Chương 4: Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà

Nhưng mà sự thực rất nhanh đã vả vào mặt cô.

Ngày hôm sau, khi trung tá Dương và Mễ Hòa cùng ăn bữa sáng, Mễ Hòa đã có thể bình tĩnh ôm bình sữa nhân tạo rút ra từ trên người người máy, chờ núm vú tự động chảy ra. Sữa đến trong miệng cô, xuất phát từ hiếu kỳ, cô còn sờ bộ ngực nhân tạo kia, xúc cảm đó, không hổ là công nghệ cao, cảm giác rất giống thật, còn có nhiệt độ.

Mễ Hòa nhìn thấy trung tá Dương cau mày nhìn miếng thịt cá trong dĩa anh ta, trung tá Dương lẩm bẩm: "Lại ăn Megalodon biến dị…"

Lúc này Mễ Hòa mới chú ý miếng cá trong dĩa anh ta cá, chỉ thấy trung tá Dương cầm cái nĩa gảy một hồi, miếng cá lật qua một mặt, kết quả, một con ngươi khổng lồ cứ như vậy không hề phòng bị xuất hiện ở trước mắt Mễ Hòa.

Căn bản không phải miếng cá gì, mà là một con ngươi to bằng nửa cái dĩa!

Trung tá Dương có lẽ là nhìn thấy tầm mắt của Mễ Hòa cứ ở trên dĩa, còn cười ha hả nói: "Ai nha, Mễ Hòa thích cái này à?" Nói xong còn cắt một miếng nhỏ đưa tới bên miệng cô.

Người máy bên cạnh lên tiếng: "Trung tá Dương, tiểu thư Mễ Hòa vẫn chưa tới thời gian ăn dặm, hiện tại tiểu thư chỉ có thể tiêu hóa sữa và nước."

Trung tá Dương ngượng ngùng muốn thu nĩa về, Mễ Hòa thừa dịp vào lúc này lè lưỡi liếm thử, xúc cảm trơn tuồn tuột, mùi vị đó chính là mùi tanh khó nén.

Thấy cô thật sự ăn, người máy nói với trung tá Dương: "Trung tá Dương, sau khi loài người ăn động thực vật biến dị sẽ nhiễm phóng xạ, phải uống thuốc."

Trung tá Dương đương nhiên biết đạo lý này, chính anh ta sau khi ăn xong con ngươi này cũng vẫn phải uống thuốc khắc chế, có điều là một người cha chỉ phụ trách trêu con nít, anh ta vẫn tương đối tùy ý.

Người máy đã móc ra một hòm thuốc từ trong bụng, lấy ra thuốc khắc chế mà nó nói, sau đó đổ vào trong một bình sữa đựng nước khác trong ngực nó.

Mễ Hòa nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, thoáng chốc đã hiểu, những thứ kia không thể tùy tiện ăn, sẽ nhiễm phóng xạ!

Cô vội vàng há mồm uống nước chứa thuốc khắc chế, trong lòng còn có chút lơ lửng.

Trung tá Dương thấy mình gây họa, cũng không ăn con ngươi này nữa, lấy ra một bình nhỏ chứa đầy chất lỏng màu xanh lam từ trong ngăn kéo bên bàn ăn, nhìn cũng có chỉ có liều lượng 50 ml, anh ta ngửa cổ uống vào.

Thấy Mễ Hòa vẫn trừng hai mắt tò mò, anh ta lại nói: "Cha đang uống thuốc dinh dưỡng, một bình này có thể để cha không đói bụng một ngày."

Mét Hòa chép chép cái miệng nhỏ, trung tá Dương nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng thấy cái gì cũng muốn ăn của con gái mình, nhịn cười không thôi, "Dáng vẻ tham ăn này lẽ nào cũng là gen di truyền?" Nhưng lần này anh ta cũng không dám lại cho Mễ Hòa ăn đồ lung tung nữa.

Sau khi ăn cơm xong, trung tá Dương rời đi, còn lại người máy nhìn Mễ Hòa, người máy lại mở âm nhạc êm dịu.

Mễ Hòa không nghe hiểu tiếng nhạc dịu dàng, nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa nãy của người máy và cha, động vật nhiễm phóng xạ còn có thuốc dinh dưỡng gì đó, cô càng thêm tràn ngập tò mò với thế giới này.

Lúc này cô còn chưa ý thức được con ngươi to bằng cái dĩa vừa nãy kia có gì lạ.

Đợi đến sau khi khi lớn, sáu bảy tháng, cô bắt đầu tăng thêm thức ăn dặm, kỳ thực trong lòng cô chờ mong rất lâu, thường xuyên nhìn thấy trung tá Dương ăn, cô cũng muốn nếm thử một chút thuốc dinh dưỡng có thể no một ngày đến tột cùng mùi vị gì.

Buổi sáng hôm đó uống nước xong, không bao lâu người máy lấy ra một bình thuốc dinh dưỡng màu hồng phấn từ trong bụng, xem ra cũng chỉ có hơn 10 ml, Mễ Hòa cho rằng người máy sẽ trực tiếp cho cô ăn, kết quả người máy lại cắm thuốc dinh dưỡng vào bộ ngực nhân tạo của nó, có lẽ là sợ Mễ Hòa không chấp nhận hình dạng thuốc dinh dưỡng gì đó, mà dùng bình sữa cô đã uống quen thì sẽ không có nỗi lo lắng này.

Núm vú vừa dính vào môi Mễ Hòa, chất lỏng màu phấn hồng đã trực tiếp chảy vào trong miệng cô.

Đây là loại mùi vị gì đây?

Màu phấn hồng có lẽ là vị làm thành dâu tây hoặc là anh đào, thế nhưng đây cũng không là dâu tây hay anh đào, chất lỏng có hơi ngọt, lại có chút hỗn hợp thuộc về vị hoa quả, có thể còn thêm một mùi xăng dầu và mỡ heo, Mễ Hòa ăn vào có chút buồn nôn.

Cô ngậm trong miệng cũng không được, ói ra cũng không cam lòng.

Bởi vì quan sát từ đoạn cuộc sống ở nơi này, người nơi này rất quý trọng đồ ăn, đồ ăn mà trung tá Dương ăn không hết ở ngày đầu tiên, ngày hôm sau vẫn có thể tiếp tục ăn, như con ngươi lần kia anh ta ăn hết mấy ngày, sau khi ăn xong con ngươi đó, anh ta nói: "Cũng sẽ không bao giờ ăn con mắt của cá kình nhiều răng biến dị nữa, ăn mà tôi cứ buồn nôn." Cũng là khi đó Mễ Hòa mới biết, thì ra con cá kình bốn mắt mà ngày đó cô nhìn thấy trong bức tường nhựa mỏng trong suốt đã biến thành món ăn trên bàn.

Mễ Hòa vẫn nhẫn nhịn cơn buồn nôn nuốt xuống, lại uống một ngụm nước lớn   mới đè xuống được cơn buồn nôn.