Chương 4: Muốn làm khách

Đã lâu chưa thấy lão Thu Thiền nhoi lên, vừa nãy có thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện đánh bật lão. Hắn hiện tại đang lơ lửng trước mắt lão Dương Thiền. Hắn thở hồng hộc, những vết thương trên cơ thể dần phục hồi, y phục rách tả tơi, bụi trần bám đen gương mặt thanh tú. Không ai khác chính là Dật Thần. Trận chiến dai dẳng này đã tiêu hao của hắn mấy phần lực, mặc dù có khả năng phục hồi vô tận, nhưng với cơ thể mới thích nghi của hắn chỉ sợ là không trụ nỗi. Dật Thần cảm nhận được luồng năng lượng từ bên dưới đánh đến, liền lao vút tránh đi. Cả hai vờn nhau trên không trung mấy trăm vòng, đòn đánh hoá thành hoả điểu phân tách mỗi đầu một hướng chặn đường Dật Thần. Hắn khựng lại, vung một chưởng phá tan đầu phía trước, cỗ năng lượng còn lại bắt kịp và bao vây hắn. Thiêu đốt cả thể xác hắn.

- Dương Thiền, không được cho Ma Nhãn thoát, bắt lấy nó, mau lên!!

Lão Thu Thiền đắc chí cười nói, bên dưới điều phối hoả điểu thuật pháp.

- Đồ ngốc, ngươi trọng thương đã đành rồi, còn phân tách thuật pháp, ta nghĩ ngươi nên về đọc lại vài thuật công đi!!

Lão Dương Thiền mắng lớn, canh khoảng cách trăm mét, há họng phóng đạo quang hướng đến Dật Thần đánh tới. Dật Thần thân ảnh tả tơi, tóc tai bù xù, chuyển hướng thoát khỏi đạo quang. Hắn thoát được nửa đường, bỗng tứ chi lung lay mà rụng, da thịt mềm mỏng đi, tốc lực suy giảm tứ phần. Đạo quang thiêu cháy thân thể suy kiệt hắn. Ma Nhãn từ trong luồng năng lượng phóng nhanh ra. Cứ mỗi khi nổ tung thành ngàn mảnh, Ma Nhãn lại mang theo tất cả thoát thân.

- Dương Thiền, lần này để ta cầm xuống hắn!!

Lão Thu Thiền vận thuật pháp, toàn thân bao quanh hoả điểu, chặn hướng Ma Nhãn lao đến. Nhận thấy có điều bất thường, lão Dương Thiền vung tay quát lớn:

- Thu Thiền chờ đã, Ma Nhãn tu vi hoá thần tam trọng, tuyệt đối không thể khinh thường!!

- Hắc hắc, chẳng phải cũng chỉ là con mắt chột thôi sao?

Lão Thu Thiền đắc ý nói.

Ma Nhãn thong toả linh âm, những đạo vòng hữu hình được xuất ra, gây nhiễu hoặc không gian, tạo ra những thanh âm chói tai, phàm nhân nghe đến đều bị phế thính giác. Không những vậy, linh âm còn áp chế thần thức, những kẻ đạo tâm không vững sẽ mất đi thần thức, tổn hại thần hồn mà vong. Lão Thu Thiền rơi sâu vào đạo linh âm lan toả, chỉ một thoáng lão cảm thấy đầu đau nhói, thân thể tê liệt.

- Chết tiệt, nguyên lai là con mắt chột cũng muốn áp chế ta sao?

Lão Thu Thiền gằn giọng trong đau đớn.

Ma Nhãn toả thêm một cỗ luồng xoáy, thân ảnh Dật Thần dần được phục hồi. Các khớp chi được ghép nối, da thịt trở lại lành lặn như chồi non chớm nở. Linh âm vẫn tiếp tục lan toả, truyền đến tứ phương, chẳng có sinh vật nào yên ổn trong phạm vi. Những cường giả đủ khả năng khi thấy đạo linh âm đầu tiên hướng đến đều bỏ chạy cả, sau đó mới đến đám phàm nhân hùa theo tán loạn.

- Chạy đi, ngươi còn đứng đó làm gì, không thấy bọn cường giả địa, thiên huyền chạy hết sao?

- Á, đầu ta đau quá!

Những kẻ phàm nhân trúng phải linh âm đều lăn lóc kêu than, đau tận xương tủy, đày đoạ thể xác, hồn phách tiêu tán. Những tên lính cởi bỏ giáp phục chạy bán mạng, xác người nằm la liệt, trên dưới tinh thần hoảng loạn, cuộc thảm xác không cần đổ máu cũng đã khiến người ta phải kinh hãi. Dật Thần nhìn quan cảnh đổ nát trước mắt, hắn dù sao cũng là người Phụng Quốc, cũng có những con người đồng cảnh ngộ như hắn, kẻ không tu vi thì bị dẫm đạp, ngược lại thì được sùng bái không ngớt.

- Đạo tâm ngươi đang lung lay?

Thiếu nữ với đôi mắt u sầu, nhìn hắn nói.

Dật Thần lắc đầu, đáp:

- Như hai thái cực vậy, ta vẫn chưa lựa chọn, thiện ác tính sau vậy!

Thiếu nữ thờ dài, đoán một phần ý đồ của hắn.

Linh âm được một lúc thì ngừng lan toả, cảnh vật tứ phương tĩnh lặng, mọi thứ như ngưng đọng. Dật Thần hướng đến lão Dương Thiền, nói lớn:

- Ta muốn đến Linh Sơn Điền làm khách!!

Lời này nói ra khiến lão Thu Thiền xém chút nữa chết đứng, thanh âm đủ cho hai lão nghe thấy. Lão Dương Thiền không nghĩ nhiều liền cười cười, nói:

- Việc này quá là gấp gáp đi, ngươi đánh chúng ta, sau lại trở mặt bảo làm khách, không bị ngốc đấy chứ?

Dật Thần không đáp, chỉ nhìn xa xăm.

Sau một hồi, Lão Dương Thiền mới vuốt râu bạc, thở dài nói:

- Thôi được rồi, ta sẽ bẩm với thánh thượng!

Lão Thu Thiền há hốc mồm, quát lớn:

- Dương Thiền ngươi ngốc sao, tự nhiên lại đi đồng ý với hắn?

- Ngươi không cần lo, việc này không quan trọng!

Lão Dương Thiền cười nói, ánh mắt sâu đậm sát ý nhìn về phía lão Thu Thiền.

Lúc này, từ bên dưới phát đến hoả điểu đánh toàn lực vào hướng Dật Thần. Kẻ vận thuật pháp không ai khác chính là lão Thu Thiền. Hoả điểu toả nhiệt trăm dặm, Dật Thần mặt không đổi sắc, da dẻ hắn dần xạm đi, thân người hắn bị nung chảy, tứ chi rời rạc.

Giọng thiếu nữ vang lên trong tiềm thức:

- Lần này ngươi nhắm thẳng vào lão, khả năng hồi phục ngươi vẫn chưa hoàn thiện, Ma Nhãn sẽ đưa ngươi đến trú tạm thể xác khác!

Dật Thần cảm nhận được sức nóng thiêu đốt, hắn vận lực vào lòng bàn tay, linh khí đều chảy tụ về lòng bàn tay hắn. Bao trùm một lớp linh khí dầy đặc, bảo vệ hắn khỏi sự nung chảy từ ngọn lửa bao trùm. Hoả điểu tan biến trong một khắc, thân ảnh lão Thu Thiền còn mỗi cái xác trơ trụi bị hút cạn thần hồn. Lão Dương Thiền chảy mồ hôi mồ kê bay ra khỏi mấy trăm dặm, giữ khoảng cách với bàn tay Dật Thần. Có thể khiến một cường giả hoá cảnh tiêu tán thần hồn dễ như trở bàn tay, trên đại lục này không ai ngoài Dật Thần làm được điều đó. Lão Dương Thiền thở dài tán thán.

- Thu Thiền ơi, ngươi thần hồn bị đoạt, dù có nặn lại xác thì lấy hồn đâu mà đắp vào?

Lúc này, Dật Thần chỉ còn lại mỗi bàn tay là di hành. Bàn tay nhanh chóng hướng phía Phụng Quốc bay đi. Từ bàn tay, hắn có thể cảm nhận hơi nóng của ngọn lửa đang thiêu rụi một phần Phụng Quốc. Những dấu vết hắn để loại toàn phần tan hoang.

- Phía bắc thánh điện có lượng linh khí dồi dào hơn, ngươi lần theo là đến rồi!

Thiếu nữ cất giọng bên trong tiềm thức.

Bỗng lúc này có mũi hoả tiễn đơn độc phóng đến đâm xuyên bàn tay đang di hành của Dật Thần. Thiêu cháy cả bàn tay hắn, từ bên trong cốt lòi đến da một con mắt thoát nhanh ra, hướng về phía bắc thánh điện bay đến. Hắn đứng trước con đường lát gạch, bắt lên ngọn núi cao vút, hai bên là hàng dãy lồng đèn treo lơ lững, rọi sáng nhờ ánh lửa. Trước đó hắn sớm đoạt lấy một thân thân thể mới, có vẻ giờ cái xác đã không thể chịu đựng thêm thần hồn Dật Thần trú ngụ. Hắn cất giọng truyền đến tiềm thức:

- Tại sao thân thể này đều là phàm nhân như ta, mà mới đó đã bị rút cạn linh lực rồi?

Thiếu nữ nghe hắn hỏi, liền đáp:

- Ta có giải thích thì ngươi cũng không hiểu đâu, thôi kệ, hiểu hay không là tùy thuộc vào bản thân ngươi. Trước đó nhập thần hồn vào ngươi, ta đã rút một phần chính vào tiềm thức. Ta định sẽ qua con đường này giết chết tiềm thức của ngươi, dễ bề thao túng, nào ngờ ngươi tinh ranh thoát khỏi. Do đó ta bị kẹt lại trong đây, phần thần hồn còn lại của ta sẽ tự động chuyển dịch đến linh mạch, điều phối thành linh khí, khắp mọi nơi trong cơ thể của ngươi đều có liên quan đến ta, thần hồn của ta đặc biệt thế đấy, nếu là của kẻ khác, chỉ sợ rơi vào tình cảnh như ta, thì cùng quy sinh với cái xác rồi!

- Vậy, hiện tại ngươi đã bị kẹt lại bên trong, ta chết ngươi cũng chết phải không?

Dật Thần ngập ngừng, hỏi.

- Đúng vậy, mặc dù ta có thể di chuyển thêm một phần thần hồn, nhưng chỉ sợ nguồn sức mạnh quá lớn sẽ kéo vài kẻ... À mà thôi, nếu ngươi có thể lẫn tránh cũng tốt, ta nép vào ngươi chứ không nép vào hắn, nên cơ thể này tự nhiên sẽ không chịu nỗi rồi. Ngươi chỉ cần hiểu vậy là được, ta tự có cách giải quyết!

Thiếu nữ giải thích một hồi, sau đó không nói gì thêm.

Dật Thần cũng không hỏi nữa, có nhiều thứ mà hắn cần phải từ từ giải đáp. Lúc này hắn đã đến được nơi cần đến, dừng trước một đại môn khắc hoa văn Phụng Quốc. Giữa đại môn có hạt ngọc lớn bóng loáng. Kết trận bắt được sinh vật liền phát sáng, theo sau đó là vài nhân ảnh hướng bay đến.

Xung quanh toả hào quang trong đêm, tạo nên một cảnh tượng kì bí đến ngây ngất lòng người