Chương 22: Tập trung

Chương 22: Tập trung

……

Trần Dạ dưới bóng râm nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng hắn Bạch Yến Nhu như chú nai con nép vào lòng mẹ yên tĩnh ngủ say, từ mấy canh giờ trước đến nơi này, nàng bởi vì quá đỗi mệt mỏi đã thiếp đi, tuy vậy cánh tay vẫn gắt gao ôm chặt Trần Dạ, trong cơn mê đôi lúc nhíu mày, đôi lúc lại rung nhẹ sợ hãi.

Đám người ở đây đa số đã khôi phục không sai biệt lắm, dù vậy không ai có ý định rời đi, nơi này quá nguy hiểm, mặc dù nói người ở đây hỗn tạp, ở lại cũng không hẳn an toàn, tuy nhiên so với bên ngoài nguy hiểm đúng là đại vu gặp tiểu vu, không đáng giá nhắc tới, kết thành đoàn đội dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất hiện nay.

Lúc này rảnh rỗi, mọi người quây quần thành đoàn tán gẫu chuyện vừa rồi, một ít người vô tình nhắc đến hỏa độc của Trần Dạ dẫn phát rất nhiều người tò mò, dù sao bọn họ đều nhận ra Trần Dạ là nhất tinh Hồn tướng, tuy nhiên hồn lực của hắn không phải màu vàng như mọi người mà là sẫm đen, khí tức âm lãnh đáng sợ, một ít tên còn dùng ánh mắt tham lam len lén nhìn Trần Dạ, trong lòng âm thầm tính toán, bọn họ đều cho rằng Trần Dạ bởi vì chiếm được cái gì cơ duyên trong di tích này mới sinh ra loại hồn lực biến dị đáng sợ như thế, những lời này vô tình rơi vào tai Phi Bá Hà, ánh mắt hắn lóe lên, nhếch mép cười độc ác.

"Ưmmm…"

Bạch Yến Nhu vươn người, đánh một cái ngáp dài thức giấc, chợt nhận ra mình đang nằm trên người Trần Dạ, nàng gương mặt đỏ hồng, cũng không có ý định rời khỏi, chỉ nhìn hắn dịu dàng cười cười.

"Ngủ ngon không?", Trần Dạ xoa xoa đầu nàng, ôn nhu hỏi.

Bạch Yến Nhu len lén liếc mắt nhìn xung quanh, gương mặt đỏ ửng, dùng âm thanh nhẹ như muỗi kêu nói:

"Ngủ rất ngon."

Bạch Yến Nhu tâm tư đơn thuần, bởi vì lần trước đã xác nhận Trần Dạ là trượng phu, nàng đối với hắn ôm ấp cũng cho là lẽ đương nhiên, không hề có một tia chán ghét, ngược lại vô cùng ngọt ngào.

Những người khác lại không nghĩ như vậy, bọn họ cho rằng Bạch Yến Nhu là dâm nữ lẳng lơ, một số tên học sinh trước đây âm thầm yêu thích nàng cũng thay đổi cách nhìn, sinh ra một cỗ chán ghét.

Trần Dạ ngược lại thành thục hơn rất nhiều, mặc dù người khác nói hắn thế nào hắn không quan tâm, tuy nhiên Bạch Yến Nhu vẫn là thiếu nữ chưa gả, trước mặt bao người cùng nam nhân thân mật đối với nàng danh tiếng ảnh hưởng rất lớn, hắn không muốn nữ nhân mình yêu thích bị người khác khinh bỉ, vì vậy nhanh chóng đỡ nàng dậy, ngồi sang một bên, đề nghị nàng điều tức khôi phục thể lực, hắn một bên lấy ra thịt thú, một phen công phu nướng lên, hương thơm ngào ngạt.

Bạch Yến Nhu thân thể hoàn toàn khôi phục, nàng hướng Trần Dạ thông báo một tiếng, Trần Dạ cũng gật đầu, đứng dậy kéo tay nàng rời khỏi nơi này, hắn cũng không có ý định cùng mấy người này đồng hành, không nói trong số người ở đây có không ít người đối với hắn địch ý, những người này bên cạnh hắn cũng chẳng giúp đỡ gì được, cùng bọn họ cùng đi không bằng tự thân hành động.

Nhất cử nhất động của Trần Dạ đều bị mọi người nắm trong lòng bàn tay, thấy hắn vừa rời đi, đám người lập tức thu thập một chút theo sát phía sau, mặc dù ai cũng không nói một lời, tuy nhiên suy nghĩ lại có điểm chung, có Trần Dạ tên này hồn lực dị biến dẫn đường, ai ai cũng cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

Trần Dạ nội tâm phiền muộn, tuy vậy cũng không đuổi bọn họ đi, đường không phải của hắn, chân cũng không phải của hắn, người ta muốn đi đâu không đến phiên hắn định đoạt.

Trần Dạ kéo tay Bạch Yến Nhu một đường chạy đi, lúc thấy Bạch Yến Nhu mệt mỏi, hắn sẽ dừng lại một thời gian nghỉ ngơi, trên đường đi, Trần Dạ tâm thần lúc nào cũng tập trung cao độ, chỉ cần hắn nghe thấy một âm thanh khác thường, lập tức sẽ thay đổi hướng đi, tránh xa nơi đó, đám người phía sau rất khó hiểu Trần Dạ chủ ý trong đầu, dù vậy vẫn không nói lời nào theo sát hắn, cũng may bọn họ quyết định sáng suốt, nếu không đã phải đối mặt thêm mấy đàn ma thú rồi.

Mười ngày sau, Trần Dạ ước tính đã đi qua gần nghìn dặm, di tích này nơi này quá lớn, đi mãi không thấy bờ cuối ở đâu, trên đường Trần Dạ còn gặp thêm hai nhóm người, nhân số khoảng ba nghìn, bọn họ thấy Trần Dạ là người dẫn đầu nhóm người vừa đến, còn cho rằng hắn là người dẫn đầu, tiến lên cùng hắn bắt chuyện.

Trong hai nhóm người cũng có không ít học sinh Tinh Vân học viện, hơn nữa còn là tinh anh, bọn họ liếc mắt đã nhìn ra Trần Dạ không phải người học viện mình, lại nhìn Bạch Yến Nhu thân thiết bên cạnh hắn, mấy người này có chút không thích, lập tức đến bên cạnh Phi Bá Hà hỏi rõ tình huống cụ thể.

Không biết Phi Bá Hà cùng bọn hắn nói cái gì, mấy người nữ sinh còn tốt, vẫn duy trì thần thái bình tĩnh, ngược lại mấy tên nam sinh gương mặt lúc đỏ lúc trắng, sau cùng nổi giận không chịu đựng nổi, kéo bè kéo cánh đến trước mặt Trần Dạ mắng to:

"Tên khốn nhà ngươi rốt cuộc hạ cái gì độc dược khiến Bạch Yến Nhu sư muội bị mê loạn thần trí…"

"Các ngươi muốn làm gì?", Bạch Yến Nhu thấy đám học sinh tinh anh làm khó dễ thì tiên lên ngăn lại, lên tiếng chất vấn bọn họ.

Bạch Yến Nhu không nhảy ra ngăn cản thì thôi, vừa nhảy ra lại khiến mấy người này mặt mũi xấu xí, đối với Trần Dạ lại càng căm thù hơn, một tên học sinh cố ý lớn tiếng quát, mục đích không gì khác, chính là thu hút chú ý của mọi người.

"Ngươi có phải làm nam nhân không, nếu còn xem mình là nam nhân, bước ra cùng ta đánh một trận, hừ...chỉ biết núp sau váy nữ nhân, tâm cơ độc ác, đến một thiếu nữ ngây thơ cũng mang ra lợi dụng, ta khinh."

Người hai nhóm khác chưa thấy Trần Dạ ra tay, một bên xem kịch vui, bọn họ nhìn ra Trần Dạ chỉ nhất tinh hồn Tướng, mà thiếu niên kia lại là thất tinh hồn tướng, chính là tinh anh của Tinh Vân học viện, hơn nhau không chỉ vài cấp bậc đơn giản, bọn họ đều cho rằng Trần Dạ bất quá chịu nổi một hai kích là cùng, sau đó sẽ lăn đùng ra đất.

Ngược lại nhóm người từng đi theo Trần Dạ biết thực lực của hắn, ánh mắt thương tiếc nhìn tên kia thiếu niên như nghé con không sợ hổ, cũng không ai bước ra ngăn lại.

Trần Dạ đối với dáng vẻ cao ngạo tự cho là đúng của mấy tên này rất không thích, hắn đã nhiều lần làm ngơ bỏ qua, tuy nhiên bây giờ hắn nhận ra một điều, đó chính là ngươi càng nhu nhược người khác sẽ càng lấn tới, tiếp làm phiền ngươi, nếu muốn dứt điểm phiền toái, phải đánh cho bọn hắn sợ hãi mà từ bỏ mới thôi.

Trần Dạ không nói một lời, gương mặt âm trầm từng bước đến gần thiếu niên, Bạch Yến Nhu tu muốn cản lại nhưng Trần Dạ đã đẩy tay nàng ra, lần này hắn phải cho mấy tên này một trận để tránh sau này tiếp tục làm phiền hắn.

Tên thiếu niên kia nhìn Trần Dạ hướng mình đi tới, bộ mặt vẫn khinh thường như cũ, đồng thời bàn tay vung lên, đấm một quyền về phía Trần Dạ, hắn tin tưởng nếu Trần Dạ không tránh né, chắc chắn sẽ bị quyền đầu đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Trần Dạ nhìn thấy quyền đầu ngày càng gần, hắn không tránh cũng không né, hồn lực lập tức vận chuyển, bàn tay nhanh như chớp lướt qua, "bốp" một tiếng tát lên mặt tên thiếu niên, khiến cho hắn cả người lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại, phun ra một búng máu cùng mấy cái răng gãy.

Người lần đầu nhìn thấy Trần Dạ ra tay đều sững sờ, tên thiếu niên kia cũng ngơ ngác, một lúc sau hắn tức giận đến đỏ mặt rống hận:

"Khốn kiếp, trước mặt bao người còn dám ám toán, rõ ràng tâm địa rắn rết, để hắn bên cạnh chính là dẫn sói vào nhà, chết lúc nào cũng không biết…"

Người xung quanh nhìn tên thiếu niên như thể nhìn một tên đần, ai bảo ngươi sĩ diện, ngay cả hồn lực cũng không vận dụng, bây giờ bị người ta đánh răng rơi đầy đất lại lên tiếng bảo mình bị đánh lén, đánh lén cái đầu ngươi.

Trần Dạ quả thực đã rất nương tay, hắn chỉ vận chuyển hồn lực, cũng không sử dụng hỏa độc, nếu vừa rồi hắn tế ra hư ảnh Hỏa độc tiên văn, tên này đã sớm bị hỏa độc đốt không ngay cả xương cốt cũng không còn, dù vậy Trần Dạ vẫn rất hài lòng, hắn phủi tay trở lại bên cạnh Bạch Yến Nhu, một lời cũng không nói.

Tên thiếu nhiên nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của mọi người, gương mặt tái xanh không còn chút máu, hắn bên trong học viện tuy không phải nhân vật số má, nhưng cũng là người có tiếng tăm, mấy tên học sinh cùng cấp gặp hắn cũng phải kiêng nể ba phần, đây là lần đầu tiên hắn chịu nhục nhã như vậy, sát ý sôi trào, hắn đứng thẳng người, tế ra hư ảnh phù văn cấp ba sau lưng, hồn lực lập tức vận chuyển, nhảy người lên chuẩn bị một kích giết chết Trần Dạ, hắn cho rằng vừa rồi mình bị thua cũng bởi vì không sử dụng hồn lực, hiện tại kết quả sẽ khác, hắn muốn chứng minh cho mọi người thấy, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.

"A...thất trưởng lão đến, còn có Nhị trưởng lão…"

"Mấy vị sư huynh sư tỷ cũng đi theo phía sau bọn họ, lần này chúng ta rốt cuộc an toàn rồi…"

"Đúng vậy, mau đến bái kiến hai vị trưởng lão…"

Ngay lúc này đám học sinh mừng rỡ kêu lên, cũng không quan tâm tên thiếu niên dương oai, cùng một chỗ chạy đến cúi chào hai vị trưởng lão Tinh Vân học viện.

Trần Dạ cũng trông bọn họ, hai vị lão giả dẫn đầu một vị hắn nhận ra, chính là Vân trưởng lão Vân Cương, lúc trước cùng hắn thỏa thuận điều kiện, một vị khác tuy chưa từng gặp nhưng cũng thoáng nghe người bên cạnh gọi hắn nhị trưởng lão Cơ Nham.

Vân trưởng lão đến trước mặt mọi người, ánh mắt liếc qua Trần Dạ gật đầu một cái, lại đối với nhóm học sinh Tinh Vân học viện hô:

"Phía trước một trăm dặm là nơi dừng chân của chúng ta, lần này di tích rất bất thường, mọi người bị truyền tống vị trí không rõ, các ngươi là nhóm cuối cùng lạc đội rồi...đi thôi."

Vân trưởng lão dứt lời thì xoay người, cùng Nhị trưởng lão phía trước dẫn đường, đám học sinh Tinh Vân học viện rất trận tự theo sát phía sau, người còn lại cũng chỉ có tán tu cùng một ít học sinh đến từ học viện khác, bọn họ mặc dù không dám theo sát, tuy nhiên vẫn ở cách hai ba chục trượng phía sau bám đuôi, thứ nhất bọn họ không biết đi đâu, thứ hai có hai vị này trưởng lão làm bảo tiêu sẽ an toàn hơn rất nhiều.

"Đi thôi…", Bạch Yến Nhu thấy Trần Dạ vẫn đứng im tại chỗ liền chạy đến kéo tay hắn, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp động lòng người, Trần Dạ bị nụ cười của nàng khiến cho ngẩn người, hắn gật đầu một cái cùng nàng lướt theo phía sau.

Khác với trước đây lúc nào cũng phải trên dưới đề phòng, khiến cho tốc độ vô cùng chậm, lần này có hai vị trưởng lão phía trước dẫn đường, tốc độ mọi người tăng lên không ít, chỉ mất nửa ngày thời gian, đám người đã đi hơn trăm dặm, tiến đến nơi dừng chân học viện Tinh Vân.

Nơi này nói là điểm dừng chân của người Tinh Vân học viện cũng không phải, bởi vì trừ một số không rõ lý do mất tích, người tiến vào di tích toàn bộ đều có mặt ở đây, sáu đại học viện, tán tu, gia tộc Lạc An thành, nhân số có mặt ước tính ít nhất phải có đến bảy, tám mươi vạn người.

…..................