............................
Nửa đêm, lúc Trần Dạ ngủ say, Tiểu Tuyết nằm bên cạnh hắn bỗng nhiên ngồi dậy, nàng toàn thân phát ra ánh sáng lóa mắt, tiếp theo đó khí chất trên thân cũng hoàn toàn thay đổi như thể biến thành một người khác.
Tiểu Tuyết vung tay một cái, toàn thân nàng được bao phủ bởi một lớp đạo bào đen nhánh, nàng liếc mắt chăm chú nhìn Trần Dạ, không nói gì, cũng không làm cái gì, nàng chỉ đứng đấy lẳng lặng nhìn lấy hắn, nhìn từng góc cạnh gương mặt cũng như tư thế ngủ hết sức buồn cười của hắn, gương mặt lạnh như băng không biết đang lo nghĩ cái gì.
Mãi đến trời hừng sáng, Tiểu Tuyết mới thôi suy tư, nàng đến bên cạnh đưa tay vuốt ve gương mặt Trần Dạ, một lúc sau mới thở dài một hơi, vung tay bố trí vài đạo cấm chế, sau đó lại liếc nhìn hắn một cái, miệng nhẹ lẩm bẩm, thân thể nàng trở nên mờ ảo, cuối cùng biến mất không thấy.
Trần Dạ không hề hay biết Tiểu Tuyết rời đi, hắn ngủ một giấc đến tận buổi trưa, lúc thức dậy không thấy nàng bên cạnh còn tưởng nàng đi bên ngoài, nào ngờ tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy tăm hơi, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, cuối cùng chắc chắn việc Tiểu Tuyết khôi phục trí nhớ sau đó rời đi, trong lòng hắn trào ra một trận thất lạc, nàng rốt cuộc đi đâu, hắn còn hay không cơ hội gặp lại nàng…
Trần Dạ phiền muộn trở lại lều cỏ, gương mặt ủ rũ nhìn xa xa khoảng không, hắn còn ôm một tia hi vọng Tiểu Tuyết sẽ trở lại.
"Ài…"
Đang lúc Trần Dạ còn đang thất thần thì một tiếng thở dài nhẹ vang lên bên tai, hắn hoảng hốt la lên:
"Là ai…"
"Ngươi không cần tiếp tục chờ đợi...nữ nhân kia sớm đã đi, nàng không phải người thường, ngươi bên cạnh nàng chỉ là vướng chân nàng, ài, vốn còn nghĩ nàng ta sẽ lấy tiên cốt, không ngờ nàng ta dĩ nhiên để lại cho ngươi…"
m thanh kia không trả lời Trần Dạ mà chỉ nói những lời hắn không hiểu nổi.
"Ta gọi Hạ Dư, chính là quả thủy tinh cầu khi trước…"
m thanh kia tiếp tục lên tiếng, lúc này âm thanh kia cũng chính là Hạ Dư mang sự việc Mục Tà muốn đoạt xá toàn bộ nói cho Trần Dạ một lần, sau đó giọng điệu vô cùng lưu luyến nói:
"Ta trước đây từ trong cổ di tích tìm được một bộ xương cốt lam sắc, bởi vì hiếu kỳ thu lại, về sau mới phát hiện đây chính là bảo vật tuyệt thế tiên cốt, tiên cốt, chính là xương cốt của tiên, những tồn tại chỉ có trong truyền thuyết…"
"...lúc có được tiên cốt, ta tìm hết thảy biện pháp, cuối cùng tìm ra một biện pháp, chính là tự phá nát xương cốt bản thân, sau đó cấy ghép tiên cốt vào bên trong cơ thể, may mắn thay, ta đã thành công…"
"...kể từ đó, ta tu luyện nhanh như gió cuốn, từ một tiểu tu sĩ đặt chân đứng trên đỉnh phong, được người người ca tụng…"
"...cũng vì đứng ở đỉnh phong, ta mới biết một sự thật lớn về thế giới này, ta quyết định cùng một người huynh đệ tiến hành nghiên cứu tiên văn, không ngờ tên khốn đó vì tham lam tiên cốt đã đánh ta một kích chí mạng…"
Amm thanh kia nói đến đây giọng điệu có chút tức giận, hắn dừng lại một lúc lâu lấy lại bình tĩnh mới tiếp tục nói:
"Cái này tiên cốt hiện tại đã cùng ngươi hòa làm một thể, bên trong tiên cốt khắc trăm vạn tiên văn, mỗi một tiên văn đều chính bảo vật tuyệt thế, ta dùng cả đời cũng chỉ tìm hiểu được một hai, chân chính nắm giữ chỉ một vạn tiên văn…"
"...ta hiện tại chỉ là một đám tàn niệm, không thể truyền thụ cho ngươi tiên văn, chỉ có thể trước dạy ngươi cách phát ra thần thức sau đó tự ngươi phải tìm tòi…"
m thanh kia vừa nói vừa phát ra một đoàn quang sáng bay vào não hải Trần Dạ, một luồng tin tức cùng hiểu ra trong đầu hắn, hiện tại Trần Dạ chắc chắn chỉ cần hắn tập trung tinh thần sẽ làm được.
"...ta có hai yêu cầu muốn nhờ ngươi trợ giúp…"
"Tiền bối xin cứ nói, chỉ cần chuyện ta có thể làm chắc chắn sẽ không từ chối."
Trần Dạ nội tâm vui vẻ, sau khi hắn nghe vị này tiền bối thuật lại chuyện Mục Tà muốn đoạt xá hắn, hắn đã nhận ra không ai cho không ai thứ gì, vị này tiền bối vừa cho hắn cái gì bảo vật tuyệt thế đâu này, nếu như không có yêu cầu hắn mới lo sợ đây.
"Haha...tiểu tử ngươi tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng háo sắc, dù vậy cũng không phải một tên ác ôn…"
"...việc thứ nhất ta muốn nhờ ngươi chính là chờ đến khi ngươi đủ thực lực phải giúp ta giết tên khốn Lâm Dương, hắn chính là một tên ngụy quân tử, lòng dạ rắn rết, về sau nếu tiếp xúc với hắn ngươi phải đề phòng…"
"...việc thứ hai chính là tìm gặp một nữ nhân tên Tiêu Lệ...nói với nàng Hạ Dư xin lỗi nàng, cũng mong nàng không tiếp tục chờ đợi ta nữa…"
"...ngươi còn rất lâu mới có thực lực này, không cần gấp gáp, hảo hảo tu luyện, nên nhớ, tu đạo dài đằng đẵng, đường phải tự ngươi đi, bất kể ngươi tu đạo vì bất cứ điều gì, vì cường đại, vì sắc, vì tình, vì vĩnh sinh, hay vì tham vọng,...chỉ cần tâm ngươi không ô, ai nói gì mặc kệ họ…"
m thanh kia dần dần nhỏ lại sau đó biến bất.
"Chỉ cần tâm không ô, ai nói gì mặc kệ họ…"
Trần Dạ miệng lẩm bẩm suy tư câu nói cuối cùng của bị tiền bối kia, mãi một lúc sao hắn mới phát hiện vị tiền bối kia không còn nói chuyện nữa, vội vàng hô to:
"Tiền bối...tiền bối…"
Thấy không có bất kì âm thanh đáp lại, Trần Dạ biết vị tiền bối kia rốt cuộc đã đi, hắn nội tâm vô cùng phiền muộn, vốn còn vô số điều muốn hỏi vị tiền bối kia, hơn nữa còn chưa hỏi kĩ đi đâu tìm cái kia Lâm Dương, còn có Tiêu Lệ nữ nhân, ài, vị này tiền bối cũng quá biết cách bỏ của chạy lấy người a.
Trần Dạ tâm thần tập trung tiêu hóa những tin tức vị tiền bối Hạ Dư vừa cho hắn, cái này tin tức chính là hướng dẫn hắn thế nào vận dụng thần thức nội thị cơ thể mình, ngoài ra còn khuyên bảo hắn chỉ chủ tu tiên văn, không cần tu luyện công pháp khác, nói là về sau hắn tự nhiên sẽ hiểu tại sao phải như vậy.
Bởi vì hiện tại cũng không biết nên đi đâu, Trần Dạ quyết định trước ở lại nơi này một thời gian tìm hiểu cái kia tiên văn, dù sao trở thành tu sĩ đối với hắn vẫn có sức hút vô cùng lớn.
Trần Dạ ngồi nhập định trên một tảng đá, theo hướng dẫn dung nhập tâm thần quan sát từng tấc da thịt cốt cách toàn thân, sau ba bốn lần liên tục không có kết quả, Trần Dạ cuối cùng bắt đến một tia dị động, hắn theo đó liên tục xâm nhập, sau cùng quan sát đến tâm mạch nội tạng.
Quá đỗi vui mừng, Trần Dạ theo cách cũ du động thần niệm chạy khắp cơ thể, quả nhiên như lời Hạ Dư nói, toàn bộ xương cốt hắn đều một màu lam sắc, trên mỗi đốt xương khắc đầy chữ cổ, ắt hẳn chính là tiên văn, Trần Dạ mất nửa ngày thời gian nhìn toàn bộ thân thể một lần, phát hiện có đến mấy trăm vạn tiên văn, mỗi lần Trần Dạ cố ý muốn ghi nhớ tiên văn thì ngay lập tức lại quên đi không tài nào nhớ nổi, cuối cùng hắn đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
Trải qua nửa tháng tìm hiểu, Trần Dạ phát hiện những chữ cổ tiên văn này vô cùng khó hiểu, bởi vì vốn chưa từng được học chữ, Trần Dạ đều đổ lỗi do bản thân thất học, hắn cho rằng chỉ cần chờ hắn học chữ về sau chắc chắn sẽ nắm bắt những này tiên văn.
Quyết định về sau, Trần Dạ muốn trước tiên tìm một thành trấn, học một ít chữ, sau đó sẽ bắt đầu tìm hiểu cũng không muộn.
Trần Dạ thu thập một chút, lại nhìn mảnh y phục từng khoác cho Tiểu Tuyết, hắn thở dài cầm lên sau đó rất nhanh rời đi.
Dọc theo hạ du sông lớn đi suốt bảy ngày, dọc đường phát hiện hung thú không ít, mỗi lần phát hiện phía trước có dị động hắn đều nhanh chóng đi vòng qua, đường đi cũng bị kéo dài không ít.
Hôm nay đang lúc Trần Dạ ngồi nghỉ ngơi, bỗng nhiên bờ sông gần đó phát ra âm thanh tát nước, Trần Dạ nghĩ thầm có hung thú, dự định đi vòng qua lại nghe thấy có tiếng người thì thầm, hắn mừng rỡ liền cấp tốc chạy đến.
Bên bờ hồ lúc này ngồi ba nam hai nữ cười nói vui vẻ, phát hiện bụi cây gần đó có tiếng sột soạt phát ra, vốn còn tưởng là hung thú, nào ngờ chui ra lại là một thiếu niên, một thân y phục rách rưới, hai mắt long lanh nhìn về phía họ.
Trần Dạ cũng thấy năm người trước mắt, hắn vội vàng tiến lại gần chắp tay nói ra:
"Các vị đại ca, tỷ tỷ, ta đi vào rừng không may bị lạc đường, các vị có thể cho ta cùng đi theo về thành trấn được không."
Một đại hán người cao lớn nhìn Trần Dạ áy náy nói:
"Cái này...tiểu huynh đệ, không phải chúng ta không muốn giúp ngươi, chỉ là hiện tại chúng ta đang tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm thu thập Diệp Cô thảo, còn phải mất hai ba ngày nữa mới có thể về trong thành."
"Ra vậy…", Trần Dạ nghe được lời đại hán thì có chút phiền muộn, vốn còn đang định thỉnh giáo vị đại hán này đường trở lại thành trấn thì người nữ tử ở một bên đã nhanh miệng nói:
"Ngươi cũng có thể cùng chúng ta cùng đi, cũng chỉ mất hai ba ngày đường, rất nhanh sẽ trở về, còn có thể kiếm một ít ngân tệ đâu này..."
"Tiểu Thu…", một thiếu niên bên cạnh gắt giọng gọi nữ tử.
Trần Dạ lúc này mới chú ý đến hai người, nữ tử là một thiếu nữ tuổi tầm mười lăm, gương mặt thanh tú, bên cạnh nàng là một thiếu niên trạc tuổi, ánh mắt nhìn Trần Dạ có chút bất thiện, dĩ nhiên đối với hắn không thích.
Vị đại hán nghe được lời thiếu nữ thì cười một tiếng hướng Trần Dạ nói:
"Đúng, đúng, ngươi muốn hay không cùng chúng ta cùng đi, sau đó lại trở về thành, Diệp Cô thảo là linh thảo nhất cấp, cũng không có cái gì nguy hiểm…"
"Được, ta cũng đi", Trần Dạ rất dứt khoát đáp ứng, dù sao hắn cũng không biết đường, đi cùng bọn họ cũng an toàn hơn một ít.
Mấy người khác cũng không tiện nói cái gì, chỉ đối với Trần Dạ gật đầu, sau đó riêng phần mình thu thập đồ đạc, theo sao đại hán tiến vào trong rừng.
Trần Dạ theo sát phía sau đại hán, trên đường đi hắn cũng được một phen giới thiệu, vị này đại hán tên Cổ Tư, chính là trưởng đội, hai người trung niên nam nữ phía sau chính là vợ chồng, một người tên Ngụy Túc, một người tên Thái Vân, thiếu nữ lúc trước gọi Diệp Tiểu Thu, người thiếu niên còn lại chính là Diệp Nhất Bá.
Trần Dạ trên đường đi cũng kể lại cảnh ngộ của mình, tuy nhiên về phần hang động cùng Tiểu Tuyết hắn không hề nhắc đến.
"Ra là vậy, Trần tiểu đệ, ngươi chỉ mới mười ba, thân thể cũng ưu tú vô cùng, không biết ngươi đã trắc thí linh căn hay chưa?", Cổ Tư sau khi nghe xong hoàn cảnh Trần Dạ, chợt nhớ ra điều gì vội nói.
"Trắc thí linh căn?", Trần Dạ đứng một bên mờ mịt hỏi.
"Trắc thí linh căn cũng không biết."
thiếu niên Diệp Nhất Bá đứng một bên khinh thường nói.
Cổ Tư sực nhớ Trần Dạ từ nhỏ sống ở khu mỏ, lúc này mới cười cười giải thích:
"Là ta quên mất...cái gọi là trắc thí linh căn chính là các tông môn chiêu sinh đệ tử, bất kể nam nữ chỉ cần tuổi từ mười lăm trở xuống có thể trắc thí ra linh căn ưu tú sẽ được mang về tông môn bồi dưỡng, về sau sẽ chân chính trở thành cường giả một tay che trời…nửa tháng sau chính là thời gian Tinh Vân học viện chiêu thu học sinh, lúc đó ngươi cũng nên đến trắc thí một chuyến…"
Trần Dạ tuy cái hiểu cái không, nhưng theo lời Cổ Tư trở thành học sinh của học viện có vô tận chỗ tốt khiến hắn cũng một trận chờ mong, hắn có tiên cốt trong thân, chắc hẳn linh căn sẽ không tệ đi, nghĩ vậy Trần Dạ nội tâm vui mừng, lại hướng Cổ Tư thỉnh giáo một thoáng, Cổ Tư cũng rất vui vẻ một bên thao thao bất tuyệt giải thích cho hắn.
Đoàn người Trần Dạ sau một ngày đường đã đến nơi cần đến, nơi này là một khu rừng rậm ẩm ướt, cổ thụ che trời, dưới gốc cổ thụ mọc đầy từng mảng nấm đen, đây cũng chính là Diệp Cô thảo.
"Tốt rồi, mọi người theo phân chia thu Diệp Cô thảo, buổi chiều trở lại chỗ này nghỉ một đêm sau đó trở về…"
Mọi người theo Cổ Tư phân phó một bên thu Diệp Cô thảo, Trần Dạ cũng tiến đến cẩn thận hái từng gốc Diệp Cô thảo thu vào trong túi, chớp mắt đã đến buổi chiều, hắn cũng thu được một bao lớn Diệp Cô thảo.
…...........