Chương 1: Thiếu niên Trần Dạ

…….........................

"Tiểu Dạ, mau đến đây."

"Đến ngay đến ngay…"

Vừa nghe gọi tên, một thiếu nhiên nhanh tay cầm lên cuốc chim cùng cái giỏ trúc vội vàng chạy đến.

Thiếu niên tuổi chừng mười hai, dáng đi khập khiễng, cả người gầy gò, gương mặt lấm lem dơ bẩn, tóc tai rối xù, y phục cũ kỹ rách nát.

Thiếu niên này chính là Trần Dạ, gia cảnh vô cùng nghèo khó, gia đình hắn một đời nối tiếp một đời hành nghề thợ mỏ, cha mẹ hắn trước đây cũng bởi vì một tai nạn sập mỏ mà bỏ mạng, hiện tại chỉ còn duy nhất một mình hắn lao động kiếm cái ăn.

Cũng may những người ở khu mỏ này sớm biết hoàn cảnh của hắn cho nên đối với hắn rất chiếu cố, nếu không hắn đã không sống nổi đến bây giờ.

"An thúc thúc...có linh thạch sao?"

Trần Dạ mặt mày hớn hở nhìn người trung niên hỏi.

Trung niên này tên Lý An, tuổi chừng bốn mươi, thân thể vô cùng vạm vỡ, hắn nhìn Trần Dạ mỉm cười nói:

"Linh thạch nào đâu dễ như vậy tìm...chỉ là một số quặng sắt vụn, bán đi cũng được ít đồng tệ."

"Vậy sao…"

Trần Dạ nghe Lý An nói có chút ủ rũ, hắn ngồi xuống gom quặng sắt vụn vào giỏ trúc, lại quay sang hỏi Lý An:

"An thúc thúc, đã ba bốn tháng nay khu mỏ chúng ta không đào được linh thạch rồi, thúc nói chúng ta có phải sẽ chết đói sao?"

Lý An đưa tay xoa xoa đầu Trần Dạ thở dài nói: "Ta cũng không biết…"

Ầm…

Trong lúc Trần Dạ còn đang phiền muộn thì một tiếng nổ lớn phát ra gần đó, tiếp theo là tiếng chuông báo động vang lên liên hồi.

"Không biết lại hầm mỏ nào sập…"

Trần Dạ thở dài, sập hầm mỏ đối với hắn đã không phải chuyện mới mẻ gì, chuyện như thế ở đây xảy ra như cơm bữa, người chết cũng nhiều vô số, tuy nhiên vì chén cơm, người ở đây vẫn chấp nhận nguy hiểm đi đào mỏ.

Nơi này là một vùng núi cao, mỏ ở nơi này rất nhiều, người dân ở đây khai thác chủ yếu là quặng kim loại, tuy nhiên thứ mà họ tìm kiếm là một thứ giá trị hơn rất nhiều, đó là linh thạch.

Linh thạch, nói là đá cũng không phải đá, nói kim loại cũng không phải kim loại, nó chính là kết tinh của một thứ gọi là linh nguyên, thứ này chỉ có tu sĩ mới có thể sử dụng, giá cả vô cùng đắt.

Nếu như may mắn đào được một viên linh thạch thì đúng là giàu to, nếu may mắn hơn gặp được quặng linh thạch thì cuộc sống sau này không cần phải lo nghĩ.

Ầm...Ầm...Ầm…

Trần Dạ vốn định chạy đến nơi sập mỏ trợ giúp một tay, không ngờ hắn còn chưa kịp đi đã nghe vô số tiếng nổ liên tiếp, phát hiện có chút không đúng, Trần Dạ nhanh chóng chạy ra khỏi hầm mỏ xem tình hình.

Vừa chui ra khỏi hầm mỏ, Trần Dạ đứng ngây người tại chỗ, phía trước dãy núi liên miên trong trí nhớ hắn đã biến mất, khắp nơi đá vụn tán loạn, đầy trời một mảnh khói bụi mịt mù.

"Tiểu Dạ...là tiên nhân đang chiến đấu, chạy mau…"

Trần Dạ còn chưa phục hồi tinh thần đã nghe tiếng quát lớn của Lý An.

"An thúc thúc…"

"Chạy mau...rời khỏi nơi này hảo hảo sống tốt, nếu may mắn chúng ta sẽ gặp lại…", Lý An không đợi Trần Dạ mở lời đã vội quát lớn, cùng lúc hắn chạy nhanh về hướng khu lều nhỏ nơi nghỉ ngơi.

"An thúc thúc người phải cẩn thận...ta đi trước...thúc thúc ngươi phải cùng a di sống sót…"

Trần Dạ thấy Lý An chạy về khu lều vải thì đã hiểu hắn muốn quay về cứu vợ hắn, Trần Dạ biết hiện tại đã là lúc sống chết, cho nên hắn dứt khoát chọn một phương hướng dùng hết toàn thân sức lực mà chạy, thầm cầu khẩn An thúc thúc sẽ cùng a di chạy thoát.

Tiên nhân chiến đấu không thể xem thường, cái gọi là tiên nhân chính là chỉ tu sĩ vô cùng cường đại, bọn hắn có thể mượn sức đất trời, vung tay nhấc chân có thể phá hủy cả một ngọn núi, trong mắt bọn hắn, phàm nhân giống như con kiến hôi, chết hay sống không hề quan tâm.

Trần Dạ chạy một mạch không hề dừng lại, hắn cũng không quay lại phía sau liếc nhìn một cái, hắn biết từ nay cũng sẽ không còn khu mỏ nữa, dưới bàn tay tiên nhân, nơi đó sẽ sớm trở thành phế tích.

Chạy suốt hai ba canh giờ, Trần Dạ toàn thân đã mỏi nhừ, cả người không còn tí sức lực chạy nữa hắn mới dừng lại, tay chống trên gối miệng thở hồng hộc.

Xa xa nhìn lại một mảnh khói bụi cất cao, Trần Dạ tâm một trận chua xót, hắn từ nhỏ đã sống ở khu mỏ, nơi đó hắn sớm xem là nhà mình, không chỉ thế, nơi đó còn có vô số người quan tâm hắn, cô cô, thúc thúc, a di, đại bá, đại thẩm,...những con người tuy nghèo khó cơ cực nhưng vô cùng chân chất hiền lành.

Trần Dạ quay đầu ngăn lại thương tâm, hiện tại muốn sống sót cũng chỉ phải dựa vào chính bản thân hắn, thương tâm không thể sinh ra cơm ăn, có trách cũng chỉ trách bản thân quá nhỏ yếu, nếu như có thực lực…

Vứt bỏ tâm tình qua một bên, Trần Dạ nghiêng đầu quan sát xung quanh, hiện tại hắn đang đứng bên bìa một mảnh rừng cổ thụ bát ngát vô cùng.

Trần Dạ biết nơi này gọi là Hắc Ám Sâm Lâm, nghe nói bên trong có rất nhiều ma thú đáng sợ, chỉ có tu sĩ mới dám đi vào.

Trần Dạ gãi đầu, tuy rằng hắn không phải kẻ nhát gan, tuy nhiên nếu bắt hắn đi vào bên trong đánh chết hắn cũng không muốn, nghe nói ma thú bản năng khát máu, trông rất dữ tợn, lại vô cùng cường đại, nghe nói cho dù là tu sĩ cũng chết trong tay ma thú không ít, bản thân hắn chỉ là một phàm nhân yếu nhược, đi vào chính là nạp mạng.

Sau cùng Trần Dạ quyết định ven theo bìa rừng mà đi, hi vọng sớm tìm được một thành trì hoặc tiểu trấn, hoặc ít nhất tìm được người hỏi đường rời khỏi nơi này.

Trần Dạ một mạch đi đến sắc trời chập tối, hắn lựa chọn trước dừng lại nghỉ ngơi ngày mai tiếp tục đi, rất nhanh hắn tìm được một hốc cây khô gần đó bèn vui vẻ chui vào bên trong.

Bởi vì sắc trời tối đen, Trần Dạ vốn cũng không đề phòng, bàn chân hắn vừa bước vào hang động đã đạp phải khoảng không, cả người cũng theo đó mất cân bằng chúi người về trước cấp tốc rơi xuống.

Tủm…

Ngoi đầu lên khỏi mặt nước, Trần Dạ phát hiện mình vừa rơi xuống một cái ao lớn, hắn liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh thì phát hiện nơi này vô cùng sáng sủa, mà khi Trần Dạ nhìn vào một bên bờ thì vô cùng hoảng hốt.

Ở một bên bờ là một hang đá vô cùng rộng lớn treo đầy những chiếc xích sắt to như cột nhà, trung tâm hang đá tọa giá một cỗ quan tài gỗ vô cùng cũ kĩ, bên trên nắp quan ngồi bộ hài cốt, đạo bào sớm mục nát, một thanh chủy thủ xuyên thủng lồng ngực vô cùng rùng rợn.

Trần Dạ nào thấy qua những thứ như thế này, hắn rùng mình sợ hãi quay người định rời đi, thế nhưng lúc này hắn phát hiện xung quanh đều là ngõ cụt khiến hắn như chết lặng.

Sau một hồi lưỡng lự, Trần Dạ cắn răng bơi về phía bờ, nội tâm không ngừng trấn an, dù sao cỗ hài cốt kia sớm đã chết, không có gì phải sợ.

"Hài tử…"

Trần Dạ mới vừa leo lên bờ, một giọng nói khàn khàn đã vang lên bên tai hắn khiến hắn ngã ngồi xuống đất, suýt chút nữa ngất xỉu.

"Hài tử...không phải sợ...ta sẽ không hại ngươi…"

"Ngươi là ai...ngươi đang ở đâu…"

"Ta a...ài, ta hiện tại không còn nhiều thời gian rồi...ngươi chỉ cần biết ta muốn cho ngươi một hồi tạo hóa là đủ…"

"Ngươi là tiên nhân?"

Trần Dạ hai mắt tỏa sáng, nếu âm thanh này là của một tiên nhân thì không có gì là lạ, trong mắt hắn tiên nhân là không gì không làm được, hiện tại hắn đang cùng tiên nhân trò chuyện, quả thực như là mơ vậy.

"Tiên nhân?...coi như thế đi...hài tử...ngươi muốn hay không tu luyện...trở thành tu sĩ...thậm chí là tiên nhân…"

m thanh khàn khàn chậm rãi vang lên bên tai Trần Dạ, giọng điệu vô cùng ôn nhu.

"Muốn...muốn...ta muốn…"

Trần Dạ có chút sửng sốt, miệng không ngừng nói muốn, hắn còn thật sợ vị tiên nhân đổi ý đây, trở thành tiên nhân đấy, có ai mà không muốn.

"Haha...tốt, tốt, hài tử, sau này ngươi là truyền nhân của Mục Tà ta, vi sư không có gì tốt hảo hảo cho ngươi, hiện tại chỉ còn trữ vật nhẫn cùng một quả thủy tinh cầu, vi sư sớm đã mất không thể cử động, ngươi tự đến lấy a…"

"Được, đa tạ sư phụ…"

Trần Dạ hớn hở chạy đến bên cạnh cỗ hài cốt, quả nhiên trong thấy một quả thủy tinh cầu màu trắng sữa cùng một nhiếc nhẫn gỗ chắc hẳn là cái gọi nhẫn trữ vật.

Trần Dạ cầm lên lên chiếc nhẫn quan sát, thấy cái này chiếc nhẫn vô cùng bình thường, hắn lại cầm lên quả thủy tinh cầu.

Bàn tay Trần Dạ vừa chạm vào thủy tinh cầu, bỗng nhiên dị biến phát sinh, quả thủy tinh cầu trắng sữa giống như có sinh mạng, nó tự hành bay lên không, toàn thân phát ra quang man rực rỡ, sau đó quả thủy tinh cầu nhanh như tia chớp bay vào mi tâm Trần Dạ.

"Không tốt...bảo vật muốn nhận chủ…"

Mục Tà hét lớn, ngay lúc đó từ trong cỗ hài cốt bay ra một đám tàn hồn cấp tốc chui thẳng vào mi tâm Trần Dạ.

Bên trong não hải Trần Dạ, quả thủy tinh cầu sớm đã nứt vỡ hoàn toàn lộ ra bên trong một bộ xương người lam sắc óng ánh như bạch ngọc đúc thành, trên từng đốt xương khắc đầy cổ ngữ khó hiểu phát ra từng trận khí tức cổ xưa, một bên khác cũng xuất hiện một thân ảnh mờ ảo im lặng quan sát, thân ảnh đó không ai khác chính là Mục Tà.

"Không được...ta phải ngăn cản hắn dung hợp…"

Mục Tà vô cùng nôn nóng, hắn sợ bộ xương lam sắc kia sẽ dung hợp cùng thân thể Trần Dạ, có trời mới biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn lừa Trần Dạ đến gần để bản thân đoạt xá, ai ngờ lại xuất hiện tình huống như vậy.

Quả thủy tinh cầu này Mục Tà cướp được từ trong một cổ di tích, cũng chính bởi vì thứ này khiến hắn bị trúng một kiếm đâm vào ngực trở thành đạo thương không thể hồi phục, gần trăm năm qua hắn tìm vô số biện pháp vẫn không thể lay động quả thủy tinh cầu này, hắn hoàn toàn không ngờ Trần Dạ vừa chạm vào đã khiến nó dị động.

Ầm…

"A…"

Mục Tà tàn hồn vừa lao đến đã bị bộ xương lam sắc phát ra kình khí đánh bật ra ngoài khiến cho quang man ảm đạm, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

"Mẹ kiếp...lần này chơi lớn rồi…"

Mục Tà nghiến răng ken két, hắn biết mình đã tính toán sai, hiện tại lấy sức lực hắn không đủ chống lại bộ xương lam sắc, hắn quyết đoán vội rời khỏi não hải Trần Dạ.

Mục Tà tàn hồn còn chưa kịp rời khỏi đã bị một hàn man lam sắc cuốn lấy kéo trở về, hắn tàn hồn hốt hoảng vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng bị bộ xương lam sắc nuốt mất.

Dị biến xảy ra chỉ trong chớp mắt, Trần Dạ vẫn còn đứng ngây người tại chỗ, hồn nhiên không hề biết vừa rồi suýt nữa hắn đã bị người ta đoạt xá.

Trần Dạ còn đang định mở miệng hỏi Mục Tà thì bỗng nhiên toàn thân hắn trở nên nóng hừng hực, cơ thể hoàn toàn không thể khống chế theo quán tính ngã ầm một tiếng rơi vào bên trong hồ nước.

…..................