Chương 46: Đao thứ ba của Mạnh Xuyên

"Chúng ta đã quá xem thường ngươi rồi." Gã nam tử lông mày trắng bạc mắt vàng Mộ Dung Du trầm giọng nói và vèo một tiếng, chỉ còn thấy tàn ảnh của gã ở hướng đông.

"Trốn à?" Mạnh Xuyên cũng lập tức đuổi theo, nhưng hắn vẫn chưa sử dụng lực lượng tâm thần, tốc độ bình thường của hắn cũng thừa sức đuổi kịp Mộ Dung Du.

Hai người, kẻ trước người sau, như hai cái bóng quỷ mị lao vun vút trên mái nhà, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai.

"Cha của thằng nhỏ, hình như bên ngoài có tiếng động."

"Im lặng đi." Từ bên trong tường viện bị Mộ Dung Du và Đồ Thượng đánh vỡ, một nam tử gầy yếu cẩn thận nhìn ra, nhìn kỹ chung quanh, trong bóng đêm mơ hồ y thấy trên mặt đất không xa có thân thể một gã đại hán vạm vỡ cao khoảng một trượng, trên mình toàn lông đen thui, thoạt nhìn cứ như một con gấu đen vậy khiến nam tử gầy yếu kia mặt mày trắng bệch, lập tức thụt đầu vào.

"Chúng ta đừng đi ra, cho dù có chuyện gì, cũng đừng để ý."

"Cha của thằng nhỏ, cuối cùng là có chuyện gì?"

"Không thấy rõ, hình như là một con gấu yêu đang nằm trong sân nhà chúng ta, cao chừng một trượng, còn cao hơn xà nhà của chúng ta nữa."

"Cái gì? Yêu thú?" Hai vợ chồng đều run rẩy, núp trong phòng, không dám ra ngoài.


Mộ Dung Dung và Mạnh Xuyên, kẻ chạy người đuổi, chỉ sau một vài hô hấp đã đến bên cạnh một bờ sông lớn.

"Hả!" Mạnh Xuyên thấy con sông lớn liền hiểu ngay: "Gã này nhắm chạy không thoát nên tính nhảy vào sông mà ta lại không biết bơi."

Có một số cường giả tuy thực lực cao nhưng chưa chắc đã biết bơi.

Có một số Thần Ma Thể thuộc tính thủy thì ở trong nước còn linh hoạt hơn cả cá, có thể bảo trì sức chiến đấu siêu cường. Một vài cường giả Thiên Yêu Môn tu luyện yêu thuật hệ thủy cũng có thể bảo trì sức mạnh chiến đấu trong nước. Nhưng pháp môn mà Mạnh Xuyên tu hành lại không sở trường chuyện bơi lội, nếu hắn nhảy vào nước, sức chiến đấu chắc chắn sẽ không triển khai được một thành.

"Hừ...hừ...tốc độ của hắn nhanh như vậy chắc là tu luyện Lôi Đình Thần Ma Thể, ta không tin là hắn dám nhảy vào sông tiếp tục truy đuổi." Mộ Dung Du chạy thẳng về hướng sông.

Lúc này, Mộ Dung Du không còn ý định bắt sống Mạnh Xuyên nữa, gã chỉ muốn bảo toàn tánh mạng. Bởi vì Mạnh Xuyên bạo phát ra tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, thậm chí còn lợi dụng, mượn lực gã giết chết Đồ lão nhị tại chỗ, cách thức mượn lực này quả thật đả kích lòng tin của gã.

"Chỉ cần ta có thể trốn thoát, mang tin tình báo về Mạnh Xuyên cho cấp trên cũng sẽ nhận được một phần công lao lớn." Mộ Dung Du thầm nghĩ: "Tên Mạnh Xuyên này ẩn giấu thực lực quá kín, rõ ràng đã ngộ ra Đao Thế được một khoảng thời gian rồi."

Đao pháp của Mạnh Xuyên quá tinh diệu, không giống như người mới ngộ ra Đao Thế chút nào.

Thực tế, Mạnh Xuyên chính xác đã ngộ ra Thế hơn nửa năm, lại kết hợp với bí quyết trong Lôi Đình Diệt Thế Đao, đao pháp tự nhiên trở nên tinh diệu hơn hẳn. Hơn nữa, ở trong phạm vi mười trượng, hắn hoàn toàn có thể thi triển trình độ cao hơn. Điều này khiến cho Mộ Dung Du có cảm giác Mạnh Xuyên đã ngộ ra Đao Thế lâu lắm rồi.

"Có thể hắn ngộ ra Đao Thế vào năm mười sáu tuổi...không, có lẽ là mười lăm tuổi. Thời gian hắn ngộ ra bí kỹ chắc chắn cũng là giả, đoán chừng năm mười một, mười hai tuổi đã ngộ ra bí kỹ rồi. Ta ngưng luyện yêu đan nhiều năm như vậy cũng bị hắn áp chế, thiên tư này quả thật đáng sợ. Nếu ta báo lên Yêu Tộc cũng đủ để Yêu Tộc treo giải thưởng ám sát hắn." Mộ Dung Du thầm nghĩ: "Đến lúc đó hắn chắn chắn phải chết không thể nghi ngờ."

"Hả?" Mộ Dung Du còn đang suy nghĩ chợt phát hiện ra Mạnh Xuyên đang truy đuổi sau lưng, tốc độ tự dưng tăng vọt, đã áp sát đến lưng gã.

"Hắn liều mạng." Mộ Dung Du giật mình, lúc Mạnh Xuyên giết Đồ phó đường chủ, gã đã cho rằng Mạnh Xuyên đã bộc phát tốc độ toàn lực, nhưng lúc này thấy tốc độ của hắn còn tăng nữa thì trong lòng không khỏi chấn động.

Thật là quá nhanh!

"Hưu...u....u...."

Mạnh Xuyên xác định đối phương muốn nhảy vào sông nên không câu giờ nữa. Lúc trước hắn câu giờ là đợi cô tổ mẫu chạy tới. Nếu còn trù trừ, đối phương nhảy vào lòng sông là sẽ thoát khỏi truy đuổi.

"Giết!" Mạnh Xuyên quyết định đánh cược một lần. lực lượng tâm thần liền dung nhập đến mọi chỗ trong thân thể, nắm giữ triệt để chân khí nhục thân khiến hắn có cảm giác không gì không thể làm được, hắn bạo phát tốc độ lao tới Mộ Dung Du, đồng thời đao thứ nhất cũng bổ ra.

Đao này đánh ra, lôi đình trong cơ thể hắn cũng đều lóe sáng.

Đao thứ nhất, thức thứ mười bảy Ngũ Lôi Hàng Thế trong Hắc Thiết Thiên Thư - Lôi Đình Diệt Thế Đao.

Nếu như Bạt Đao Thức là sát chiêu đánh lén của Mạnh Xuyên thì tàn chiêu Ngũ Lôi Hàng Thế của Lôi Đình Diệt Thế Đao chính là sát chiêu chém giết chính diện, uy lực càng kinh khủng hơn.

Đao kia nhanh như lôi đình, uy thế đường đường chính chính vô cùng bá đạo.

"Thật nhanh!" Mộ Dung Du chỉ thấy Mạnh Xuyên tới đã nhanh, đao quanh lại càng nhanh, cả tâm thần đều kinh sợ.

"Nhưng chưa đủ uy hiếp ta!" Mộ Dung Du thi triển cấm thuật trong nháy mắt, tốc độ liền tăng lên rất nhanh, đôi loan đao cũng chắn ở phía trước vô cùng tinh diệu, nương theo tiếng binh khí va chạm, Mộ Dung Du hoàn mỹ chặn lại một đao kia.

"Chết!" Nhưng Mạnh Xuyên đã bổ tiếp đao thứ hai.

Đao thứ hai cuốn theo đao thứ nhất, lực lượng lôi đình trong cơ thể hắn sôi trào mãnh liệt, chân khí ào ào như sóng triều ập tới. Đao đánh ra càng thêm bá đạo, đao quang tuy chỉ dài hơn một trượng, nhưng uy thế mạnh hơn Lôi Đình Bạt Đao Thức rất nhiều lần.

Trong đêm tối, Mộ Dung Du không còn thấy rõ, chỉ thấy đao quang thật chói mắt.

Chát! Mộ Dung Du thi triển loan đao đích xác vô cùng tinh diệu, nhưng đã thấy khó khăn khi chặn đao thứ hai này. Tuy rằng chặn được nhưng dư lực từ đao trùng trùng điệp điệp đánh thẳng vào tạng phủ gã khiến thân hình Mộ Dung Du chấn động, yếu hầu có mùi máu tươi.

"Đao thứ ba!"

Trong mắt Mạnh Xuyên có sát ý, mấy lần bộc phát lực lượng tâm thần này của hắn chỉ có thể thi triển một đao này. Hắn đang dốc sức liều mạng chém ra một đao cuối cùng.

Hắn chỉ tiếp nhận một phần truyền thừa Ngũ Lôi Hàng Thế trong Lôi Đình Diệt Thế Đao của Hắc Thiết Thiên Thư, chỉ biết có hai đao trước đó, đao thứ ba như thế nào thì hắn còn chưa biết.

Nhưng mà trải qua hai đợt súc tích, lực lượng lôi đình trong cơ thể hắn càng trở nên mãnh liệt, chân khí lại như từng đợt thủy triều mạnh mẽ đánh vào kinh mạch, chính bản thân hắn cũng không thể nào áp chế, cũng không có cách nào dùng lực lượng khác để giải phóng cỗ lực lượng này. Hắn chỉ còn có một cách duy nhất, trong tia ý thức cuối cùng, dùng một đao bổ ra tất cả lực lượng này.

"Hây..." Toàn bộ lực lượng lôi đình, chân khí trong cơ thể đều được rót vào tay, thi triển một đao cuối cùng.

Đao này hoàn toàn khác hẳn với hai đao trước đó. Đao đầu đã nhanh, đao sau càng nhanh hơn. Đao đầu khí thế bá đạo, đao sau lại càng bá đạo hơn. Thế nhưng đao thứ ba lại âm nhu đến cực hạn, chính là chiêu thức Mạnh Xuyên tu luyện đã lâu - Diêu Lạc Nguyệt. Hắn cũng đã dùng chiêu này chém chết Đồ Thượng. Diêu Lạc Nguyệt lúc này được thi triển với tốc độ cực nhanh, dù sao cũng là sáp nhập tất cả lực lượng súc tích của hai đao trước đó vào cho nên đã trở thành một chiêu Diêu Lạc Nguyệt đáng sợ nhất.

Đao pháp âm nhu mà tà dị, quỹ tích khó nắm bắt.

Đây là chiêu số do bản thân Mạnh Xuyên tổ hợp mà thành, hai đao trước của Ngũ Lôi Hàng Thế kết hợp cùng với Diêu Lạc Nguyệt, hình thành nên đao thứ ba, đánh ra liên tục.

Bá đạo kết hợp cùng với âm nhu!

"Không xong rồi." Trong nháy mắt, một thanh loan đao của Mộ Dung Du chạm phải đao quang âm nhu kia, gã có cảm giác như chạm vào ánh trăng, có thể thấy nhưng khó nắm bắt.

Cùng lúc khi loan đao của Mộ Dung Du chạm vào đao quang âm nhu kia, có một cỗ lực đạo xoay tròn quỷ dị thoát khỏi sự cản trở của loan đao, đao quang lóe lên tiến đến gần gã hơn.

"Nguy rồi." Thấy không cản được, trong lòng Mộ Dung Du phát lạnh.

Theo bản năng, gã vung hai tay lên, dùng cánh tay cố gắng cản lại.

"Phốc." Đao quang phiêu hốt lóe lên, một cánh tay bay lên, trên ngực Mộ Dung Du cũng xuất hiện vết thương tàn khốc.

"Chẳng lẽ ta phải chết tại đây, chết ở trong tay Mạnh Xuyên?" Trong lòng Mộ Dung Du lạnh buốt, mặc dù gã đã bảo vệ được tính mạng dưới một đao kinh khủng đó, nhưng đã mất đi một cánh tay, ngực lại bị một vết thương lớn, thực lực cũng giảm mạnh, chỉ còn một nửa so với ban đầu.

Lúc đỉnh phong còn bị Mạnh Xuyên đánh te tua, bây giờ thực lực chỉ còn một nửa, trong lòng Mộ Dung Dung đương nhiên phát rét.

"Không giết chết được?" Trong lòng Mạnh Xuyên cũng trở lạnh, vào giờ phút này lực lượng tâm thần của hắn đã bị tiêu hao gần như khô kiệt, căn bản hắn không thể nào bộc phát toàn bộ lực lượng thêm một lần nữa. Không có lực lượng tâm thần, thực lực của hắn cũng chỉ tương đương hai vị phó đường chủ mà thôi. Cho dù hiện tại Mộ Dung Du bị thương nặng, hắn cũng không nắm chắc có thể giữ lại được đối phương.