Chương 20: Hắc Ám Sơn Ngưu

.....................

Trần Dạ xuất hiện từ trên cao ngã xuống, thân thể còn chưa tiếp đất, một vệt sáng vàng như loan đao lóe lên, nhanh như tia chớp hướng cổ Trần Dạ cắt qua, nếu vệt sáng cắt qua cổ hắn, chắc chắn đầu một nơi, thân một ngã.

Trần Dạ kinh hoảng rụt cổ lại may mắn tránh thoát một kiếp, hắn lắc mình một cái ổn định rơi xuống mặt đất, sau đó liếc mắt nhìn người vừa tấn công hắn.

Nơi này là một đồng bằng rộng lớn, tụ tập không dưới nghìn người, bọn họ vậy quanh thành một đoàn, dáng vẻ cực kỳ lo lắng, người vừa rồi tấn công hắn chính là một đại hán râu dê, dáng người thô kệch, trên trán còn có một vết sẹo cực lớn, người này trông thấy Trần Dạ cũng không tiếp tục công kích hắn, quay đầu về một hướng khác cẩn thận đề phòng.

"Tại sao vừa rồi công kích ta?", Trần Dạ nhíu mày hỏi, vừa rồi nếu không phải hắn nhanh nhẹn, chắc chắn đã bị giết chết, người này còn bộ dáng khinh thường như vậy, khiến cho hắn rất không thích.

"Vị huynh đệ này, ngươi mới tới không biết, chuyện là như vầy…", một thiếu niên tuổi tầm hai mươi, dáng vẻ gầy gò, gương mặt còn trắng bệch như bị bệnh, hắn nhanh tay lẹ mắt chạy đến kéo Trần Dạ qua một bên giải thích.

"Chúng ta sau khi tiến vào di tích đã bị truyền tống đến đây, ít nhất đã có năm ngày thời gian, ài, lại nói nơi này không biết là cái quỷ gì, ma thú thành đàn liên tục tấn công chúng ta, mặc dù chỉ là tứ cấp ma thú, đối với Hồn tướng tu sĩ vẫn có thể chống đỡ, tuy nhiên hết đợt này đến đợt khác, bọn chúng không biết từ đâu ra, số lượng như thể vô cùng vô tận, giết mãi không hết, mọi người đã bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi, vừa rồi vị đại ca kia công kích ngươi cũng là ngoài ý muốn…"

Trần Dạ cơ bản đã đại khái nắm được tình huống cụ thể, không tiếp tục cùng đại hán râu dê làm khó dễ, bỗng nhiên hắn nhớ ra cái gì, vội hướng thiếu niên kia hỏi:

"Vị đại ca này, nhìn y phục trên người các ngươi không phải người tam đại học viện?"

"Tam đại học viện?", thiếu niên sững sờ, hắn nhìn Trần Dạ một chút, cảm thấy Trần Dạ không giống đang đùa bỡn hắn mới nói tiếp:

"Tiến vào di tích có đến mấy chục vạn người, đa số đều là tán tu, không chỉ học viện Tinh Vân đế quốc chúng ta, ngay cả năm đại học viện của năm quốc gia khác cũng có người đến, ta còn nghe nói mặc dù hiện tại chỉ hồn tướng có thể tiến vào, tuy nhiên rất nhanh sẽ lại nới lỏng áp chế, số lượng người đến sẽ nhiều hơn…"

"Hồn tướng có thể tiến vào? Sáu học viện? mấy vạn tán tu?", Trần Dạ kinh ngạc hỏi liên tục mấy câu, hắn nhận ra tình huống có chút khác thường, lại đổi sang một câu hỏi khác:

"Các ngươi tiến vào di tích khi nào?"

"Năm ngày trước, ngươi không phải đầu óc có vấn đề chứ?", thiếu niên nghi ngờ nhìn Trần Dạ, nếu không phải Trần Dạ tuổi còn trẻ đã là Hồn tướng, đáng giá kết giao, hắn mới lười cùng Trần Dạ nhiều lời như vậy.

Trần Dạ rơi vào trầm tư, hắn đã minh bạch cửa vào di tích lại tiếp tục mở ra, hơn nữa so với lần trước thanh thế lớn hơn vô số lần, người đa số là tán tu, hắn hiện tại không những phải đề phòng ma thú, còn phải cảnh giác bọn người này, ở một nơi không có luật lệ áp chế, việc giết người cướp của là không thể tránh khỏi, trước đây ở Hắc Ám Sâm Lâm hắn đã nhìn quen mắt, mặc dù nói hiện tại thực lực hắn không sợ bọn họ, tuy nhiên ai biết được bọn họ trong tối sẽ làm những gì.

"Lại đến rồi...tất cả mau mau phòng ngự…", một tiếng hô lớn gần đó đánh tỉnh Trần Dạ, hắn ngước mắt nhìn lại đã thấy một đàn ma thú mấy nghìn con đang hướng bọ họ chạy đến.

"Là Tứ Thủ Ma Hùng...tứ cấp trung kỳ ma thú, số lượng khoảng ba nghìn con…"

Lại một âm thanh hô lớn vang lên, dĩ nhiên chỉ ra chủng loại ma thú này, Trần Dạ cũng âm thầm quan sát một đầu ma thú, cái này Tứ Thủ Ma Hùng thân hình như gấu, da thịt đen thui, bên trên mọc ra đến bốn chi cánh tay, bộ lông như thể gai xương nhọn hoắt, cái miệng máu mở rộng phát ra tiếng gầm gừ điếc tai, vô cùng dữ tợn.

"Đội một tấn công bên trái, đội hai bên phải, đội ba ở giữa, đội bốn ngăn chặn đường lui...tấn công."

Người chỉ huy lớn tiếng hô chỉ đạo, sau đó hơn một nghìn người ở đây cũng không giống vẻ hỗn tạp, tuần tự chia làm bốn đội ngũ đồng loạt tiến lên công kích đàn Tứ Thủ Ma Hùng, phối hợp ngược lại rất ăn ý với nhau, kẻ tiến lên tấn công, người lui lại phòng thủ, phù văn đầy đủ màu sắc thoắt ẩn thoắt hiện, tiếng ầm ầm nổ vang liên miên không dứt, chỉ sau hơn nửa giờ, đàn Tứ Thủ Ma Hùng cuồng bạo đã vô lực hoàng thủ, bị giết không còn một con chạy thoát.

Trần Dạ miệng há to, nhìn đám người rất trật tự thu thập ma thạch, hắn cũng dần hiểu ra bọn người này vì sau vẫn một mực ở đây năm ngày thời gian, mặc dù nói ma thú đáng sợ, vô cùng nguy hiểm, tuy nhiên ma thú có ma thạch, thứ này đối với tán tu vô cùng hấp dẫn, cũng chính vì vậy bọn họ mới lựa chọn liên hợp với nhau.

Tên kia thiếu niên thu thập xong ma thạch cùng một ít vật phẩm đáng giá, hắn vui vẻ trở về, lại nhìn thấy Trần Dạ vẫn y nguyên tại chỗ,

hẳn là vừa rồi không có tiến lên giết ma thú, trong nội tâm âm thầm khinh bỉ, hắn cho rằng Trần Dạ bởi vì sợ hãi cho nên trốn ở đây.

"Hừ…", Đại hán râu dê cũng trở lại, hắn bởi vì suýt chút nữa ngộ sát Trần Dạ, cho nên vẫn âm thầm chú ý hắn, vừa rồi Trần Dạ đứng yên một chỗ, hắn cũng cho là Trần Dạ chính là một công tử bột, không có tích sự, một tia áy náy cũng biến mất không thấy, lúc đi ngang qua Trần Dạ còn cố ý hừ lạnh khinh thường.

Không chỉ hai người bọn họ, hầu hết những người chú ý đến Trần Dạ đều lộ ra vẻ chán ghét, ý định tiến lên cùng hắn bắt chuyện cũng bỏ qua một bên.

Trần Dạ nhìn ra ánh mắt những người này, hắn cũng lười cùng họ giải thích cái gì, vừa rồi không tiến lên chiến đấu cũng bởi vì hắn đang phán đoán một chút tình huống di tích, lúc khôi phục ý thức thì chiến đấu gần như đã kết thúc.

Đám người cũng dời lực chú ý, tụm năm tụm ba hớn hở phân chia chiến lợi phẩm, ánh mắt đều mang vẻ thỏa mãn, sau đó bọn họ riêng phần mình vận chuyển phù văn khôi phục hồn lực.

Trần Dạ khác với bọn họ, tiên văn của hắn có thể tự hành hấp thu linh khí, điều này có nghĩa người khác cần bỏ ra thời gian tu luyện khắc khổ, hắn lại không cần, đó chỉ là mới một đạo tiên văn, nếu mười đạo, trăm đạo, nghìn đạo sẽ như thế nào?

"Lại đến...mọi người tiếp tục…"

"Là Ma Sa Hạt...cấp bốn hậu kỳ ma thú, mọi người chú ý, đừng để đuôi của nó đâm trúng…"

Mọi người nghỉ ngơi chưa bao lâu, đợt ma thú mới lại đến, lần này là một chi bọ cạp to như bò mộng, cái đuôi nhọn hoắt vươn thẳng phía sau, tốc độ ngược lại vô cùng chậm chạp tiến về nơi này.

Trần Dạ lần này vẫn không nhúng tay chiến đấu, vừa rồi hắn đã tập trung quan sát rất kỹ nơi đàn ma thú tiến đến, đàn ma thú này không phải đến từ tự nhiên, bọn chúng vừa rồi thông qua một khe nứt giữa hư không ào ạt chui ra.

Chiến đấu rất nhanh kết thúc, lần này bởi vì ma thú có chứa nọc độc, người ở đây tử thương mấy chục người, một số khác may mắn sống sót, tuy nhiên cũng bị độc tố phát tác, mất đi sức chiến đấu.

Vết nứt hư không không hề biến mất, lại qua thêm hai đợt ma thú, Trần Dạ to mắt phát hiện vết nứt mở rộng ra hơn mười trượng, bên trong khí tức hừng hực phát ra, Trần Dạ bởi vì linh giác nhạy bén đã nhận ra không ổn, hắn hướng đám người nhắc nhở:

"Vết nứt hư không vừa rồi mở rộng không ít, lần này rất có thể xuất hiện cấp cao ma thú, các ngươi không rời đi sao."

"Hừ...sợ chết nhanh một chút cút, đừng ảnh hưởng tâm tình mọi người", đại hán râu dê khinh bỉ nhìn Trần Dạ, mấy người khác cũng không khác hắn bao nhiêu, đều cho Trần Dạ sợ chết, vừa rồi vết nứt mặc dù mở rộng ra bọn họ cũng thấy, tuy nhiên ở đây áp chế cảnh giới, ma thú không thể vượt qua tứ cấp, có chăng cũng chỉ là nhiều hơn một chút, không đáng bọn họ lo sợ.

Ầm...ầm...ầm…

Ngay lúc này, mặt đất từng trận lắc lư, từng ngọn núi đen từ vết nứt chui ra tiến nhanh về phía bọn họ, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện đó cũng không phải ngọn núi, mà chính là từng đầu ma thú vô cùng đồ sộ.

"Là...là...Hắc Ám Sơn Ngưu, ma...ma thú cấp năm trung kỳ…"

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, như một đại chùy đánh thẳng vào tâm hồn mỗi người, bọn họ cũng từ trong vui vẻ thanh tỉnh trở lại, ánh mắt nhìn đàn Hắc Ám Sơn Ngưu như ngọn núi lớn cấp tốc chạy đến.

"Làm sao sẽ có ma thú cấp năm, lại còn là trung kỳ,... chạy, mau chạy…", Đại hán râu dê gương mặt trắng bệch, đối với mọi người hô lớn, cũng không đợi hắn nhắc nhở, mọi người ở đây đã như ong vỡ tổ, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Trần Dạ cũng thả người lướt đi, hắn hiện tại mặc dù có thể đối chiến một đầu ma thú cấp năm, tuy nhiên phải là một đối một, cái này có đến mấy nghìn đầu, có ngu mới đứng lại cùng bọn nó đề nghị một đối một.

Một đầu Hắc Ám Sơn Ngưu thực lực tương đương Hồn hoàng tam tinh, tốc độ của nó vô cùng nhanh, càng lúc càng tiến sát đám người, cứ theo tình hình hiện tại, chẳng mấy chốc sẽ bị bắt kịp.

Rống...rống…

đàn Hắc Ám Sơn Ngưu đuổi một hồi lâu đã mất kiên nhẫn, chúng nó mở ra miệng rộng rống to, đồng thời phun ra một đoàn hắc hỏa vô cùng lớn, bắn mạnh về phía đám người.

"A...A…"

Hắc hỏa nhanh như tia chớp đánh lên người một tên Hồn tướng thất tinh, người này phát ra tiếng rống thống khổ, chớp mắt đã bị hắc hỏa đốt chết, hắc hỏa cũng không có dấu hiệu dập tắt, tiếp tục cháy lan sang mấy người bên cạnh, chẳng mấy chốc đã có hơn bảy mươi người thiệt mạng, những người khác sợ hãi tột độ, nhao nhao tách ra không cho hắc hỏa cháy xém lên thân thể, sau đó vận hết khí lực bú sữa chạy đi.

Cảm thấy công kích có hiệu quả, đàn Hắc Ám Sơn Ngưu tiếp tục phun ra hắc hỏa tấn công, người chết cũng ngày một nhiều, trở thành mỹ vị cho bọn chúng.

Trần Dạ tốc độ nhanh nhẹn từ lâu đã bỏ xa, hắn nghe thấy phía sau tiếng la hét càng ngày càng nhiều, tâm tình cũng không thể bình tĩnh, lại đi thêm một lúc, hắn cắn răng một cái dừng lại, xoay người tế ra Hỏa độc tiên văn, vận chuyển hồn lực sẫm đen đánh ra một chiêu "Hỏa Ngục Thí Tiên" về phía đàn Hắc Ám Sơn Ngưu.

Mấy người phía sau có chút ngạc nhiên nhìn đạo công kích khủng bố của Trần Dạ, tuy nhiên bọn họ cũng không ôm cái gì tâm tư, đạo công kích này mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể giải quyết tình hình, trước mắt chỉ có thể chạy trốn chết, một số người bắt đầu hối hận vừa rồi không nghe lời khuyên của Trần Dạ, bây giờ nghĩ cũng đã muộn.

"Hỏa Ngục Thí Tiên" mang theo kình lưu cuồn cuộn như một dòng xoáy bay thẳng về phía một đầu Hắc Ám Sơn Ngưu, đầu này Hắc Ám Sơn Ngưu nhìn thấy mình bị công kích thì giận dữ, nó rống to một tiếng, miệng rộng há to, phun trào hắc hỏa ngăn lại đạo này công kích.

"Hỏa Ngục Thí Tiên" mang theo hồn lực cuồng bạo bị hắc hỏa ngăn chặn cũng mất đi quang mang, tuy rằng nó có thể xuyên qua hắc hỏa đánh lên người Hắc Ám Sơn Ngưu, tuy nhiên lực đạo từ lâu đã bị mài mòn, đánh lên người Hắc Ám Sơn Ngưu cũng chỉ khiến nó lùi lại mấy bước, đến một vết xước trên da cũng không có.

Đám người từ lâu đã biết trước điều này, cho nên cũng không mong chờ cái gì, bỗng nhiên ngay lúc đó, dị biến phát sinh khiến mọi người sững sờ, ánh mắt mở to, suýt chút nữa quên mất trốn chạy.

"Hỏa Ngục Thí Tiên" của Trần Dạ không gây cho Hắc Ám Sơn Ngưu bất kỳ thương tích, nhưng cứ ngỡ hồn lực phát ra sẽ nhanh chóng tiêu tán bỗng nhiên hỏa độc như một ngọn lửa cháy rực lên, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lan rộng ra khắp thân thể đầu này Hắc Ám Sơn Ngưu, chớp mắt toàn thân nó chìm trong ánh lửa sẫm đen, đầu này Hắc Ám Sơn Ngưu phát ra tiếng rống thống khổ, ngã rầm xuống đất chết mất, hỏa độc cũng không lập tức dập tắt, tiếp tục lan sang mấy đầu Hắc Ám Sơn Ngưu xung quanh, qua mấy cái thời gian hô hấp, Hắc Ám Sơn Ngưu bị chết đã vượt qua trăm đầu, những con còn lại rất thông minh, bọn nó nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, cô lập hỏa độc, hỏa độc cũng theo đó dần bị dập tắt.

Mọi người như thấy được một tia hy vọng, ánh mắt hướng về Trần Dạ mang theo vẻ chờ mong, bất kể trước đây như thế nào xem thường Trần Dạ, hiện tại có hắn cái này cọng cỏ cứu mạng, ai cũng muốn tranh thủ bám lấy một hơi.

…….............