Chương 47: Kết cục của Mộ Dung Du

"Sống hay chết, đều trông cậy vào lần này." Mộ Dung Du tuy sợ hãi, nhưng khát vọng sinh tồn của gã lại càng thêm mãnh liệt.

Gã thi triển cấm thuật, chạy nhanh về con sông chảy xiết phía trước.

Tuy gã cụt một tay, thương thế lại rất nặng, nhưng khi thi triển cấm thuật, tốc độ so với lúc bình thường ngược lại còn nhanh hơn.

"Nhanh nhanh nhanh." Mộ Dung Du điên cuồng chạy thoát thân, đồng thời cũng đề phòng Mạnh Xuyên sau lưng.

Mạnh Xuyên tiếp tục đuổi theo.

"Hắn không có chặn giết ta? Xem ra hắn có thể bộc phát thực lực mạnh như vậy, hẳn là dùng cấm chiêu nào đó. Mạnh Xuyên này có thiên tư trác tuyệt tiền đồ vô lượng, hẳn là không dám thi triển cấm chiêu quá nhiều lần." Mộ Dung Du không khỏi cảm thấy may mắn, gã vì mạng sống, thi triển cấm thuật đã không tiếc hết thảy. Ngược lại Mạnh Xuyên vốn là tuyệt thế thiên tài, cần phải quý trọng bản thân, thi triển cấm chiêu cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ căn cơ bị tổn thương.

"Sông Tào Vận." Mộ Dung Du nhìn sông lớn chảy xiết phía trước, không khỏi vui vẻ, càng chạy nhanh hơn về phía trước, hóa thành tàn ảnh.

"Ầm" một tiếng, gã liền nhảy vào giữa lòng sông lớn.

Trong thời gian vài hô hấp, suốt đường bị đuổi giết cũng đã qua vài con sông nhỏ, ví dụ như chỗ Cao phó đường chủ, Đồ phó đường chủ chết, cạnh đường đi nội thành cũng có một con sông dài hai trượng.

Thế nhưng là lòng sông quá nông, dù có nhảy...địch nhân ở trên đường cũng có thể cảm ứng được dao động, nếu địch nhân một mực đuổi theo, Mạnh Tiên Cô đi tới, gã sẽ chết chắc.

Chỉ có con sông đủ lớn, đủ sâu, mới có thể thoát khỏi truy tung.

"Đây là sông Tào Vận, rộng tám mươi trượng, hắn không có cách nào đuổi theo ta." Mộ Dung Du nhảy vào bên trong sông lớn, lập tức lặn xuống đáy sông, lặn càng sâu thì trên bờ càng khó phát hiện ra.

Lặn xuống đáy sông, gã nhanh chóng bơi đến giữa sông, giữa sông là chỗ sâu nhất.

"Hả?"

Mạnh Xuyên đứng ở bên cạnh bờ, trong cảm ứng của hắn Mộ Dung Du nhảy vào giữa sông mới bắt đầu còn rất rõ ràng, sau khi gã lặn xuống sáu thước liền không có cách nào cảm ứng. Chỉ có thể cảm ứng được khí tức, khi đối phương ẩn nấp càng ngày càng sâu, cả khí tức cảm ứng cũng nhanh chóng yếu đi.

Đối phương đã lặn sâu, bơi đi xa.

Mạnh Xuyên căn bản không dám bay đến trên mặt sông, lấy thực lực của hắn bây giờ tự nhiên có thể đạp nước mà đi. Nhưng nếu như bị Mộ Dung Du tập kích trên mặt sông thì đúng là oan uổng, bị kéo vào trong sông, bản thân ngược lại sẽ phải bồi mạng.

"Thứ trở ngại cảm ứng của ta nhiều nhất là bùn đất nham thạch, nước sông trở ngại đứng thứ hai. Gã lặn sâu thêm một trượng, ta liền sẽ không cảm ứng được." Mạnh Xuyên nhíu mày.

Vào giờ phút này Mộ Dung Du đã biến mất khỏi phạm vi cảm ứng của hắn.

Sông Tào Vận, sâu chừng năm sáu trượng, là nơi thuyền lớn thường xuyên đi lại.

"Thoát khỏi cảm ứng của ta rồi." Trong đêm tối, Mạnh Xuyên đứng ở bên cạnh bờ nhìn sông Tào Vận, trong lúc nhất thời rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu.


Bên kia.

Mạnh Đại Giang, Liễu Dạ Bạch đều không có mặt ở Phủ Đông Ninh, bọn hắn thường xuyên phải ra ngoài hàng năm.

Nhưng Mạnh Tiên Cô bởi vì lễ mừng năm mới, khoảng thời gian này đều ở lại tổ trạch, khi Mạnh Xuyên kéo ống pháo hoa cầu cứu Mạnh Tiên Cô tự tay ban cho, trong đó có chứa dấu vết chân nguyên của bà, bà tự nhiên có thể cảm ứng được đầu tiên.

"Hả?" Mạnh Tiên Cô nắm quải trượng, ra khỏi phòng ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời.

"Mạnh Xuyên gặp nguy hiểm?"

Trong lòng Mạnh Tiên Cô căng thẳng, quải trượng trong tay bà nhẹ nhàng đập xuống mặt đất, dao động vô hình lập tức tràn ra, tốc độ dao động tràn ra cực nhanh, hầu như trong nháy mắt, liền ảnh hướng đến phạm vi mười dặm, cũng lan đến gần địa phương cầu cứu.

Trong cảm ứng của bà, bà nhìn thấy Mạnh Xuyên đang kinh hoảng chạy thục mạng, ba người Mộ Dung Du, Đồ phó đường chủ, Cao phó đường chủ đắc ý bao vây Mạnh Xuyên.

"Mộ Dung Du? Đường chủ phân đường Đông Ninh của Thiên Yêu Môn cùng với hai vị phó đường chủ đều xuất hiện, người yếu nhất trong bọn hắn cũng đã ngộ ra Thế, có thể phóng yêu khí ra ngoài. Mộ Dung Du càng gần như là vô địch dưới Thần Ma." Mạnh Tiên Cô biến sắc: "Mạnh Xuyên đang gặp nguy hiểm!"

Thân ảnh bà lập tức mơ hồ, lấy tốc độ nhanh nhất đi về hướng đó.

Bà dốc sức liều mạng chạy thật nhanh.

Cũng không dò xét lại một lần nữa, dò xét cũng tốn thời gian, bà nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới!

Trong dĩ vãng tại An Hải Quan, bà thường kết hợp hành động cùng với các Thần Ma khác. Nhiệm vụ của bà chỉ cần sử dụng lĩnh vực thao túng, dò xét hết thảy động tĩnh xung quanh, còn đồng bạn sẽ phụ trách chém giết trực diện.

"Hưu." Qua thời gian mười một lần hít thở.

Mạnh Tiên Cô mang theo tâm trạng lo lắng xuất hiện ở địa phương lúc trước Mạnh Xuyên chạy thục mạng.

Bà liếc mắt liền thấy thân thể của Cao phó đường chủ bị cắt thành hai đoạn, là bị đao pháp sắc bén chặt đứt thân thể.

"Chẳng lẽ có cao thủ hiện thân cứu Mạnh Xuyên?" Mạnh Tiên Cô sững sờ, quải trượng nhẹ nhàng đập mặt đất, dao động vô hình tràn ra.

Bà lập tức phát hiện ra cách đó không xa, bên trong một khu dân cư rách nát có một thi thể trông như gấu lớn, chính là thi thể Đồ phó đường chủ, Đồ phó đường chủ bị đao cắt một vết thương chí mạng ở cổ.

Dao động vô hình tiếp tục lan xa mười dặm.

Bà phát hiện ra Mạnh Xuyên cùng với Mộ Dung Du một đuổi một chạy, chính là Mạnh Xuyên đang đuổi Mộ Dung Du chạy thục mạng.

"Mạnh Xuyên đang đuổi giết Mộ Dung Du?" Mạnh Tiên Cô có phần nghi hoặc.

Lúc thấy thi thể hai vị phó đường chủ phân đường Đông Ninh của Thiên Yêu Môn, bà còn tưởng là có một vị cao thủ hiện thân cứu Mạnh Xuyên, bây giờ nhìn lại...rất có thể chính là Mạnh Xuyên giết chết, hơn nữa Mạnh Xuyên còn đang đuổi giết Mộ Dung Du tồn tại gần như vô địch dưới Thần Ma.

Tuy khiếp sợ, nhưng Mạnh Tiên Cô vẫn chạy tới chỗ của Mạnh Xuyên.

Mỗi một bước đều hơn mười trượng, mỗi bước quải trượng đều chạm mặt đất một lần, dao động vô hình tràn ngập ra.

Mỗi lần bà bước ra một bước đều tiến hành dò xét, hiển nhiên ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ. Nhưng mà vào giờ phút này Mạnh Tiên Cô cũng không vội vàng, bởi vì khoảng cách đã rất gần, bà có mười phần nắm chắc, Mộ Dung Du trốn không thoát.

"Mạnh Xuyên sắp động thủ?" Mạnh Tiên Cô dò xét thấy được, vào thời điểm tới gần sông Tào Vận, Mạnh Xuyên đột nhiên tốc độ tăng vọt bổ một đao về phía Mộ Dung Du, tốc độ kia khiến Mạnh Tiên Cô khiếp sợ, đao pháp nhanh như thiểm điện mà lại bá đạo mạnh mẽ, Mộ Dung Du thi triển cấm thuật cũng chỉ có thể hết sức ngăn cản, một đao, hai đao, ba đao...đao thứ ba âm nhu quỷ dị rốt cuộc khiến cho Mộ Dung Du bị trọng thương, thậm chí là đứt một cánh tay.

"Mạnh Xuyên nhà ta, làm sao lại mạnh như vậy?" Mạnh Tiên Cô không thể tin được.

Trước đây Mạnh Tiên Cô cũng có luận bàn cùng với Mạnh Xuyên và phụ thân hắn.

Đó chỉ là luận bàn tỷ thí, tôi luyện bản thân, tự nhiên không cần dung hợp lực lượng tâm thần!


Trong đêm tối, Mộ Dung Du nhảy vào trong sông Tào Vận, rất nhanh không còn thấy động tĩnh gì.

Mạnh Xuyên đứng ở bên cạnh bờ quan sát, mày nhíu lại, hiển nhiên tâm tình cũng không tốt: "Lại để cho gã cho chạy thoát, Mộ Dung Du này nhất định sẽ báo tình báo của ta lên. Yêu Tộc tám ~ chín phần mười sẽ phái người tới ám sát ta."

Hắn rất tự biết mình.

Không sử dụng lực lượng tâm thần, hắn chỉ có thể coi là thiên tài một châu.

Nếu dùng lực lượng tâm thần...nhìn khắp toàn bộ thiên hạ, cũng là tuyệt đỉnh thiên tài. Có thể ở cảnh giới Thoát Thai liền đuổi giết Mộ Dung Du ngưng luyện yêu đan, chỉ riêng điều này, Yêu Tộc nhất định sẽ coi trọng tiểu gia hỏa ở Phủ Đông Ninh hắn.

"Hả?" Mạnh Xuyên đột nhiên cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại nhanh chóng tới gần, tốc độ so với chính mình thi triển lực lượng tâm thần còn nhanh hơn nhiều.

Rất nhanh, một đạo thân ảnh mơ hồ lóe lên bên cạnh Mạnh Xuyên rồi biến mất, liền xuất hiện ở trên mặt sông Tào Vận, đó là một lão phu nhân chống quải trượng.

"Cô tổ mẫu." Ánh mắt của Mạnh Xuyên sáng lên.

Mạnh Tiên Cô đứng trên mặt sông, quải trượng nhẹ nhàng đụng mặt sông một cái.

Lập tức toàn bộ mặt sông Tào Vận đều chấn động, dao động vô hình truyền tới mỗi một chỗ, cũng truyền vào sâu trong đáy sông Tào Vận. Mộ Dung Du đang gấp rút chạy thoát thân chỉ cảm thấy từng sợi tơ nhanh chóng quấn chặt lấy gã, gã biến sắc kiệt lực giãy giụa, nhưng từng sợi tơ nhìn giống như bình thường lại rất cứng cỏi, gã làm sao cũng không thể thoát khỏi.

"Thần Ma." Mộ Dung Du lộ vẻ tuyệt vọng, loại cảm giác tuyệt vọng không có lực phản kháng này, chỉ có Thần Ma mới có thể mang đến cho gã.

Hơn nữa còn có từng sợi sợi tơ tiến vào trong cơ thể gã, phong cấm hết thảy yêu lực trong cơ thể gã, những sợi tơ kéo Mộ Dung Du mang gã trực tiếp bay lên.

Rời khỏi đáy sông, bay lên mặt sông.

Mộ Dung Du nhìn thấy lão phu nhân nắm quải trượng đứng trên mặt sông.

"Mạnh Tiên Cô." Tòng tràn Mộ Dung Du tràn đầy tuyệt vọng: "Rốt cục vẫn để bà ta đuổi kịp!"

"Mộ Dung Du." Mạnh Xuyên liếc nhìn Mộ Dung Du bị bắt giữ lơ lửng ở ngoài năm mươi trượng trên mặt sông, thở phào một hơi nhẹ nhõm, không cần lo lắng tin tức bị lộ ra ngoài: "Mộ Dung Du chỉ trong một hơi thở, ở dưới nước liền bơi được hơn năm mươi trượng, tốc độ này đã ngang với cao thủ cảnh giới Vô Lậu chạy nhanh trên bờ rồi, coi như là cá cũng không bơi nhanh được như gã."

Mạnh Tiên Cô chống quải trượng, cất bước đi tới bên cạnh bờ, Mộ Dung Du bị từng sợi tơ buộc như bánh chưng ở sau lưng Mạnh Tiên Cô, cũng tiến tới bên cạnh.

"Cô tổ mẫu." Mạnh Xuyên cung kính hành lễ.