Chương 40: Đao chém hai vị đương gia Huyết Vân Đạo

Mạnh Xuyên thản nhiên bước vào nhã gian, nhìn hai gã đạo phỉ.

Gã đại hán mập mạp, nam tử râu dài đều đứng lên, cả hai đều có một chút cảnh giác nhưng vẫn giữ vẻ tươi cười, chào đón, bọn hắn cũng không muốn gây chuyện trong Phủ Đông Ninh, nam tử râu dài càng ra vẻ thân thiện, chắp tay cười nói: "Xin chào Mạnh công tử, Mạnh Công tử đến gian phòng của chúng ta không biết có chuyện gì cần phân phó?"

"Giết người!" Tiếng đáp điềm đạm vừa vang lên thì một đạo đao quang cũng đã sáng lên.

Một đao kia quá nhanh!

Bây giờ Mạnh Xuyên đã đạt tới cảnh giới Thoát Thai hậu kỳ, có căn cơ Thần Ma vững chắc, Thần Ma Thể cũng không thua kém gì cảnh giới Vô Lậu bình thường. Hơn nữa, hắn đã ngộ ra Đao Thế, hiện tại tuy hắn không sử dụng Đao Thế nhưng chỉ với Thân-Tâm-Kỹ kết hợp cũng có thể bộc phát tiềm lực thân thể mạnh hơn. Sở trường của hắn chính là tốc độ, nên một đao vừa xuất ra liền khiến cho hai gã đạo phỉ trong gian phòng nhỏ lạnh cả người.

"Không tốt." Hai gã kia cũng biết không ổn, gã đại hán mập mạp có thực lực yếu hơn, còn chưa kịp phản ứng thì đao quang đã lướt qua cổ họng của gã.

"Ô ô ô!" Gã đại hán mập mạp bụm lấy yết hầu, máu tươi đã phun thành vòi, trên mặt gã tràn đầy tuyệt vọng cùng với hoảng sợ, gã cảm giác được sinh cơ của mình nhanh chóng trôi đi.

"Cái gì?" Nam tử râu dài không hổ là cường giả cảnh giới Vô Lậu, gã phản ứng nhanh hơn nhiều, lúc Mạnh Xuyên vừa xuất đao thì trong nháy mắt, gã liền không chút do dự nhảy vèo qua cửa sổ. Gã biết rõ cho dù gã giao thủ với Mạnh Xuyên trong hơn mười chiêu cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, bởi vì trong Phủ Đông Ninh, một khi thân phận bại lộ, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy thoát.

Thời gian dây dưa càng lâu, sẽ có càng nhiều cường giả chạy đến, sinh cơ của gã lại càng xa vời.

Sau khi dùng một đao chém chết gã đại hán mập mạp kia, thân ảnh của Mạnh Xuyên liền trở nên mơ hồ, cũng chạy vèo ra khỏi cửa sổ đuổi theo Huyết Thủ Triệu Xán, hôm nay hai gã đạo phỉ này đều đừng mơ tưởng chạy thoát!

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong đại sảnh Lầu Bích Vân có rất nhiều khách nhân, những nữ tử hầu hạ đều chứng kiến một đạo thân ảnh bay ra từ một nhã gian lầu hai, theo sau là một đạo thân ảnh khác bay ra càng nhanh, một đạo đao quang phẫn nộ xẹt qua trời cao bổ về phía đạo thân ảnh phía trước.

Huyết Thủ Triệu Xán đang bay trong không trung còn chưa chạm đất đã đeo lên bao tay màu đen. Hai tay của gã đột nhiên biến lớn, trông như quạt bồ, bàn tay trở lên lớn gấp đôi so với người thường, chiêu số mà gã dùng có một chút huyền diệu, chặn lại một đao kia.

"Đùng."

Huyết Thủ Triệu Xán chỉ cảm thấy một cỗ kình đạo cường đại thuận theo cánh tay truyền lại thân thể của mình, gượng không được, té cái đùng xuống sàn nhà của Lầu Bích Vân, khiến sàn nhà bằng gỗ bị đục ra một cái hố to, từng mảnh gỗ vụn chấn động bay lên.

Những khách nhân xung quanh đã sớm vội vã tránh lui, việc giới tu hành thường xuyên giận dữ đánh nhau tại chốn thanh lâu cũng là chuyện thường ngày. Chỉ khác là đánh nhau tranh giành tình nhân bình thường cùng lắm chỉ là bị thương, còn trận đánh này thì khác hẳn.

"Là Mạnh công tử."

Những khách nhân, nữ tử thanh lâu đang nấp ở phía xa đều nhìn thấy được vị công tử thiếu niên đang đáp xuống đất kia.

Vị thiếu niên công tử kia bình thường khiêm tốn, nhã nhặn nhưng giờ phút này trong ánh mắt lại ẩn chứa sát khí ngút trời khiến cho những khách nhân xung quanh, những nữ tử thanh lâu đều sợ run rẩy hai chân.

"Mạnh công tử, đừng khinh người quá đáng, ép ta, ta sẽ kéo ngươi chết cùng." Huyết Thủ Triệu Xán đứng lên, lộ ra vẻ mặt dữ tợn uy hiếp nói.

"Kéo ta chết cùng?" Mạnh Xuyên đi tới: "Chỉ bằng vào ngươi?"

"Hừ." Triệu Xán phóng tới đám người bên cạnh, muốn bắt con tin.

Vụt...

Lôi Đình Thần Thể của Mạnh Xuyên bộc phát, để lại một đạo ảo ảnh, tốc độ nhanh hơn Triệu Xán rất nhiều, Huyết Thủ Triệu Xán còn chưa kịp bắt con tin đi, một đao đã tới.

"Phốc." Huyết Thủ Triệu Xán dùng hai tay ngăn cản, hai tay của gã như quạt bồ, phòng ngự vô cùng hoàn mỹ, liên tục ngăn lại hai đao Mạnh Xuyên bổ tới.

Thế nhưng theo sát đó chính là đao thứ ba.

"Thực lực của hắn dương như còn mạnh hơn ta một chút? Không thể dây dưa cùng với hắn, phải nghĩ biện pháp tận lực chạy trốn., bây giờ là đêm tối...chỉ cần thừa dịp ban đêm thoát khỏi hắn, thì sẽ có cơ hội chạy ra khỏi Phủ Đông Ninh." Huyết Thủ Triệu Xán thầm nghĩ.

"Hưu." Đao thứ ba bổ tới rất nhanh.

Huyết Thủ Triệu Xán đang muốn ngăn cản, lại phát hiện ra ánh đao kia như thể trở nên hư ảo, bản năng chiến đấu nhiều năm khiến gã nhanh chóng lùi lại, một đạo đao quang hư ảo chém lên trên người gã, suýt nữa chém đứt cổ họng.

Phốc! Một cánh tay văng ra.

"Tay của ta." Mắt của Huyết Thủ Triệu Xán đỏ lên, tuy rằng nhờ vào kinh nghiệm, gã tránh được một đao đáng sợ kia, tuy nhiên Mạnh Xuyên đã thuận thế chặt đứt một cánh tay của gã.

"Trốn trốn trốn, chạy thoát thân." Huyết Thủ Triệu Xán dằn cỗ hận ý này vào đáy lòng, vào giờ khắc này gã không chút do dự bạo phát Thần Ma Cấm Thuật, trong lúc nhất thời lớp da toàn thân liền trở nên đỏ hồng, chân khí bắt đầu bạo phát tới cực hạn. Trong lúc nhất thời tốc độ lực lượng của gã đều tăng lên một mảng lớn. Nhưng trạng thái như vậy tiếp tục càng lâu, nguy hại sẽ càng lớn. Nhẹ thì gân cốt kinh mạch bị thương, cần tu dưỡng một năm rưỡi, nặng thì tạng phủ khí quan trọng thương, đan điền trọng thương, có nguy cơ cao trở thành phế nhân.

Nhưng nếu không thi triển Thần Ma Cấm Thuật, thì lần này gã sẽ chết chắc.

"Oanh." Thần Ma Cấm Thuật bộc phát hoàn toàn, Huyết Thủ Triệu Xán điên cuồng tông vào vách tường gần nhất, bàn ghế trên đường đều bị đụng vỡ nát, vách tường gỗ bị gã phá ra một lỗ to và vọt ra bên ngoài.

Vì mạng sống, gã cũng không kịp đi bằng cửa lớn, cửa sổ, trực tiếp húc lủng tường mà chạy.

"Hừ." Mạnh Xuyên thân không dính chút vết máu nào, cầm đao trong tay, thân ảnh khẽ động, cũng đã hóa thành huyễn ảnh, xuyên qua cái lỗ kia, đuổi theo.

Những khách nhân Lầu Bích Vân lúc này mới thở ra, cũng có một số người nhìn qua cửa sổ, cũng có những khách nhân nhìn chằm chằm vào đoạn cánh tay còn đeo bao tay màu đen trên mặt đất kia, sợ hãi thán phục.

"Mới vừa rồi người nọ bị đuổi giết hình như cũng có thực lực cảnh giới Vô Lậu."

"Thực lực của gã cũng không bằng Mạnh Xuyên công tử."

"Mạnh công tử thế nhưng là xuất thân từ Gia Tộc Thần Ma, căn cơ Thần Ma tự nhiên mạnh hơn nhiều, hơn nữa, đao pháp của Mạnh công tử cũng rất tinh diệu."

"Chuyện đó...đao pháp của Mạnh công tử đoán chừng đã đạt tới cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, lại qua một hai ~ năm liền sẽ có hi vọng ngộ ra Thế. Cảnh giới Vô Lậu bình thường làm sao có thể so sánh?"

Những khách nhân nghị luận với nhau, cũng có người gan lớn đi tới bên cạnh cánh tay đứt kia, cẩn thận từng li từng tí rút bao tay màu đen ra, nhìn thấy một lòng bàn tay đỏ như máu, to gấp đôi người thường.

"Huyết Ma Thủ?"

"Tà môn như vậy mà cũng có người luyện? Chẳng lẽ là Huyết Thủ Triệu Xán?"

"Huyết Thủ Triệu Xán, đó là Nhị đương gia của Huyết Vân Đạo, cao thủ cảnh giới Vô Lậu, vậy mà cũng bị Mạnh Xuyên công tử đuổi giết, đao pháp của Mạnh công tử thật là lợi hại, chỉ sợ là qua một hai năm nữa, liền có thể ngộ ra đến Đao Thế."

"Cảnh giới Vô Lậu bình thường, sao có thể so được với thiên tài có hi vọng trở thành Thần Ma như Mạnh công tử?"

Trong thanh lâu nghị luận rôm rả, ngược lại là có mấy người gan lớn đi ra ngoài đuổi theo nhìn, tốc độ hiển nhiên xa không bằng Mạnh Xuyên cùng với Huyết Thủ Triệu Xán thi triển Thần Ma Cấm Thuật.

"Vì sao ta lại bại lộ? Thuật dịch dung của Thập nhất muội rất xuất thần nhập hóa, không có ai có thể nhìn thấu mới đúng. Chẳng lẽ là do những nữ tử thanh lâu ngu xuẩn kia nói lỡ miệng?"

Huyết Thủ Triệu Xán vừa hận vừa vội, dốc sức liều mạng chạy đi.

Mạnh Xuyên cũng đuổi theo sát ở đằng sau.

Đuổi theo được một dặm, ở xung quanh cũng dần dần trở nên yên lặng.

"Vèo." Tốc độ của Mạnh Xuyên vậy mà lại bạo tăng một lần nữa.

Nói đùa.

Mạnh Xuyên tu luyện Lôi Đình Thần Thể, từ khi ngộ ra Thế, tốc độ hắn có thể bộc phát vượt xa Huyết Thủ Triệu Xán. Mặc dù Triệu Xán thi triển Thần Ma Cấm Thuật, cũng còn kém xa. Ở Lầu Bích Vân, do có quá nhiều người vây xem, Mạnh Xuyên hắn chỉ thi triển ra ba thành thực lực mà thôi, thực lực so với Triệu Xán chỉ là hơi mạnh mẽ hơn một chút, cũng chỉ có một đao chặt đứt cánh tay Triệu Xán kia là bộc phát ra năm thành thực lực. Cô tổ mẫu đã sớm phân phó hắn, sự tình ngộ ra Thế, sang giữa năm sau mới được công khai.

Ở trước mặt người khác, tự nhiên phải điệu thấp một chút.

"Cái gì?" Phát hiện ra tốc độ của Mạnh Xuyên ở đằng sau đột nhiên bạo tăng, Huyết Thủ Triệu Xán gần như phát điên: "Tại sao lại có thể như vậy."

Mạnh Xuyên nhanh chóng đuổi theo, nhanh đến thân thể đều mơ hồ, Huyết Thủ Triệu Xán dùng thực lực cảnh giới Vô Lậu cũng đều cảm thấy nhìn không rõ lắm, gã chợt phát hiện ra một đạo đao quang ôn nhu chém tới, huy động tay trái liên tục ngăn cản.

Đao quang ngoặt một cái, vô cùng quỷ dị, liền xẹt qua một cái chân của gã, phốc, một chân bay lên.

Không thi triển Đao Thế, Mạnh Xuyên nhiều nhất chỉ thi triển ra năm thành thực lực, một đao kia...đồng thời bộc phát năm thành thực lực, đao pháp thi triển được năm thành, hắn còn sáp nhập lực lượng tâm thần vào, đao quang ép tới gần Triệu Xán, tốc độ lại tăng lên ba thành, khiến cho Huyết Thủ Triệu Xán thi triển Thần Ma Cấm Thuật vừa đối mặt liền bị cắt đứt một chân.

Triệu Xán ngã trên mặt đất, vào giờ phút này một cánh tay một chân đứt gãy, gã lộ ra vẻ tuyệt vọng, khống chế vết thương chảy máu chậm lại.

"Mạnh công tử, ta và ngươi không cừu không oán, ngươi không cần phải giết ta." Triệu Xán liền nói, gã đã cụt chân căn bản không có cách nào né tránh, lại đứt một tay, Mạnh Xuyên muốn giết gã là quá dễ dàng.

Thế nhưng Triệu Xán vẫn muốn sống!

Gã là cường giả cảnh giới Vô Lậu, mặc dù đứt một tay một chân, những vẫn có thể sống tương đối thoải mái.

"Ồ? Không cừu không oán, nhưng ba trăm mạng người bị ngươi hại thì sao?" Mạnh Xuyên nói với Triệu Xán.

"Ta có tiền có bảo vật." Triệu Xán lập tức dùng tay trái lấy ra một chồng ngân phiếu dày cộp từ trong lòng ngực: "Nơi này có gần bốn vạn lượng ngân phiếu, còn có thứ này, đây là bảo vật Thần Ma."

Triệu Xán lại lấy ra miếng sắt đen dùng vải bông bao bọc, vội nói: "Bảo vật Thần Ma này có giá trị mười vạn lượng."

Nhưng có một điều gã không có nói, Huyết Vân Đạo muốn bán đi mười vạn lượng, nhưng còn chưa bán được.

"Đều là của ngươi, đều là của Mạnh công tử ngươi." Triệu Xán liền nói: "Chỉ cần tha cho cái mạng chó này của ta."

"Dùng thứ ở trên người ngươi để xin tha?" Mạnh Xuyên tiếp tục đi tới.

"Ta là Nhị đương gia Huyết Vân Đạo, ta biết rõ một địa phương chôn bảo tàng của Huyết Vân Đạo." Triệu Xán vội vã nói: "Chỉ cần ngươi tha cho ta, thả ta đi, ta liền nói cho ngươi."

"Phốc." Đao quang lóe lên.

Mạnh Xuyên đi đến gần, một đao dung nhập lực lượng tâm thần, liền xẹt qua cái cổ của Triệu Xán một cách đơn giản.

"Ngươi, ngươi..." Triệu Xán trợn tròn hai mắt, vì sao lại không cho gã cơ hội sống?

"Bảo tàng của đám đạo phỉ, ta còn không để vào mắt." Mạnh Xuyên hờ hững nói, nhìn Triệu Xán tắt thở bỏ mình.

Huyết Vân Đạo tuy rằng lợi hại, có tám đạo phỉ cảnh giới Vô Lậu, nhưng trong số đó, gã thủ lĩnh nắm giữ Thế cũng chỉ có thực lực tương đương với Mạnh Xuyên mà thôi. Trong mắt của toàn bộ Mạnh gia...gia sản của một đám đạo phỉ, lại được coi là cái gì? Mạnh Xuyên căn bản không có xem trọng, để kiến tạo căn cơ Thần Ma, chính bản thân hắn đã phục dụng thiên địa kỳ trân, giá trị cũng không biết gấp bao nhiêu lần Huyết Vân Đạo.

Mạnh Xuyên thò tay nhặt lên chồng ngân phiếu kia, sau đó nhìn về phía miếng sắt đen lộ ra bên trong vải bông: "Bảo vật Thần Ma? Dường như đã bị hư hại nặng!"

Mạnh Xuyên cũng không suy nghĩ nhiều, tạm thời cất vào trong ngực.