Tiểu viện đã yên tĩnh trở lại, bên trong, Mạnh Đại Giang, Liễu Dạ Bạch đều sững sờ nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên, nói không ra lời.
Mười sáu tuổi ngộ ra Thế?
Thiên tài trong truyền thuyết đang ở ngay trước mắt?
Năm vị hộ vệ tuần tra cũng chạy tới tiểu viện, bọn hắn cũng nghe được tiếng tường viện sụp đổ, chỉ là tốc độ của bọn hắn hiển nhiên chậm hơn nhiều so với Mạnh Đại Giang và Liễu Dạ Bạch.
"Lão gia." Năm vị hộ vệ đều cung kính thi lễ.
Đội trưởng đội hộ vệ nhìn tường viện đã sụp đổ, không nhịn được, nói: "Tường viện…đây là…"
"Là ta luận bàn cùng với Xuyên nhi, không cẩn thận đánh sập mất." Mạnh Đại Giang phục hồi tinh thần, lập tức trả lời và phân phó: "Sáng mai các ngươi hãy sắp xếp người sửa chữa tường viện, hiện tại hãy lui ra ngoài đi."
"Vâng." Năm vị hộ vệ cung kính hành lễ rời đi, đồng thời cũng đều có phần buồn bực: "Chỉ là tỷ thí luận bàn, lại đánh sập cả tường viện! Lão gia và thiếu gia đúng là biết cách hành hạ người khác."
Trong tiểu viện lại khôi phục yên tĩnh, Mạnh Đại Giang, Liễu Dạ Bạch tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên.
"Cha, Liễu thúc." Mạnh Xuyên không nhịn được mở miệng: "Hai người..."
"Đại Giang, đứa con này của ngươi không tầm thường...." Liễu Dạ Bạch thấp giọng nói: "Mười sáu tuổi liền ngộ ra Thế, trời đất, thế này thì chắc chắn trăm phần trăm vào được Nguyên Sơ Sơn rồi, nếu ta mà có con trai lợi hại thế này thì dù đang nằm mơ cũng sẽ cười đắc chí đến tỉnh lại mất."
Lúc này Mạnh Đại Giang hồi tưởng lại rất nhiều, từ lúc thê tử lâm chung đã giao phó những gì, đến thời gian Mạnh Xuyên còn nhỏ đã được mình tự tay dạy dỗ luyện đao mỗi ngày, tiểu Mạnh Xuyên thế mà ngày ngày đều nghiêm túc tập luyện…giờ đây Mạnh Xuyên đã có được căn cơ rất vững chắc, chỉ còn một bước nữa thôi sẽ trở thành người ưu tú nhất trong đám thanh niên tài tuấn của năm đại Gia Tộc Thần Ma. Năm hắn mười lăm tuổi chính là lúc hào quang nở rộ, mười sáu tuổi hắn đã ngộ ra Thế, càng là chuyện có một không hai tại Phủ Đông Ninh.
Ánh mắt của Mạnh Đại Giang không khỏi phiếm hồng, y biết rõ nhi tử của mình chăm chỉ thế nào mới được như hôm nay, do đó, mắt y ươn ướt mà tươi cười, nói: "Rất tốt, rất tốt."
"Chỉ biết nói rất tốt?" Liễu Dạ Bạch đứng ở bên cạnh nói.
"Cha." Mạnh Xuyên cũng nhìn phụ thân, bản thân hắn chăm chỉ tu luyện như vậy, ngoại trừ lời thề trong lòng quyết trở thành Thần Ma, giết Yêu Tộc thì trong lòng còn muốn phụ thân hãnh diện.
Phận làm con có thể làm cha nở mày nở mặt, chính là khát khao trong lòng hắn.
Mạnh Đại Giang cười cười, lập tức lấy ra một ống pháo hiệu cầu cứu từ trong lồng ngực, phát động, lập tức có một luồng pháo hoa phóng lên trời, rực rỡ trong đêm tối rất dễ làm người khác chú ý.
Tại tổ trạch Mạnh gia.
"Hả?" Mạnh Tiên Cô chống quải trượng đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn ánh sáng pháo hiệu ở xa xa trên bầu trời. Pháo hiệu này chính là do bà tự tay đưa cho Mạnh Đại Giang, có thêm chân nguyên lạc ấn của chính bà, nếu pháo hiệu được kích phát trong phạm vi trăm dặm, bà đều có thể cảm ứng được.
"Sao tự dưng Đại Giang lại cầu cứu?" Mạnh Tiên Cô mặc dù nghi hoặc, nhưng liền cất bước, lập tức biến mất khỏi sân.
Chỉ hơn mười hơi thở, Mạnh Tiên Cô đã đi tới tòa tiểu viện trong Mạnh Phủ Kính Hồ, thấy tường viện đổ nát, lại thấy hai cha con Mạnh Đại Giang và Liễu Dạ Bạch.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mạnh Tiên Cô nhìn tường viện sụp đổ, hơi có một chút nghi hoặc: "Đại Giang, nhìn ngươi cũng chẳng bị thương gì, sao lại đột nhiên cầu cứu?"
Bà chỉ cấp pháo hiệu cầu cứu cho năm người, trong đó có Mạnh Đại Giang và Mạnh Xuyên.
"Cô cô." Mạnh Đại Giang không kiềm nổi sự vui mừng, thấp giọng nói: "Xuyên nhi, hắn đã ngộ ra Đao Thế rồi."
Mạnh Tiên Cô sửng sốt, sau đó mắt sáng rực lên nhìn Mạnh Xuyên: "Ngộ ra Đao Thế rồi sao?"
"Đúng vậy, cô tổ mẫu." Mạnh Xuyên cung kính nói.
"Có thể thi triển cho cô tổ mẫu nhìn không?" Mạnh Tiên Cô nói.
Mạnh Xuyên gật đầu, trực tiếp vung tay, Đao Thế dung nhập, chân khí thuận theo bàn tay bổ ra, tạo thành một đạo đao quang mơ hồ, chém xuống mặt đất một rãnh sâu như thép cắt, dài hơn một trượng.
"Chân Khí ly thể." Mạnh Tiên Cô nhìn thấy, thân hình run nhè nhẹ, trong mắt tràn đầy vẻ kích động, lẩm bẩm nói: "Tốt tốt tốt, thật tốt quá, thật tốt quá."
Chân Khí vốn là vật vô hình, hầu như không có khả năng ly thể.
Nhưng một khi có "Thế" thống lĩnh sẽ thuế biến về chất, giống như một dòng nước mềm mại tạo thành một "tia nước" sắc nhọn.
Tiềm lực nhục thân khi có Đao Thế thống lĩnh cũng đều sẽ mạnh hơn.
"Liệt tổ liệt tông phù hộ, liệt tổ liệt tông phù hộ." Mạnh Tiên Cô buông quải trượng, chắp tay trước ngực nhắm mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Mạnh Xuyên, Mạnh Đại Giang, Liễu Dạ Bạch đều an tĩnh trở lại, không có quấy rầy Mạnh Tiên Cô.
"Mạnh Xuyên." Mạnh Tiên Cô mở mắt ra, bà ngồi xuống ở một bên ghế đá, cười nói: "Lại đây, ngồi xuống nào."
Mạnh Xuyên ngoan ngoãn ngồi xuống ở bên kia ghế đá.
Mạnh Tiên Cô nhìn Mạnh Xuyên, trong ánh mắt đầy vẻ cưng chiều, cười nói: "Cô tổ mẫu không nhìn lầm ngươi, mười sáu tuổi đã ngộ ra Thế. Cho dù là ở Vương Đô vương triều Đại Chu cũng đều được coi là thiên tài. Chỉ cần vài năm kế tiếp ngươi không lười biếng, ngươi chắc chắn sẽ có thể tiến vào Nguyên Sơ Sơn."
"Ta chắc chắn sẽ không lười biếng." Mạnh Xuyên lập tức nói.
"Nhưng ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo, nên nhớ rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!" Mạnh Tiên Cô cười nói: "Chẳng hạn như Ngũ công tử của An Hải Vương gia cũng chính là thiên tài danh chấn thiên hạ, y mười tuổi thì đạt đến cảnh giới Hợp Nhất, mười ba tuổi liền ngộ ra Thế, mười lăm tuổi trở thành Thần Ma. Do đó y đã trở thành kiêng kị của Yêu Tộc, bị treo giải thưởng ám sát. Nguyên Sơ Sơn cũng coi trọng vị Ngũ công tử đã ngộ ra Thế năm mười ba tuổi này, liền lập tức mang y về núi."
"Ta cũng đã xem rất nhiều truyện ký Thần Ma." Mạnh Xuyên gật đầu: "So sánh với những Thần Ma vô địch lưu danh trong sử sách, thiên phú của ta cũng chỉ là bình thường, ta sẽ không vì thế mà kiêu ngạo."
"Ha ha, có hùng tâm, ngươi vậy mà còn biết tự so sánh với các Thần Ma cường đại lưu danh trong sử sách." Mạnh Tiên Cô cười nói: "Có hùng tâm là chuyện tốt, nhưng việc ngươi ngộ ra Thế, tạm thời giữ bí mật tốt hơn. Đợi đến giữa năm sau lại công khai, mười bảy tuổi ngộ ra Thế cũng đã tương đối rung động rồi."
"Rõ." Mạnh Xuyên gật đầu.
Mười sáu tuổi ngộ ra Thế, tại Vương Đô cũng đều được coi như là nhân vật thiên tài.
Mười bảy tuổi ngộ ra Thế...so sánh với nhau thì yếu hơn nhiều, chỉ có thể được coi là trời ở một vùng, giống như lão tổ Trương gia vậy.
Nếu như mười tám, mười chín tuổi mới ngộ ra thì cũng khó nắm chắc có thể tiến vào Nguyên Sơ Sơn.
Hai mươi tuổi mới ngộ ra? Đó là giống như Mai Nguyên Tri, miễn cưỡng lấy được tư cách đi tham gia nhập môn khảo hạch, nhưng hy vọng cũng rất thấp.
"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở lại phủ của các ngươi." Mạnh Tiên Cô cười nói: "Ta sẽ thường xuyên luyện tập cùng với Mạnh Xuyên."
"Cô cô, thân thể của người..." Mạnh Đại Giang có một chút lo lắng.
"Yên tâm, động thủ với các ngươi hoàn toàn không có khả năng ảnh hưởng đến thương thế của ta." Mạnh Tiên Cô cười nói.
"Tạ ơn cô tổ mẫu." Mạnh Xuyên cung kính nói.
Mạnh Tiên Cô nhìn thoáng qua Liễu Dạ Bạch đang đứng bên cạnh: "Liễu Dạ Bạch, việc Mạnh Xuyên ngộ ra Đao Thế, ngươi cũng cần phải giữ bí mật."
"Ta dùng tính mạng đảm bảo cho Dạ Bạch" Mạnh Đại Giang nói.
"Tiên cô yên tâm, ta là nhìn Mạnh Xuyên lớn lên, hắn cũng giống như con của ta vậy, ta tất nhiên sẽ giữ bí mật chuyện này." Liễu Dạ Bạch nói.
Lúc này Mạnh Tiên Cô mới gật đầu.
Ngày ngày lại trôi qua.
Mạnh Xuyên tiếp tục khắc khổ tu hành, cường giả chân chính chính là vĩnh viễn không ngừng nghỉ vươn lên, vài thập niên cũng sẽ chỉ như một ngày trôi qua.
Ngày thứ bảy, kể từ lúc Mạnh Xuyên ngộ ra Thế.
"Ăn ngon quá, lại vui nữa. " Liễu Thất Nguyệt vui vẻ đi dạo cùng Mạnh Xuyên trên đường vào buổi tối.
"Ăn xong toàn là do ta trả, ngươi làm sao có thể không vui?" Mạnh Xuyên bĩu môi.
"Ngươi đó, Mạnh gia đại công tử, ăn của ngươi hai bữa thì có sao?" Liễu Thất Nguyệt hừ một tiếng, nói.
Mạnh Xuyên nói: "Vân Giang tửu lâu nhà ta là đệ nhất tửu lâu tại Phủ Đông Ninh, ngươi lại không thèm ăn ở đó, lại thích đi ăn la cà ở các quán khác, làm ta tốn cả mớ bạc. "
"Vân Giang tửu lâu cho dù có ngon đi nữa, nhưng chả lẽ ăn hoài một chỗ? " Liễu Thất Nguyệt nói: "Được rồi được rồi, ngày mai ta mời ngươi, chịu chưa?"
"Thế còn được!" Mạnh Xuyên hài lòng nói, bỗng nhiên hắn nhướn mày, nhìn về một hướng xa xa.
"Làm sao thế?" Liễu Thất Nguyệt nghi hoặc.
"Thất Nguyệt, ngươi về trước đi, ta nhìn thấy một người bạn." Mạnh Xuyên nói: "Một lát nữa ta về sau."
"À, được rồi, ngươi cũng về sớm một chút." Liễu Thất Nguyệt gật đầu, liền rời đi.
Mạnh Xuyên nhìn về phía xa xa.
Hắn có thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh trong phạm vi một dặm. Hiện giờ, cách hắn chừng nửa dặm có hai cỗ khí tức máu tanh hung lệ, đó chính là sát khí của kẻ đã giết quá nhiều người. Mạnh Xuyên đã từng cảm ứng đao phủ chuyên chém người, mùi máu tanh trên đao phủ cũng không đậm đặc bằng hai cỗ khí tức này.
Dạng mùi máu tanh này phảng phất như có vô số sinh mệnh kêu rên trong đó, cảm ứng này vô cùng đặc biệt làm cho Mạnh Xuyên sinh ra chán ghét theo bản năng.
"Đến cùng phải giết bao nhiêu người mới có khí tức máu tanh như vậy?" Mạnh Xuyên thầm nghĩ: "Tuy nhiên hai cỗ khí tức này cũng không quá mạnh mẽ."
Mạnh Xuyên trực tiếp cất bước đi đến, rất nhanh hắn đã đi tới bên ngoài một tòa thanh lâu.
"Lầu Bích Vân?" Mạnh Xuyên nhìn thanh lâu trước mắt, Lầu Bích Vân rực rỡ trong ánh đèn, người bên trong rất nhiều, có tiếng nữ tử cười rất dễ nghe, chào đón lôi kéo không ít phú thương hào khách.
"Đây là lần đầu tiên ta tới thanh lâu." Mạnh Xuyên trực tiếp cất bước đi vào.
"Xin mời vị công tử này." Gã giữ cửa nịnh nọt nói, bỗng nhiên tú bà bên cạnh tròn to mắt: "Mạnh công tử?"
"Mạnh công tử?"
Lập tức một số nữ tử thanh lâu đang mời chào khách liền quay đầu lại, nhìn thiếu niên công tử đang đi tới kia.
"Là Mạnh Xuyên công tử?"
Trong thanh lâu thoáng một cái liền sôi trào, cả đám nữ tử thanh lâu đều động lòng, đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn về Mạnh Xuyên.