Chương 2: Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà

Người máy thấy Mễ Hòa trừng trừng nhìn nó, cho rằng cô đói bụng, thành thục  ngắt cái núm trên ngực xuống, trực tiếp đưa tới bên mép Mễ Hòa.

Mễ Hòa nhìn lỗ ngực của người máy, còn có bình sữa siêu chân thật ở bên mép, kinh ngạc đến mức không mở nổi miệng!

Người máy kề sát núm vú tới bên miệng Mễ Hòa, mới đụng tới môi cô, núm vú tự động chảy ra sữa, thoáng cái đã chảy ở trên cằm cô.

Người máy thấy Mễ Hòa không có bú sữa, vậy không phải cô đói bụng, là khát, bèn lắp bình sữa mô phỏng siêu thật về trong cái lỗ trên lồng ngực của mình.

Tiếp theo nó lại tháo xuống một cái ngực khác, chỉ nghe ngực nó phát ra tiếng xì xì nhẹ nhàng, Mê Hòa chỉ thấy kế tiếp đằng sau ngực nó là một cái bình trong suốt, trong bình đựng nước sạch.

Nói cách khác bên trái đựng sữa, bên phải đựng nước, ngược lại rất thuận tiện…

Nó nhét núm vú chứa đầy ước đến bên mép Mễ Hòa, núm vú đụng tới môi cô lại tự động chảy ra nước, trạng thái lúc này của Mễ Hòa rất mông lung, lúc này cô bỗng nhiên nghĩ đến những câu của Hannah "Từ khi phôi thai cô thành hình, gen, người quyên tặng trứng, người xin đứa nhỏ", ý thức được, cô có khả năng thật sự sinh ra ở một nơi khủng khiếp…

Người máy thấy đút nước cho Mễ Hòa uống, mà cô vẫn không uống, bèn cho rằng thân thể cô bị bệnh, trên đầu năm ngón tay trên tay trái lập loè ánh huỳnh quang màu xanh lam, lập tức quét Mễ Hòa một phen, đồng thời quét hình số liệu truyền đến thiết bị đầu cuối của trung tá Dương và Hannah.

Mễ Hòa thấy mình bị người máy lấy ánh sáng màu xanh lam chiếu vào, cô còn chưa có bất kỳ cảm giác gì, ánh sáng màu xanh lam đã biến mất.

Sau đó cô chỉ thấy người máy lại đặt bình sữa chứa đầy nước vào vào ngực nó, nó cứ như vậy kiên trì rung lắc cặp bình sữa ngồi ở bên giường Mễ Hòa, tầm mắt Mễ Hòa vẫn không cách nào ngăn cản dính lên trên người nó.

Bởi vì thật sự là không có người nào có thể lơ là cặp bình sữa đó…

Bỗng nhiên trên người người máy phát ra tiếng nhạc êm dịu, một giọng nữ dịu dàng truyền đến từ trong thân nó, tuy rằng không nghe hiểu ngôn ngữ, nhưng chắc chắn là bài hát ru.

Mễ Hòa đang suy nghĩ có cần giả bộ ngủ để suy nghĩ tất cả những thứ này một lát hay không, lúc này một người phụ nữ mặc quần áo màu trắng đi tới.

Tiếng cô ấy vừa vang lên, Mễ Hòa đã biết cô ấy là người nào.

Lần trước khi Hannah xuất hiện, Mễ Hòa vừa mới sinh ra, khi đó thị lực của cô còn chưa quá tốt, lần này vừa vặn nhìn rõ ràng tướng mạo của Hannah, chỉ thấy Hannah chải chuốt mái tóc ngắn ngang tai màu vàng nâu, con mắt màu xanh lộ ra sự bình tĩnh và lý trí, vóc người cao gầy, dáng đi trầm ổn đều đều, cô ấy vừa xuất hiện, khí thế cả người đã nói cho Mễ Hòa rằng: Người này là một người phụ nữ dùng sự thông minh và tri thức vũ trang cho mình.

Hannah giống như vội vã chạy tới, trên đầu còn bao phủ một cái lồng giống như bọt khí trong suốt, nếu như không phải bên trên hiện ra ánh sáng bảy màu, Mễ Hòa cũng không thấy.

Hannah đụng chiếc vòng trên cổ tay, cái lồng trong suốt bảy màu lập tức biến mất, cô ấy nói với người máy: "DNS912, trong dữ liệu cô truyền cho tôi không thấy cô nhóc có bất kỳ vấn đề sinh lý gì."

Thanh âm người máy cứng nói: "Nhưng tiểu thư Mễ Hòa không uống sữa cũng không uống nước."

Hannah đi tới, nhìn Mễ Hòa nằm trên giường, trải qua mấy ngày nuôi nấng, Mễ Hòa mập lên, thân thể ngó sen béo trắng, mở to con mắt màu nâu đậm nhìn cô ấy, dáng vẻ cô ngây thơ lại đáng yêu khiến trong lòng Hannah dường như cũng có một giây mềm nhũn.

Cô ấy nói với người máy: "Ôm cô nhóc vào phòng thí nghiệm của tôi."

Mễ Hòa vừa nghe ba chữ phòng thí nghiệm, trong lòng có chút sợ sệt, bây giờ nhìn thấy Hannah bước đi như bay, bỗng nhiên ý thức được, nếu như Hannah thật sự sinh cô, vậy làm sao cô ấy có thế khôi phục tốt nhanh như vậy?

Chờ đến phòng thí nghiệm của Hannah, Mễ Hòa nhìn thấy từng thực vật đủ loại trồng trong máng nuôi cấy, còn có mười mấy phôi thai động vật vừa thành hình phong kín trong những cái ống trong suốt, lại nghĩ đến khi cô sinh ra Hannah đã nói một câu: "Khi phôi thai của cô nhóc thành hình", thoáng chốc khiến Mễ Hòa cảm thấy một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi hiện lên ở trong đầu cô.

Lẽ nào cô cũng sinh ra từ trong những cái ống trong suốt này?

Cô được người máy bỏ vào trong khoang thuyền chữa bệnh, xuyên qua nắp khoang chữa bệnh trong suốt, cô nhìn thấy các phôi thai động vật trong những cái ống trong suốt kia, một cái ống tương tự cuống rốn duỗi ra gắn liền trên phôi thai người, có một phôi thai hình dáng giống bò còn đang nhúc nhích ở trong nước.

Mãi đến tận khi cô được ôm ra từ trong khoang thuyền chữa bệnh, con mắt của cô vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào các động thực vật trong phòng thí nghiệm này.

Hannah nhìn số liệu màu xanh lam không ngừng lấp lóe phóng ở trong không khí, nói với người máy một câu: "Cô nhóc không có bất kỳ chỗ nào cần người máy Nano chữa trị, chỉ là đói bụng thôi."

Nói xong bàn tay của cô ấy hợp lại, dãy dữ liệu mới vừa rồi còn không ngừng lấp lóe trên không trung thoáng chốc biến mất.