Hannah còn nói: "Ôm cô nhóc về phòng sơ sinh đi, trẻ con có lúc sẽ có tâm tình của chính mình, chờ cô nhóc đói bụng đương nhiên muốn uống sữa."
Người máy bèn ôm Mễ Hòa ra. Mới đi ra từ phòng thí nghiệm, trước mặt lại đụng phải trung tá Dương chạy tới.
Trung tá Dương hiển nhiên cũng là đối tượng bị người máy thông báo, anh ta cẩn thận từng li từng tí ôm Mễ Hòa từ trong lòng người máy, một tay ôm ở phía sau lưng cô, một cái tay nâng sau gáy cô, dáng vẻ cẩn thận từng chút giống như một con gấu lớn ôm một cây lúa.
Anh ta còn nhiều lần xác định với người máy tư thế anh ta ôm có chính xác không, mãi đến tận người máy nói một câu dài khẳng định: "Trung tá Dương, tư thế của ngài chuẩn xác như hồi hôm qua học tập." Anh ta mới yên tâm lại.
So với Hannah lạnh lẽo hung hăng, người cha ấm áp ngốc nghếch hiển nhiên càng khiến Mễ Hòa yêu thích, cái ôm ấm áp mà dày rộng của trung tá Dương khiến Mễ Hòa an tâm, bởi vì bỗng nhiên đi tới một thế giới kỳ lạ nỗi bất an cũng tiêu tán không ít.
Trung tá Dương nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của con gái, yêu thích vô cùng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của cô, "Kẹo mật ong nhỏ của cha, có nhớ cha hay không?"
Mễ Hòa duỗi tay nhỏ ra đánh mặt anh ta, trung tá Dương cho rằng con gái đang chơi với anh ta, càng vui vẻ, ôm Mễ Hòa đi khắp nơi.
Mễ Hòa thấy nơi này có một hành lang lớn uốn khúc, hai bên có rất nhiều cánh cửa màu trắng, mỗi cánh cửa đều giống nhau, có người mặc quần áo giống như trung tá Dương đi lại, bọn họ đều sẽ hành lễ với anh ta.
Mà ở cuối hành lang uốn khúc, lại là một vùng biển.
Một con cá kình to lớn bơi qua bức tường trong suốt phía trước, Mễ Hòa nhìn thấy chất liệu của tường trong suốt rất mỏng, giống như một lớp màng ni lông, thế nhưng lúc con cá kình kia bơi cuốn theo dòng nước mạnh mẽ cũng không khiến bức tường rung động chút nào.
Mễ Hòa nhìn thấy nơi giao nhau của bức tường và hành lang có dòng chữ trên tấm biển mà cô không biết, thế nhưng có mấy con số cô nhận ra được: 2000m, Mễ Hòa đoán lẽ nào nơi này là 2000 mét dưới lòng đất sao?
Không đợi mễ Hòa suy nghĩ ý nghĩa của 2000 mét dưới lòng đất là như thế nào, con cá kình vừa nãy lại bơi trở về, lần này Mễ Hòa thấy rõ hình dáng của con cá kình, chỉ thấy con cá kình này thế mà mọc ra bốn con mắt, ngoài hai bên trái phải có hai con mắt ra, trên đỉnh đầu còn mọc thêm hai con, bốn con mắt đồng thời chớp mắt nhìn Mễ Hòa, dọa Mễ Hòa nhảy dựng một cái.
Mà trung tá Dương ôm cô hiển nhiên rất thô kệch, còn đang tràn đầy phấn khởi xem cá.
Khi Mễ Hòa thấy con cá kình lại vẫy đuôi rời khỏi nơi này, bỗng nhiên nghĩ đến: cá kình là loài sống ở dưới biển sâu 2000 mét sao?
Chưa kịp chờ cô ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lại nhìn thấy trong biển có một tàu ngầm hình tròn xuất hiện, ở trong cái nhìn của Mễ Hòa, cảm thấy giống như một quả bóng lớn, cái bong bóng đó xem ra rất mong manh, bên trong chỉ có một người đang lái, tốc độ cũng không phải rất nhanh.
Con cá kình kia hiển nhiên cũng nhìn thấy cái bong bóng này, thoáng cái nó lập tức sinh ra hứng thú với cái bong bóng này, giống như muốn nuốt cái bong bóng ấy, thế nhưng không chờ nó nuốt vào, bong bóng đã tăng số vọt ra ngoài, cá kình vẫy đuôi, cũng đuổi theo bong bóng.
Chỉ chốc lát sau, lại có rất nhiều tàu ngầm hình bong bóng đi ra từ dưới bức tường trong suốt, bên trong chúng nó còn có người lái vẫy tay chào với trung tá Dương, lại rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.
Khi những bong bóng phát sáng kia trôi xa, thật giống một viên ngọc trai, đẹp đẽ cực kỳ.
Mễ Hòa đột nhiên cảm thấy, dù cho sinh ra ở nơi nào, có người nhà quan tâm mình, cuộc sống đều sẽ tốt hơn!
Cô ở trong bờ ngực rộng lớn lại ấm áp của trung tá Dương, tâm tình dần dần an ổn.
Lúc Trung tá Dương ôm Mễ Hòa trở lại, còn nhìn thấy vài người máy đủ kiểu hình thái ở trên hành lang uốn khúc, những người máy này khiến Mễ Hòa nghĩ tới người máy từng thấy trong những bộ phim khoa học viễn tưởng 《 Star Wars 》《 đội hộ vệ Ngân Hà》.
Lại nghĩ đến cảnh tượng từng con tàu vũ trụ ngao du vũ trụ trong những bộ phim kia, trong lòng bỗng nhiên có rất nhiều chờ mong, nghĩ chờ cô lớn lên, cũng phải lái tàu vũ trụ ngắm nhìn khắp nơi, cố gắng còn có thể đụng phải Star Lord anh tuấn lại cuốn hút thì sao?
Nghĩ đến nguyện vọng đời trước của cô là mở một quán cơm nhỏ của mình, đời này cô cũng có thể lái tàu vũ trụ ngắm nhìn khắp nơi, đến một hành tinh có phong cảnh tươi đẹp mở một quán cơm nhỏ vũ trụ!
Mễ Hòa của lúc này vẫn còn có chút ngây thơ.