vừa rồi cũng chỉ khiêu khích để Trần Dạ ra tay, lúc này nếu lại tiếp tục khiến cho Trần Dạ giận dữ, ai biết hắn có nghĩ quẩn đánh đạo công kích như vừa rồi về phía mình hay không, nghĩ đến hỏa độc vừa rồi, tên này cũng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt sợ run.

Đàn Hắc Ám Sơn Ngưu một đường đuổi theo không bỏ, nơi mà bọn chúng đi qua đều tàn phá không tả nổi, mặt đất ầm ầm run rẩy như muốn nứt vỡ, cây cối gãy nát, người chết cũng ngày càng nhiều, một nghìn người đã chết mất quá nửa, nửa còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu, hồn lực đang dần cạn kiệt, nếu không có ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ đối mặt chỉ có cái chết.

Trần Dạ một đường lướt đi, hắn hiện tại mới biết tiên văn mạnh đến mức nào, mặc dù hồn lực hắn đang giảm dần, tuy nhiên tình cảnh tốt hơn mấy người kia rất nhiều, hắn có Hỏa độc tiên văn không ngừng hấp thu linh khí chuyển hóa thành hồn lực, cái này vô cùng nghịch thiên, chẳng lẽ nói về sau thực lực tăng lên, hồn lực sẽ liên tục sinh ra, dùng mãi không hết?

Trần Dạ lắc đầu bỏ qua suy nghĩ này một bên, trước mắt phải trốn thoát đàn ma thú này, hắn một lần nữa gia tăng tốc độ, một đường chạy đi, lúc này bên tai hắn bỗng dưng vang lên tiếng huyên náo, nơi phát ra là bên trái cách mấy dặm gần đó.

Trần Dạ mừng thầm trong lòng, lắc mình chuyển hướng về nơi đó lướt đi, mấy phút sau, hắn trông thấy một chi đội ngũ gần hai nghìn người đang bỏ chạy, Trần Dạ tinh mắt nhận ra bên trong đám người có không ít học sinh Tinh Vân học viện, hơn nữa Bạch Yến Nhu cũng nằm trong số đó, nàng toàn thân lấm lem dơ bẩn, đầu tóc xốc xếch, gương mặt trắng xanh, hơi thở hồng hộc, bước đi loạng choạng, nàng đã sắp gượng không nổi.

Trần Dạ nhanh như chớp hướng về phía nàng lướt tới, ánh mắt cũng không quên quan sát phía sau bọn họ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy thứ đuổi theo đám người Bạch Yến Nhu, Trần Dạ tay chân suýt cũng nhũng ra, đây lài là cái gì ma thú, như một con bạch tuộc khổng lồ, lại có thể tự do chạy trên mặt đất, xúc tu vươn dài vung vẩy khắp nơi, thân hình mặc dù nhỏ hơn Hắc Ám Sơn Ngưu nhưng áp bức mà nó phát ra so với Hắc Ám Sơn Ngưu còn khủng bố hơn gấp mấy lần, may mắn tốc độ của bọn chúng ngược lại khá chậm, dù vậy cũng không ít người bị xúc tu lướt qua kẹp chặt, biến thành mỹ thực của bọn chúng.

Trần Dạ chớp mắt đã đến bên cạnh Bạch Yến Nhu, đưa tay ôm nàng vào lòng, Bạch Yến Nhu bởi vì kiệt sức, ánh mắt từ lâu đã mơ hồ không nhìn rõ thứ gì, vừa cảm nhận có người ôm mình, hơn nữa khí tức trên người dĩ nhiên là nam nhân, Bạch Yến Nhu lập tức "A" một tiếng hét to, đồng thời nắm tay liên tục đấm vào bên hông Trần Dạ, dùng tất cả khí lực còn lại vùng vẫy rời khỏi vòng tay của hắn.

"Là ta...không cần sợ…", Trần Dạ cắn răng chịu đau, kề miệng sát bên tai nàhắnnhỏ giọng nói.

"Ngươi…", Bạch Yến Nhu nghe đến giọng nói của hắn, tâm thần rung lên, cũng không tiếp tục vùng vẫy nữa, áp sát mặt vào ngực hắn hu hu khóc lên, ngay cả việc chạy trốn cũng không màn đến, khiến cho Trần Dạ ôm nàng chạy đi cũng cười khổ không thôi.

"Bạch Yến Nhu sư muội, ngươi làm sao…", mấy tên học sinh nghe thấy tiếng hét của Bạch Yến Nhu, còn tưởng nàng bị ma thú tấn công, bọn họ lo lắng nhìn về phía nàng lại phát hiện Bạch Yến Nhu như một chú chim nhỏ nép vào lòng Trần Dạ, mấy người khác thì cũng thôi, ở đây lại có một người ánh mắt như dao, sát ý ngập trời chăm chăm nhìn Trần Dạ.

Người này không ai khác chính là Phi Bá Hà, học sinh tinh anh của Tinh Vân học viện, hắn từ năm ngày trước tiến vào di tích đã bị truyền tống đến nơi đây, vốn hắn còn nghĩ phải một phen công phu mới tìm được Bạch Yến Nhu, không ngờ vừa vào đến đã gặp nàng đang bị ma thú bao vây, bởi vì tính tình cao ngạo thích thể hiện, hắn tự cho là một tay che trời, không ngờ ma hú quá hùng mạnh, ngược lại hại chết không ít người, hiện tại mặt mũi mất hết, như chuột nhà có tang ra sức chạy tìm đường sống.

Vừa thấy Bạch Yến Nhu bị Trần Dạ ôm vào lòng, Phi Bá Hà nội tâm trào ra một cỗ lửa giận, hắn hai năm qua tìm mọi cách tiếp cận nàng, dù vậy Bạch Yến Nhu ngoài mặt rất thân thiện, bên trong lại vô số lần từ chối hắn, ngay cả cánh tay nàng hắn còn chưa chạm qua, không ngờ hiện tại lại bị người ôm vào trong ngực, há có thể giữ được bình tĩnh, hắn hướng Trần Dạ quát to:

"Mau buông Bạch Yến Nhu sư muội ra, sau đó tự sát đi."

Mấy người khác cũng chú ý về phía này, nhìn Trần Dạ y phục ắt hẳn là tán tu, cho nên bọn họ khí lực hoàn toàn dùng để trốn chạy, cũng không có tâm tình tiếp tục quan sát.

Trần Dạ liếc mắt nhìn Phi Bá Hà, hắn thầm nghĩ tên này cũng quá cho mình là một đại nhân vật đi, không dùng khí lực chạy trốn còn hướng hắn dương oai, nhìn bộ mặt cao ngạo của hắn, Trần Dạ thật muốn nhảy qua cho hắn một cái tát rơi mất vài cái răng, tuy vậy hắn vẫn nhịn xuống, ôm Bạch Yến Nhu chạy đi.

Phi Bá Hà thấy Trần Dạ không đếm xỉa đến lời nói của mình, gương mặt hắn vặn vẹo xấu xí, sát ý hiện rõ trong ánh mắt, nội tâm âm thầm thề nhất định phải chém giết Trần Dạ mới hả giận, hắn đối với Bạch Yến Nhu cũng sinh ra một tia chán ghét, nữ nhân này trong học viện tỏ ra thánh khiết, nếu không phải nàng thiên phú cực cao, được cao tầng học viện chú ý, hắn đã chơi chết nàng từ lâu, hiện tại Bạch Yến Nhu lại yên tĩnh trong vòng tay kẻ khác, trước đây nàng chính là khinh thường ở cùng hắn không phải sao.

Trần Dạ bắt được tia sát ý của Phi Bá Hà, tuy nhiên hiện tại không phải lúc trở mặt, hắn nhìn xung quanh mọi người khổ sở chèo chống, lại nhìn đàn ma thú xúc tu ve vẩy phía sau, chần chừ một lúc, ánh mắt hắn lóe lên, xoay người vậy chuyển hồn lực, Hỏa độc tiên văn hư ảnh hiện rõ sau lưng, một kích "Hỏa Ngục Thí Tiên" nhanh như tia chớp đánh về phía đàn ma thú.

"Vị huynh đệ này, công kích bình thường đối với Mê Hồn Chương Ngư không có tác dụng đâu, phải dùng công kích hệ hỏa đốt nó mới được…", một tên học sinh vẻ ngoài thân thiện hướng Trần Dạ giải thích, lời nói của hắn còn chưa dứt, bên tai đã nghe mấy người xung quanh reo hò, hắn xoay người nhìn lại đàn ma thú, con ngươi trừng lớn suýt rơi xuống đất.

Đạo công kích "Hỏa Ngục Thí Tiên" của Trần Dạ không ngoài dự đoán, bị một đầu bạch tuộc vung xúc tu đánh tan, hỏa độc cũng theo đó bám lên xúc tu, chớp mắt lan truyền khắp cơ thể, bởi vì Mê Hồn Chương Ngư xúc tu vẫy loạn, hỏa độc rất dễ dàng đã lây lan xung quanh, lần này hỏa độc ngoài ý muốn so với lần trước Hắc Ám Sơn Ngưu, lan rộng hơn rất nhiều, số lượng diệt sát lên đến gần nghìn con, mấy đầu Mê Hồn Chương Ngư khác nhận ra tình huống nguy hiểm liên tục lùi lại, từ đó tạo cơ hội cho mọi người gia tăng khoảng cách, tranh thủ một chút thời gian nghỉ ngơi.

Mọi người lúc này mới thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Trần Dạ có cảm kích, có ngạc nhiên, cũng có sợ hãi, ngược lại Phi Bá Hà sâu sắc nhìn Trần Dạ, thực lực Trần Dạ quả thực ngoài dự đoán của hắn, cũng may hắn vừa rồi chưa vọng động, sát ý đối với Trần Dạ ngược lại càng tăng mạnh, tuy nhiên hắn biết thực lực bản thân hiện tại muốn một kích giết chết Trần Dạ là không thể, đành phải căm hận chờ đợi thời cơ.

Trần Dạ dẫn đầu đám người một đường chạy tới, sau một lúc hắn liền gặp lại nhóm người bị Hắc Ám Sơn Ngưu đuổi giết, không nói lời nào, hai nhóm người đã nhanh chóng sáp nhập thành một chi đội ngũ, mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là chạy trốn.

Trần Dạ hồn lực đã khôi phục không sai biệt lắm, hắn quay người lại chuẩn bị đánh ra đạo công kích "Hỏa Ngục Thí Tiên", bởi vì tốc độ Hắc Ám Sơn Ngưu nhanh hơn rất nhiều, đợt công kích này hắn chuyển hướng về phía bọn chúng, hơn nữa Trần Dạ còn lựa chọn phía ngoài cùng làm nơi tấn công, mục đích của hắn chính là khiến hai đàn ma thú chạm mặt nhau.

Mọi người nhận ra ý định của Trần Dạ, trong lòng bọn họ rất khâm phục Trần Dạ cơ trí, cũng âm thầm cầu nguyện hai đàn ma thú sẽ bị dời lực chú ý khỏi bọn họ.

Rống...rống…

Như mọi người mong muốn, đàn Hắc Ám Sơn Ngưu bị công kích liền hướng đàn Mê Hồn Chương Ngư né đi, hai đàn ma thú không lại gần nhau thì thôi, vừa tiến lại gần, cả hai bên rống lên giận dữ, bên nào cũng cho rằng đối phương xâm phạm ranh giới, tiến hành rống to xua đuổi, cũng bởi vì cấp bậc bọn chúng không chênh lệch nhau bao nhiêu, không bên nào chịu nhường bên nào, chiến đấu cũng theo đó nổ ra.

Mê Hồn Chương Ngư ve vẩy xúc tu đập mạnh lên thân thể Hắc Ám Sơn Ngưu, Hắc Ám Sơn Ngưu lợi dụng thân thể ưu thế, dùng sừng trâu thô to húc mạnh Mê Hồn Chương Ngư, chiến đấu rất nhanh rơi vào lộn xộn không ngừng nghỉ, mặt đất ầm ầm rung động, bắt đầu có ma thú chết trận, dẫn phát cả đàn phẫn nộ, huyết tinh đen kịt vung vẫy đầy trời.

Nói đến người vui mừng nhất vẫn là Trần Dạ cùng đám người, bọn họ đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, tuy vậy không có bất cứ ai dám lơ là dừng lại, lấy Trần Dạ làm dẫn đầu, một đường tiếp tục rời khỏi, mãi đến mấy trăm dặm xa, phía sau hoàn toàn không nhìn thấy hai đàn ma thú, bọn họ mới thống nhất tìm một nơi an toàn dừng lại, tiến hành điều tức khôi phục.

……..............