Những nữ tử thanh lâu đều chủ động sáp lại gần, Mạnh Xuyên hết sức hoảng hốt, đối mặt với yêu thú hắn cũng chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
"Đừng lại gần ta." Mạnh Xuyên quát lớn, mặt không biểu tình.
Tú bà liền nói: "Các ngươi đều tránh ra đi, đừng quấy nhiễu Mạnh công tử."
"Mạnh công tử, mời lên lầu trên."
Tú bà có ánh mắt rất độc, có thể nhìn ra vị Mạnh công tử này căn bản không nhìn trúng những nữ nhân thanh lâu này, dù sao thì những nữ nhân chịu trách nhiệm mời chào khách nhân cũng đều là nữ tử bình thường, còn những nữ nhân sắp xếp cho thượng khách bên trong Lầu Bích Vân cũng sẽ không tùy tiện lộ diện.
Công tử Gia Tộc Thần Ma, thiên tư trác tuyệt, có khả năng thành tựu Thần Ma...bình thường đều là tôi tớ thành đàn, nha hoàn một đống. Nếu không có tư sắc đầy đủ, chỉ sợ là không hấp dẫn được vị Mạnh công tử này.
"Vị thiên tài Mạnh gia này cho tới bây giờ chưa từng tới thanh lâu, đây là lần đầu tiên, nếu như hắn say mê một vị cô nương bên trong Lầu Bích Vân chúng ta...tin tức truyền đi, tiếng tăm của Lầu Bích Vân chúng ta sẽ lan xa." Tú bà vui vẻ nghĩ trong lòng, đồng thời dẫn Mạnh Xuyên tới nhã gian tốt nhất ở chính giữa lầu hai.
"Mạnh công tử, gian phòng này có vị trí tốt nhất, có thể xem các cô nương biểu diễn trên đài ở khoảng cách gần." Tú bà cười nói.
"Được rồi." Mạnh Xuyên khẽ gật đầu, trực tiếp ngồi xuống, xuyên qua cửa sổ là sân khấu, khoảng cách chỉ có vẻn vẹn hai trượng, đối diện trực tiếp.
Lúc này ngoài cửa có hai tiểu cô nương tiến đến, bưng rượu, hoa quả và khay điểm tâm.
Tú bà phân phó: "Hai người các ngươi hãy hầu hạ Mạnh công tử cho tốt."
"Vâng." Đây là một đôi thiếu nữ song sinh, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, khuôn mặt thanh tú ánh mắt sáng ngời, vào giờ phút này mặt nhỏ khẽ phiếm hồng, khẩn trương nhìn vị Mạnh Xuyên công tử này.
Tú bà ở bên cạnh cười nói: "Mạnh công tử, hai tiểu nha đầu này năm nay mới mười sáu tuổi, vẫn luôn đi theo sư phụ học nghệ, cho tới bây giờ còn không có hầu hạ người khác, hôm nay là lần đầu tiên hầu hạ khách quý."
Thân phận của Mạnh Xuyên thực sự quá lớn, Lầu Bích Vân dùng đôi thiếu nữ song sinh còn chưa học nghệ xong làm nha hoàn hầu hạ. Nếu Mạnh Xuyên thích đôi song sinh này muốn dẫn đi, Lầu Bích Vân cũng sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện...Mạnh Xuyên công tử có thân phận gì, tuyệt đối sẽ không ăn "cơm chùa".
"Công tử." Hai thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh Mạnh Xuyên rót rượu giúp hắn.
Tú bà thì cười cáo lui: "Mạnh công tử có chuyện gì, cứ việc phân phó hai người bọn họ."
Nói xong liền rời khỏi nhã gian, lặng yên đóng cửa lại.
Lúc này, ở một nhã gian khác trên lầu hai của Lầu Bích Vân.
Nhã gian này chỉ có gã đại hán mập mạp và nam tử râu dài uống rượu, hai người bọn hắn không có người hầu hạ.
"Vị Mạnh Xuyên công tử kia vừa đến, những nữ nhân phía dưới quả thực đều điên lên rồi." Trong nhã gian, đại hán mập mạp cười nói: "Chúng ta muốn ngồi nhã gian ở giữa, Lầu Bích Vân cũng không cho! Họ Mạnh vừa đến, liền đưa hắn đi nhã gian tốt nhất, hơn nữa nhìn đôi song sinh kia, chậc chậc chậc...thật sự là mặt hàng cực phẩm, ta đùa bỡn ở đây hai ngày cũng chưa từng thấy đôi song sinh này, xem ra Lầu Bích Vân còn giấu một ít người đẹp, chính là không muốn để cho chúng ta biết."
"Ta đã từng nghe về danh tiếng của công tử Mạnh Xuyên!" Nam tử râu dài thản nhiên nói: "Là thiên tài của Mạnh gia, một trong năm đại Gia Tộc Thần Ma đương thời, mười lăm tuổi đã đạt đến cảnh giới Hợp Nhất, là nhân vật phong vân ở Phủ Đông Ninh. Ngươi cũng ngoan ngoãn một chút đi, đừng trêu chọc vị Mạnh Xuyên này."
"Biết rồi, ngươi đã từng nói, tại Phủ Đông Ninh phải điệu thấp, không được gây chuyện rắc rối." Đại hán mập mạp cười hắc hắc nói,
"Kỳ thực vị Mạnh Xuyên này da mịn thịt mềm, cũng khá ngon đấy."
"Câm miệng." Nam tử râu dài nhíu mày nói.
Đại hán mập mạp liền câm miệng, chỉ cười cười.
"Có vẻ như không bán được đồ rồi." Nam tử râu dài lạnh nhạt nói: "Chúng ta sẽ ở đây hai ngày nữa rồi rời khỏi Phủ Đông Ninh."
"Lại về núi? Trong núi thật sự rất nhàm chán." Đại hán mập mạp nói thầm: "Đêm nay ta muốn chơi một đêm thật vui vẻ."
Mạnh Xuyên uống rượu, xem biểu diễn phía dưới.
Ở sân khấu dưới lầu đang có một nữ tử áo xanh, nàng ôm một cây đàn tỳ bà trong ngực, mặt đeo một chiếc khăn che mỏng, âm thanh đàn tỳ bà vang lên trong thanh lâu.
Tiếng đàn vang lên, đám phú thương hào khách đang ồn ào chung quanh liền trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhìn Mạnh Xuyên có vẻ như đang nghe đàn Tỳ Bà, kì thực hắn đang cảm ứng trong khoảng mười trượng, trực tiếp cảm ứng những nhã gian khác ở lầu hai.
Ở bên trong cảm ứng của hắn, hết thảy vô cùng rõ ràng, ngay cả tiếng muỗi vo ve, hắn cũng nghe được, chứ đừng nói là đoạn đối thoại của nam tử râu dài và đại hán mập mạp, tuy rằng bọn hắn nói nhỏ, nhã gian cũng cách âm, nhưng Mạnh Xuyên vẫn có thể nghe rõ không sót chữ nào.
"Rời khỏi Phủ Đông Ninh, vào núi?" Mạnh Xuyên suy nghĩ trong lòng: "Là đạo phỉ sao?"
"Tỳ bà của Quan tỷ tỷ là số một của Lầu Bích Vân chúng ta." Thanh âm thanh thúy của một trong hai chị em song sinh hầu hạ Mạnh Xuyên vang lên: "Tỷ ấy bái Vương lão tiên sinh Phủ Đông Ninh chúng ta làm thầy!"
"Ừm." Mạnh Xuyên khẽ gật đầu.
Giống như người vẽ tranh, thời đại bây giờ, người một lòng nghiên cứu vẽ tranh cũng không nhiều, mấy năm trước Mạnh Xuyên chính là người vẽ tranh giỏi nhất Phủ Đông Ninh. Nhưng sau khi hắn vẽ thành Chúng Sinh Tướng (bức họa "mỗi người một vẻ") thì cũng đã đạt đến một cảnh giới khác.
Người nghiên cứu nhạc khí tỳ bà này ngược lại là rất nhiều, thế nhưng chỉ là qua loa để giải trí, ở thời đại này, tu hành vẫn là được ưu tiên nhất, địa vị của người làm nghề giải trí rất có hạn.
"Tỷ muội chúng ta cũng đã từng học đàn cổ với đại sư." Thanh âm êm dịu của thiếu nữ còn lại nói.
"Đàn cổ không tệ." Mạnh Xuyên thuận miệng nói, đồng thời tiếp tục quan sát hai người kia.
Nam tử râu dài, đại hán mập mạp...
Trong phạm vi cảm ứng mười trượng của hắn coi như là từng cọng lông, con kiến trên người cũng đều có thể trông thấy, tự nhiên đối với quan sát vô cùng cẩn thận hai kẻ này, từng cọng râu trên mặt đều quan sát kỹ càng.
"Hả?" Mạnh Xuyên phát hiện ra.
Đại Hán mập mạp không hề dịch dung, nhưng nam tử râu dài lại dịch dung.
"Râu giả? Tóc giả? Trên mặt cũng dán một miếng da giả, nếu như không có mái tóc, lại không có râu ria, hình dạng của gã sẽ là..." Trong lòng Mạnh Xuyên khẽ động, là đệ tử của Gia Tộc Thần Ma, hắn dĩ nhiên nhớ rõ các trọng phạm bị truy nã bên trong toàn Phủ Đông Ninh, Mạnh Xuyên lập tức nghĩ đến một người.
"Huyết Thủ Triệu Xán."
Huyết Thủ Triệu Xán là một gã đầu trọc cơ bắp bưu hãn, trên má trái có một nốt ruồi.
Chỉ là bây giờ cái nốt ruồi đen kia bị miếng "da giả" che đi, thuật dịch dung này thực sự rất lợi hại, dù ở khoảng cách gần nhìn cũng không ra đó là da giả. Chỉ có dưới sự cảm ứng của Mạnh Xuyên mới có thể nhận ra tóc giả râu giả cùng với miếng da giả kia. Ở dưới sự cảm ứng của hắn, từng sợi tóc, cọng lông hắn cũng đều có thể nhìn thấy như ở trước mặt. Khả năng quan sát này quả thực là thiên địch của thuật dịch dung.
"Là gã?" Trong lòng Mạnh Xuyên dâng lên sát ý.
Huyết Thủ Triệu Xán là một người ở huyện Đàm, Phủ Đông Ninh, vì tu luyện "Huyết Ma Thủ", trong thời gian mấy năm đã giết chết hơn ba trăm người, làm lòng người cả huyện Đàm bàng hoàng. Sau khi sự việc phát sinh...gã đào thoát thành công, về sau bị triều đình truy nã, gã trực tiếp gia nhập Huyết Vân Đạo, Huyết Vân Đạo có hung danh vang dội, nổi tiếng vì đạo phỉ yếu nhất cũng là cảnh giới Thoát Thai.
Nhân số của bọn hắn không đông, nhưng mỗi gã đạo phỉ đều rất linh hoạt tinh ranh, ở tại bên trong dãy núi giao giới của ba phủ, khiến ba phủ một mực khó có thể đuổi bắt.
"Huyết Thủ Triệu Xán." Mạnh Xuyên nheo lại mắt, đứng dậy.
"Mạnh công tử?" Hai thiếu nữ nghi ngờ hỏi.
"Ta có một chút việc." Mạnh Xuyên nói xong liền lấy ra ngân phiếu trăm lượng từ trong lòng ngực đặt ở trên mặt bàn, hắn tuy rằng chưa từng tới thanh lâu, nhưng cũng đã từng nghe nói, thanh lâu có danh khí bực này đi vào nhã gian ít nhất cũng phải hai mươi lượng bạc, mà bây giờ hắn đang ngồi ở nhã gian tốt nhất, lại được an bài hai thiếu nữ tới hầu hạ...đương nhiên Mạnh Xuyên chỉ mới ngồi một lát, để lại một trăm lượng, Lầu Bích Vân tự nhiên không lỗ.
"Chuyện này..." Hai thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, có thể ở cùng với Mạnh gia công tử Phủ Đông Ninh, hai người bọn họ tự nhiên hết sức vui vẻ, thậm chí cũng đều có một chút hy vọng xa vời, hy vọng Mạnh công tử sẽ chuộc hai người bọn họ đi.
Không nghĩ tới đối phương nhanh như vậy liền muốn rời đi.
Mạnh Xuyên rời khỏi nhã gian.
Hắn đi thẳng đến chỗ nhã gian của hai gã đạo phỉ, không bàn đến tội ác sau khi trở thành đạo phỉ Huyết Vân, chỉ cần hơn ba trăm mạng người tại huyện Đàm Phủ Đông Ninh, đã đủ khiến cho Mạnh Xuyên không áp chế nổi sát cơ. Hắn đã nhìn thấy nhiều tình cảnh tàn sát, nhìn thấy yêu thú tàn sát người dân đến tuyệt vọng, sau khi trải qua những việc này, đối với trọng phạm bị truy nã giết chóc tay đầy máu tanh, sát ý của Mạnh Xuyên không thua gì đối với yêu thú.
Hoặc là nói, những trọng phạm này, trên ý nghĩa là một loại yêu thú khác.
"Hai người bọn hắn đều đáng chết." Mạnh Xuyên tự nhủ, đi tới cửa ra vào nhã gian, trực tiếp đẩy cửa nhã gian ra.
Hai gã đạo phỉ đang uống rượu xem biểu diễn trong nhã gian tức giận quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một vị công tử thiếu niên đi tới, liền hết sức kinh ngạc.