….............................
Trần Dạ bề ngoài không có bất cứ điều gì khác thường, tuy nhiên hắn cảm nhận được toàn thân cốt cách đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu nứt vỡ, sau đó nhanh chóng nát bấy không còn một khối nào hoàn chỉnh, kinh mạch gân cốt đứt rời từng đoạn, da thịt cũng theo đó trở nên nhão nhoẹt, huyết nhục mơ hồ, thống khổ không thể nào tả nổi.
"A…"
Trần Dạ liên tục kêu gào đến khàn cả cổ họng, từng trận đau đớn xuyên thấu tim gan khiến hắn chỉ ước bản thân sớm chết ngay lập tức để chấm dứt vô tận thống khổ, ý thức hắn ngày càng trở nên mơ hồ, mãi đến hai ba canh giờ sau, bởi vì quá đỗi mệt mỏi hắn mới kiệt sức ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Trần Dạ bừng tỉnh, hắn vốn muốn tiếp tục kêu gào thảm thiết lại ngạc nhiên phát hiện cơ thể không còn đau đớn nữa, không chỉ như vậy, Trần Dạ còn cảm thấy thân thể vô cùng sung mãn, máu huyết sôi sục, hắn cảm thấy mình ít nhất mạnh hơn lúc trước không chỉ gấp mười có thừa, không những thế tinh thần còn thanh minh hơn rất rất nhiều, cảm giác này y như đang nằm mộng vậy.
Nếu hiện tại Trần Dạ có thể nội thị bên trong thân thể chắc chắn hắn sẽ sợ vỡ mật, bởi vì lúc này toàn bộ xương cốt hắn đã hoàn toàn biến thành lam sắc, trên từng đốt xương khắc đầy những cổ ngữ khó hiểu, kinh mạch cũng nới rộng ra gần gấp hai có hơn, máu huyết tuy vẫn là màu đỏ nhưng nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện còn pha tạp một màu lam sắc.
Trần Dạ rất nhanh leo lên bờ, âm thanh Mục Tà đã hoàn toàn biến mất, cổ hài cốt của hắn cũng tan thành một đám tro, Trần Dạ khó hiểu nhặt lên chiếc nhẫn trữ vật đeo vào trong tay, sau đó tò mò đánh giá quan tài gỗ.
Trải qua một hồi tẩy lễ, Trần Dạ cảm giác bản thân gan dạ hơn rất nhiều, hắn đến gần quan tài đưa tay nhẹ vuốt ve.
Ngay lúc Trần Dạ chạm vào nắp quan tài, một đạo hàn man lam sắc từ bàn tay hắn nhanh như tia chớp thẩm thấu vào quan tài gỗ, tiếp đó quan tài gỗ bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, nắp quan tài bắn mạnh lên không trung.
Trần Dạ phản ứng nhanh nhẹn nhảy lùi về phía sau, ánh mắt mở to quan sát bên trong quan tài gỗ, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong quan tài gỗ, Trần Dạ ngốc trệ ngay lập tức.
Quan tài gỗ bên trong nằm một nữ nhân lõa thể, tuổi tác tầm hai mươi, da thịt như tuyết trắng, gương mặt trứng ngỗng nõn nà, ngũ quan tinh xảo, vòng eo thon gọn nhỏ nhắn, bộ ngực căng phồng có thể thấy rõ hai quầng vú hồng cùng hai hạt ti nhỏ, bên dưới giữa hai chân lưa thưa một mảng lông đen nhánh vô cùng bắt mắt,...đẹp, tựa như một bức tranh nghệ thuật vậy.
Trần Dạ từ nhỏ sống ở khu mỏ, không phải chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, tuy nhiên nữ nhân ở đó đều là mỹ phụ trung niên, nói đúng ra hắn còn chưa từng chân chính tiếp xúc qua thiếu nữ, huống chi còn còn là thiếu nữ xinh đẹp như tiên, lại còn...lõa thể.
"Cô nương…"
Trần Dạ nhẹ giọng hô, hắn cũng sớm mười ba tuổi, thân thể đã bắt đầu phát dục, lúc trước cũng được mấy đại bá đại thúc giáo dục một ít chuyện nam nữ, đối với chuyện nam nữ vốn hiếu kỳ cùng trong đợi, cho nên lúc này thấy cái này thiếu nữ cũng một trận miệng đắng lưỡi khô, hô hấp có chút gấp lên.
"Ta đúng là đần...nữ nhân này làm sao còn sống…"
Trần Dạ cười tự giễu, nữ nhân này ở đây không biết bao nhiêu năm tháng, còn sống mới là lạ, nghĩ vậy khiến hắn tự tin hơn rất nhiều, đồng thời cũng đến sát bên quan tài gỗ.
Ngắm nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, Trần Dạ hai mắt mê say, bàn tay không tự chủ đặt lên một bên vú thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác mềm mại mát lạnh như tia điện truyền vào đại não khiến dục vọng hắn trỗi dậy.
Ngay lúc Trần Dạ còn muốn thực hiện thêm vài động tác dâm tà, thiếu nữ bỗng nhiên mở mắt, gương mặt không một tia xúc cảm nhìn chằm chằm hắn.
"Ách...A…ta...ta không phải cố ý...không...không phải như ngươi nghĩ…"
Trần Dạ gương mặt tái xanh liên tục lui về sau, miệng lắp ba lắp bắp không ngừng giải thích.
"Ngươi là ai…"
Thiếu nữ vẫn không một tia cảm xúc, nàng ngồi dậy nhìn xung quanh, sau đó lại dùng giọng nói vô cùng êm tai hướng Trần Dạ hỏi.
"Ta là của ngươi phu quân…"
Trần Dạ trong cơn hoảng sợ nói ra lời nói hắn suy nghĩ trong nội tâm, lời nói vừa ra khỏi miệng hắn mới bừng tỉnh vội lấy tay che miệng, cả người mồ hôi lạnh chảy xuôi.
"Ngươi là của ta phu quân sao…"
Khác với tưởng tượng của Trần Dạ, thiếu nữ chỉ gật gật đầu lẩm bẩm cũng không phản bác lời hắn.
Phát hiện thiếu nữ giống như mất trí nhớ, Trần Dạ coi như khôi phục bình tĩnh, thở hắt ra một hơi, hỏi nàng:
"Ngươi tên gì?"
"Ta tên...ta tên gì…"
Thiếu nữ bộ mặt mờ mịt, miệng liên tục lẩm bẩm, qua một lúc lâu lại hướng Trần Dạ hỏi:
"Ta tên gì?"
Trần Dạ một trận im lặng, thiếu nữ này nằm trong quan tài lâu quá đầu cũng vô nước mất, đến tên mình cũng không nhớ, hắn nghĩ nghĩ một lúc sau đó nhìn thiếu nữ cười nói:
"Ngươi a...ngươi gọi Tiểu Tuyết...Tiểu Tuyết ngươi ra đây a."
"Ta gọi Tiểu Tuyết sao…"
Thiếu nữ miệng lại lẩm bẩm, nàng cũng theo lời Trần Dạ leo ra khỏi quan tài gỗ đến trước mặt hắn.
Lại nhìn thân thể trần trụi ngay trước mặt, Trần Dạ cảm thấy bao nhiêu khổ sở cả đời hắn đều tập trung vào ngày hôm nay, hắn cắn chặt hàm răng ngăn chặn phản ứng cơ thể, đây quả thực là cực hình trong cực hình, tuy vậy hắn biết mình không thể vọng động, nhỡ đâu thiếu nữ khôi phục lại ký ức cho hắn một cái bạt tay chắc hắn thành đống thịt vụn mất.
Trần Dạ rất nhanh cởi ra y phục của mình khoác lên cho thiếu nữ, đồng thời một bên hỏi nàng:
"Tiểu Tuyết, ngươi không nhớ bất cứ điều gì sao?"
"Ta…"
"Được rồi...không nghĩ đến vấn đề này...trước tìm lối ra ngoài…"
Trần Dạ ôn nhu nói, hắn quan sát khắp nơi vẫn không có đường ra bên ngoài, ngoại trừ lối ra ở hốc cây phía trên.
Tiểu Tuyết nhìn theo ánh mắt hắn, sau đó không đợi hắn lên tiếng đã vòng tay ôm lấy hắn bay lên.
"Tiểu Tuyết… ngươi…"
Trần Dạ kinh ngạc vô cùng, nội tâm cũng đang âm thầm may mắn, hắn sớm đoán ra Tiểu Tuyết là tu sĩ, không ngờ Tiểu Tuyết còn biết phi hành.
Thân thể thân mật tiếp xúc, Trần Dạ cách một lớp vải có thể cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ vô cùng dễ ngửi xông vào mũi, Tiểu Tuyết da thịt mềm mại cũng đang áp chặt vào hắn, Trần Dạ dang hai tay ôm chặt lấy nàng, bàn tay không đứng đắn lên xuống vuốt ve từng tấc da thịt, xúc cảm sướng có thể nghĩ.
Hai người rất nhanh rời khỏi hốc cây ra bên ngoài, Trần Dạ còn đang mê say sờ mó cũng bừng tỉnh, hắn len lén nhìn Tiểu Tuyết, phát hiện nàng ngoài bộ mặt lạnh như băng cũng không có phản ứng gì khác, lúc này hắn mới vui vẻ lại trên mông nàng nắn bóp thêm một lúc mới lưu luyến rời khỏi.
Trời lúc này đã gần trưa, Trần Dạ không biết phải đi đâu, liếc nhìn Tiểu Tuyết vẫn điềm tĩnh đứng một bên, hắn thở dài một hơi nắm lấy tay nàng tiếp tục rời đi theo hướng hôm qua.
"Tiểu Tuyết, ngươi bao nhiêu tuổi rồi.."
"Tiểu Tuyết, ngươi đến từ đâu… "
Tiểu Tuyết, ngươi xem, ta tìm được rất nhiều trái cây…"
"Tiểu Tuyết…hôm nay ngủ tại đây a…"
Tiểu Tuyết…"
"..."
Trần Dạ dẫn theo Tiểu Tuyết một đường đi tới, hắn một mực bên cạnh nàng luyên thuyên không dứt, vừa hỏi cái này đến hỏi cái kia, đối với Trần Dạ nhiệt tình, Tiểu Tuyết vẫn duy trì gương mặt lạnh như băng, tiếp tục đi bên cạnh hắn không nói một lời dông dài.
Có Tiểu Tuyết cái này tu sĩ cường đại bên cạnh, Trần Dạ cũng yên tâm phần nào, hắn theo bìa rừng đi mười ngày đường, người tuy không phát hiện nhưng lại tìm được một con sông lớn.
Trần Dạ y phục từ lâu đã mặc cho Tiểu Tuyết, trên người chỉ còn cái quần cộc, rừng cây lại ẩm ướt khiến hắn ngứa ngáy vô cùng, chính vì thế vừa gặp có nước tắm Trần Dạ mặt mày hớn hở liền kéo tay Tiểu Tuyết chạy vội đến, đùng một tiếng nhảy vào sông lớn.
Một phen tẩy trần về sau, Trần Dạ nhìn sang Tiểu Tuyết ở một bên, nàng lúc này cả người ướt sũng, y phục dán sát vào trong cơ thể làm nổi bật đường cong tuyệt mỹ, xuyên qua lớp áo còn thấy được vùng tư mật mờ mờ ảo ảo.
Trần Dạ có cảm giác hắn mỗi lần quan sát kĩ Tiểu Tuyết thì tâm thần hắn lại một trận xao động, cơ thể nóng bức vô cùng, máu huyết cũng sục sôi như thể một con hổ đói nhìn thấy miếng thịt ngon trước mắt, bởi vì Tiểu Tuyết không hề chống cự bất kỳ hành động nào của hắn, mấy ngày qua ở chung hắn cũng bạo dạng hơn rất nhiều rất nhiều, khắp cơ thể nàng không nơi nào hắn không dùng tay sờ qua.
"Tiểu Tuyết… "
Trần Dạ nhanh chóng bơi lại bên cạnh ôm Tiểu Tuyết vào trong ngực, bàn tay đặt lên bờ mông nàng vuốt ve, dần dần dùng sức từng đợt bóp mạnh.
Cảm thấy cả người dục hỏa dâng cao, Trần Dạ kéo mở y phục nàng vứt lên bờ, bàn tay cũng lanh lẹ cởi ra nội khố của mình, lúc này hai người đã toàn thân trần truồng trầm mình dưới nước.
Ngắm nhìn Tiểu Tuyết lõa thể trước mặt, Trần Dạ nuốt vào từng ngụm nước bọt, nàng tuy rằng bộ mặt vẫn lạnh như băng, tuy nhiên điều này không thể che đậy vẻ đẹp xuất trần như tiên tử của nàng, Trần Dạ thầm nghĩ nếu nàng bỗng nhiên mở miệng cười sẽ còn đẹp đến nhường nào.
Hít vào một hơi lấy lại can đảm, Trần Dạ tiến lên ôm nàng vào lòng, bàn tay trên lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm mềm mại từ hai bầu vú ép chặt vào cơ thể khiến hắn sản khoái vô cùng, bên dưới nhục bổng cũng chủ động cương cứng, thẳng tắp đâm vào nơi thần bí thánh khiết giữa hai chân nàng.
Nhục bổng Trần Dạ như thể một con lươn điện trơn trượt lách vào giữa hai chân chạm vào hai mép mật huyệt của Tiểu Tuyết, một cảm giác ấm nóng cùng tê dại lan truyền khắp toàn thân khiến hai người thân thể cũng theo đó run lên nhè nhẹ.
"Ư…"
Trần Dạ từ lâu đã sản đến ngửa đầu rên nhẹ, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng rên như muỗi kêu của Tiểu Tuyết phát ra, hắn vô cùng ngạc nhiên cúi đầu quan sát nàng, giờ phút này gương mặt nàng đỏ hồng một mảng, hai mắt ướt át phong tình vạn chủng nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở ra, hơi thở ngắt quãng từng nhịp.
Phát hiện này khiến Trần Dạ vô cùng hưng phấn, hắn biết Tiểu Tuyết cũng đã động tình, vốn hắn còn nghĩ nàng là nhân gian tiên tử không nhiễm bụi trần, nào ngờ cũng có lúc sẽ động tình, bây giờ Trần Dạ đã chân chính nhận ra một điều, nữ nhân cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn là nữ nhân a.
Mang theo vẻ hưng phấn, Trần Dạ càng ép chặt thân thể nàng vào sát người hơn, bên dưới thân thể cũng bắt đầu động, nhục bổng theo giữa hai chân nàng nhẹ nhàng rút ra, sau đó lại chậm chạp tiến vào ma sát cùng hai mép thịt mềm mật huyệt, xúc cảm từ nơi giao tiếp hai bộ phận lan truyền ra khắp từng tấc da thịt khiến hắn vô cùng thoải mái.
Trần Dạ nhìn gương mặt động tình đỏ hồng của Tiểu Tuyết, hắn đánh bạo tách ra hai chân nàng quấn quanh eo, một tay theo ngang hông bế nàng lên, tay còn lại nhẹ vuốt ve nhục bổng hướng thẳng mật huyệt nàng đâm vào, đồng thời bờ môi cũng vươn đến chạm vào đôi môi nàng nhẹ nhàng hôn lên.
"A…"
Ngay lúc nhục bổng Trần Dạ vừa lách qua hai mép thịt hồng nhắm thẳng mật huyệt đâm vào, quy đầu ấm nóng cũng vừa xuyên qua miệng mật huyệt xâm nhập một nửa, Tiểu Tuyết đã vội vàng hoảng sợ la lên, nàng rất nhanh đẩy ra Trần Dạ.
"Tiểu Tuyết…"
Trần Dạ có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên Tiểu Tuyết chủ động từ chối hắn, nhìn thấy nàng gương mặt đỏ hồng sợ hãi, toàn thân nhẹ run rẩy, hắn chợt cảm thấy mình hơi có chút quá phận bèn tiến lên ôm lấy nàng, giọng điệu vô cùng ôn nhu nói:
"Tiểu Tuyết… xin lỗi...là ta làm ngươi sợ…"
Tiểu Tuyết không nói lời nào chỉ im lặng mặc cho hắn ôm ấp.
Trần Dạ thở dài, cũng không còn cái gì tâm tư, vội vàng mang nàng lên bờ, lấy y phục mặc lên người cho nàng, sau đó tìm một nơi kín đáo tạm ở lại nghỉ ngơi.
Ba bốn ngày tiếp theo Trần Dạ bởi vì có chút xấu hổ cho nên hắn cũng không có cái gì hành động quá phận đối với nàng, Tiểu Tuyết cũng sớm đã trở lại bình thường ở bên cạnh hắn như không có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên ánh mắt nàng nhìn hắn đã có chút khác, Trần Dạ cũng không biết khác ở điểm nào.
…..............