"Nếu để cho gã chạy thoát, cô tổ mẫu liền phải mang ngươi chạy tới Nguyên Sơ Sơn!" Mạnh Tiên Cô vừa cười vừa nói.
"May mà có cô tổ mẫu, nếu không lần này thật sự xảy ra phiền toái lớn." Mạnh Xuyên cảm kích nói.
Mộ Dung Du bị buộc như bánh chưng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Mạnh Xuyên, trầm giọng nói: "Mạnh công tử, thật là bội phục. Ngươi có thực lực như vậy, lại ngụy trang thành một kẻ ở cảnh giới Thoát Thai, nắm giữ bí kỹ, ẩn giấu cũng đủ sâu. Chúng ta thua cũng không nói được gì, chúng ta lần này tính kế rất nhiều, đã tính tới Mạnh Tiên Cô có sở trường dò xét, cũng tính đến thủ đoạn của cung chủ Ngọc Dương Cung. Nhưng chúng ta cho rằng chỉ một vài hơi thở thì những Thần Ma này căn bản cũng không tìm thấy chúng ta, không ngờ rằng hai người Cao lão tam đều chết trong tay ngươi, ngay cả ta cũng bị ngươi cứng rắn dây dưa lâu như vậy."
Bị dây dưa đã hao phí quá nhiều thời gian, nên mới bị Mạnh Tiên Cô đuổi kịp và bị bắt.
Chỉ cần cho gã thêm chút thời gian, gã liền trốn vào thông đạo nào đó dưới mặt đất thì sẽ khó bị dò xét ra.
Bùn đất, nham thạch là trở ngại vô cùng lớn với dò xét. Nước sông cũng là một trở ngại lớn. Mộ Dung Du đã nhảy vào lòng sông, Mạnh Xuyên cũng không có cách nào cảm ứng ra gã, chỉ cần thêm thời gian hai lần hít thở, cho dù là Mạnh Tiên Cô cũng không có cách nào tìm được gã.
"Ngươi câm miệng đi." Mạnh Tiên Cô liếc mắt nhìn gã, sợi tơ vô hình đâm vào trong cơ thể Mộ Dung Du, gã lập tức không có cách nào phát ra âm thanh, tai cũng không nghe, mắt cũng không nhìn thấy nữa.
"Gã bây giờ không thể nghe, không thể nhìn, không thể nói." Mạnh Tiên Cô thấp giọng nói: "Bình thường ngươi luận bàn cùng với ta và cha ngươi, thực lực của ngươi cũng chỉ gần bằng cha ngươi thôi. Nhưng nhìn lúc ngươi bộc phát khi nãy, ta có cảm giác ngươi `mạnh gấp mấy lần, có thể áp chế Mộ Dung Du, chém chết hai phó đường chủ Thiên Yêu Môn. Lẽ nào là bí mật ở không gian mi tâm?"
"Vâng." Mạnh Xuyên gật đầu: "Nhưng ta chỉ có thể bộc phát mấy chiêu thôi. Trước đó hai chiêu giết hai gã phó đường chủ, sau đó đánh liên tục ba chiêu chỉ có thể làm trọng thương Mộ Dung Du, không giết nổi gã."
"Có thể tăng lên nhiều như vậy?" Mạnh Tiên Cô khẽ nhíu mày: "Thật sự mới nghe lần đầu. Nhớ kỹ, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật. Cho dù có tham gia khảo hạch nhập môn của Nguyên Sơ Sơn, nếu như nắm chắc có thể vượt qua, cũng không cần lộ ra chuyện không gian mi tâm. Chờ sau này khi ngươi vào Nguyên Sơ Sơn lại tra cứu điển tịch trong đó sẽ hiểu rõ thêm không gian mi tâm là gì. Khi đó chính ngươi sẽ quyết định có nên công khai bí mật này hay không."
"Dù sao thì sự tình bí ẩn như vậy, có thể là chuyện tốt nhưng cũng có khả năng liên quan đến một số bí ẩn có hệ lụy không nhỏ." Mạnh Tiên Cô nói thêm.
"Ta hiểu rồi." Mạnh Xuyên đáp.
"Ngươi cảm thấy khi nào có thể đạt đến cảnh giới Vô Lậu?" Mạnh Tiên Cô hỏi tiếp.
"Ta có căn cơ Thần Ma đủ mạnh, nhưng ở cảnh giới Thoát Thai vẫn cần thêm chút thời gian. Ta đoán là khoảng cuối năm nay hoặc sang đầu năm sau mới có thể đột phá cảnh giới Vô Lậu." Mạnh Xuyên trả lời.
"Thêm thời gian củng cố cảnh giới cũng tốt." Mạnh Tiên Cô gật đầu: "Cho dù cuối năm nay ngươi đạt tới cảnh giới Vô Lậu, cũng phải để tâm củng cố thật tốt. Tốt nhất là Ngưng đan thành công. Cuối năm sau đi tham gia khảo hạch nhập môn của Nguyên Sơ Sơn. Mười tám tuổi tham gia khảo hạch, coi như cũng thỏa đáng. Nếu thất bại, năm mười chín tuổi, năm hai mươi tuổi lại vẫn còn hai cơ hội tham gia nữa."
Theo kế hoạch của Mạnh Tiên Cô, Mạnh Xuyên có ba cơ hội tham gia khảo hạch: mười tám, mười chín, hai mươi tuổi.
"Vâng." Mạnh Xuyên gật đầu.
"Lần này giao thủ, không có bị người ngoài phát hiện ra chứ?" Mạnh Tiên Cô lại hỏi.
"Trong đêm tối, Thiên Yêu Môn lại chọn địa điểm chặn giết con tương đối vắng vẻ, cũng không có cao thủ khác rình mò." Mạnh Xuyên nói.
"Ừ, ngươi về trước đi, chuyện ngày hôm nay cũng đừng kể với ai." Mạnh Tiên Cô nói: "Ba gã Thiên Yêu Môn kia, coi như là ta giết."
"Vâng." Mạnh Xuyên có một chút nhẹ nhõm. Mạnh Tiên Cô đây không phải là tham công, với tư cách Thần Ma tám mươi năm của bà, chút công lao này bà cũng khinh thường, đây là bà đang tận lực bảo hộ cho Mạnh Xuyên.
Trận chiến ban đêm mùng 6 tháng 2 kia đã phát sinh lặng yên, không tiếng động.
Mạnh Xuyên đã về tới Mạnh Phủ Kính Hồ.
"A Xuyên, ngươi không phải đi tổ trạch sao? Về sớm thế?" Liễu Thất Nguyệt vừa về tới, cũng đã thấy Mạnh Xuyên theo sau mình.
"Ta thi triển khinh công chạy, đương nhiên nhanh rồi." Mạnh Xuyên cười nói.
Liễu Thất Nguyệt hoàn toàn không biết rằng, khoảnh khắc nàng và Mạnh Xuyên tách ra đã có một trận chiến đấu âm thầm bạo phát, có ảnh hưởng sâu xa đến toàn bộ Phủ Đông Ninh.
Tại tổ trạch Mạnh gia.
Trong hình đường.
"Nếu ngươi để cho ta còn sống rời đi, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện." Mộ Dung Du bị dây xích khóa cứng, thân thể run rẩy, gào thét.
Mạnh Tiên Cô đứng đó, lạnh nhạt nói: "Đừng vọng tưởng toàn mạng rời đi. Ngươi bị ta bắt, chắc chắn phải chết. Chẳng qua là, nếu ngươi nói cho ta biết phân đường Thiên Yêu Môn tại Phủ Đông Ninh ở đâu, ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng, thống khoái giải thoát. Nếu không mà nói, đừng nói mười, hai mươi ngày mà là hai, ba năm tới, kể cả chết ngươi cũng đừng nghĩ tới, cả ngày lẫn đêm đều phải chịu tra tấn, vĩnh viễn trầm luân trong địa ngục, vĩnh viễn không ngày giải thoát."
Đối với những thứ tạp chủng của Thiên Yêu Môn này, Mạnh Tiên Cô đã sớm có kinh nghiệm tra tấn.
"Phân đường Đông Ninh, không...không..." Mộ Dung Du không muốn khuất phục dễ dàng: "Ngươi để ta sống rời khỏi Phủ Đông Ninh, nếu không thì đừng hòng biết gì cả."
"Chúng ta từ từ thương lượng tiếp." Mạnh Tiên Cô chống quải trượng, lại có sợi tơ vô hình chui vào trong thân thể Mộ Dung Du, gã lập tức cất lên tiếng tru thê thảm.
Trong tra tấn thống khổ, thời gian như chậm đi gấp trăm nghìn lần.
Mộ Dung Du liên tục bị dày vò, không biết được lúc tỉnh lúc mê.
"Để cho ta còn sống rời đi!"
"Để cho ta còn sống rời đi!"
Khát vọng sống khiến cho Mộ Dung Du kiên trì, nhưng thời gian chậm chạp trôi qua, gã giống như đã bị tra tấn làm cho hóa điên, gã muốn được giải thoát, muốn thoát ly bể khổ này.
"Ta nói." Mộ Dung Du cuối cùng cũng cúi đầu.
Trời còn chưa sáng, Mộ Dung Du liền khai ra toàn bộ, sau đó cũng nhận được điều gã muốn: giải thoát vĩnh viễn.
Mạnh Tiên Cô ra khỏi hình đường.
Rất nhanh, bà dẫn chín vị trưởng lão và một trăm hai mươi vị cao thủ cảnh giới Thoát Thai của Mạnh gia, chia làm bảy đội, bắt đầu hành động, tiêu diệt toàn bộ tổng bộ phân đường Đông Ninh của Thiên Yêu Môn và nhổ sạch toàn bộ sáu cứ điểm. Trong số sáu cứ điểm đó, có nơi bề ngoài ngụy trang là tiệm cầm đồ, cũng có nơi là phủ đệ của một nhà buôn giàu có, có nơi lại là tiêu cục...chỉ trong vòng một canh giờ, tất cả đều bị Mạnh gia tiêu diệt.
Buổi chiều ngày hôm sau.
Mạnh Tiên Cô lại tạm thời đến ngụ ở Mạnh Phủ Kính Hồ.
"Cô tổ mẫu, những quyển sách này?" Mạnh Xuyên nhìn thấy một rương sách, tranh vẽ để ở trong sân, liền ngạc nhiên hỏi.
"Ta thẩm vấn Mộ Dung Du suốt đêm cũng biết được hang ổ phân đường Đông Ninh của bọn chúng." Mạnh Tiên Cô nói: "Đám thủ hạ ở phân đường Đông Ninh còn không biết ba gã thủ lĩnh của bọn chúng đã chết, không kịp phản ứng, đã bị Mạnh gia chúng ta công phá khắp nơi trong vòng một canh giờ, diệt sạch nòng cốt phân đường Đông Ninh của Thiên Yêu Môn, chỉ có duy nhất một tên cảnh giới Thoát Thai chạy thoát."
"Từ hôm nay trở đi, Thiên Yêu Môn coi như mù ở Đông Ninh Phủ. Bọn hắn nằm vùng suốt ba năm đều ôm mộng chiếm Phủ Đông Ninh, đã thành lập nên mạng lưới tình báo hoàn thiện. Mạnh Tiên Cô mỉm cười nói: " Mạnh Xuyên, ngươi đã lập một chiến công, mang đến chuyện tốt cho Phủ Đông Ninh."
Mạnh Xuyên cũng lộ ra dáng tươi cười, tâm tình vô cùng tốt.
Thiếu đi Thiên Yêu Môn gây sóng gió ở sau lưng, Phủ Đông Ninh liền trở nên an ổn hơn. Nhưng hắn cũng hiểu, theo thời gian thế nào Thiên Yêu Môn cũng lại xâm nhập Phủ Đông Ninh.
"Những thư tịch này là lấy được trong phân đường của bọn hắn, có một ít phù hợp cho ngươi xem." Mạnh Tiên Cô nói: "Xem thêm mấy thứ này, cũng có thêm kiến thức."
"Vâng!" Mạnh Xuyên gật đầu, và ngẫu nhiên lật một vài quyển.
Những quyển sách này ghi chép toàn bộ bí mật trong thiên hạ. Phân đường Đông Ninh của Thiên Yêu Môn chịu trách nhiệm dò xét tất cả các loại tin tức của Nhân Tộc. Những điều ghi chép trong những quyển sách này đều là những việc Mạnh Xuyên chưa bao giờ biết tới.
"Thiên hạ chia làm ba, được thống trị bởi ba vương triều: Đại Chu, Hắc Sa, Đại Nguyệt.
Vương triều Đại Chu chính là vương triều do tông phái cổ xưa nhất - Nguyên Sơ Sơn thành lập.
Vương triều Hắc Sa chính là do Hắc Sa Động Thiên thành lập.
Vương triều Đại Nguyệt chính là do Lưỡng Giới Đảo thành lập.
Mạnh Xuyên khẽ gật đầu.
"Nguyên Sơ Sơn, Hắc Sa Đông Thiên, Lưỡng Giới Đảo chính là ba đại tông phái chí cao vô thượng của Nhân Tộc."
"Cả ba đại tông phái đều có Thần Ma cường đại cùng nhau hợp sức ngăn cản sự xâm lấn của Yêu Tộc."
"Yêu Tộc thật đúng là mạnh mẽ."
Mạnh Xuyên đọc tiếp các tin tức được ghi chép.
Yêu Tộc còn mạnh hơn cả Nhân Tộc.
Ba đại tông phái của Nhân Tộc tuy hợp sức nỗ lực ngăn cản, cũng giằng co ở thế phòng thủ. Từng vị Thần Ma trấn thủ tại từng tòa thành lớn. Giống như An Hải Vương, Thần Ma danh chấn thiên hạ lại càng phải trấn thủ tại những toà thành trọng yếu, che chở toàn bộ Nhân Tộc.
Nhưng ba đại tông phái, tuy chiến đấu nhiều năm như vậy, cũng không mất đi lãnh thổ. Tuy có khi bị Yêu Tộc chiếm giữ, nhưng trong thời gian ngắn cũng lấy lại ngay.
"Những thứ tạp chủng Thiên Yêu Môn này." Mạnh Xuyên càng xem càng phẫn nộ.
Có ít người cảm thấy Nhân Tộc hết hy vọng rồi, tham lam muốn hưởng chỗ tốt của Yêu Tộc, trở thành tay trong cho Yêu Tộc, thành lập tông phái gọi là Thiên Yêu Môn.
Thiên Yêu Môn ẩn núp khắp nơi, lấy tin tức của Nhân Tộc đưa cho Yêu Tộc khiến cho Nhân Tộc vô cùng căm phẫn. Mạnh gia lần này chém rụng Thiên Yêu Môn ở Phủ Đông Ninh, thật ra cũng chỉ là một xúc tu nhỏ.
"Ta bây giờ cũng vẫn còn là phàm nhân, thực lực chả đáng là gì, ta phải trở nên cường đại hơn mới được." Mạnh Xuyên yên lặng nói.
Phân đường Thiên Yêu Môn tại Phủ Đông Ninh bị hủy diệt trong âm thầm lặng lẽ, chỉ có đám người cao tầng trong Phủ Đông Ninh biết được. Việc ba gã thủ lĩnh của phân đường Đông Ninh bị giết, theo ghi chép của triều đình là do Mạnh Tiên Cô giết chết.
Phủ Đông Ninh càng trở nên an tĩnh, thái bình.
Ngày 25 tháng 3 Ngọc Dương Cung truyền ra tin tức, Yến Tẫn ngộ ra Kiếm Thế. Tin tức truyền ra làm cả năm đại Gia Tộc Thần Ma của Phủ Đông Ninh chấn động. Dù sao cũng là mười bảy tuổi ngộ ra Thế, đúng là chói lọi vô cùng, tài năng cũng sánh ngang với lão tổ Trương gia.
Ba ngày sau, Mạnh gia cũng truyền ra tin tức Mạnh Xuyên ngộ ra Đao Thế. Lúc Vân Phù An của Vân gia biết được tin tức, đã nổi giận tới ném vỡ hết đồ sứ yêu thích trong phòng. Địa vị của Mạnh gia trong năm đại Gia Tộc Thần Ma cũng đi lên, không bị bốn đại Gia Tộc Thần Ma xem nhẹ nữa. Dù sao mười bảy tuổi ngộ ra Thế...hầu như là chắc chắn sẽ vào được Nguyên Sơ Sơn, hầu như ai cũng có thể thấy được tương lai của Mạnh Xuyên.