Linh Sơn Điền là khu vực ngự tại dãy núi Linh Sơn cao ngất ngưỡng, quanh năm bao phủ phong vân trắng xoá. Nơi linh khí dồi dào, nghe nói trên đỉnh núi có một bảo vật toả linh khí cực mạnh, hấp thụ sinh lực đất trời. Đã mấy vạn năm chưa ai đặt chân đến, cũng không biết thực hư sự tồn tại của bảo vật.
- Nơi đây linh khí dồi dào hơn nhiều ở ngoại thành, có một sự giao hưởng không hề nhẹ giữa dãy núi này và Phụng Quốc!
Thanh âm thiếu nữ nói với Dật Thần.
Trước đại môn có thân ảnh người đàn ông lao đến rồi bất chợt dừng lại, người này tóc búi cao, mang thường phục nông dân, trên mình bám đầy bụi trần, đôi mắt thì trợn lên như người chết, trông ông ta mới vừa bước sang ngưỡng thường niên, mà da dẻ trắng toát nhăn nheo khác thường. Người này không ai khác chính là Dật Thần.
Mà khác ở chỗ, hắn vừa đoạt xá thân thể này chưa lâu, chỉ là hắn không đoạt của kẻ sống. Giọng nói của thiếu nữ lại vang lên trong tiềm thức, có chút gắt:
- Ngươi xem, hiện tại cái xác này không trụ được nữa, nó đang dần thối rữa rồi, ta bảo đoạt xá kẻ sống mà không nghe!
Dật Thần trong hình hài lão nhân, lắc đầu nói:
- Người sống ta không chạm đến, ta có đạo của ta, trước đó đã giết nhiều người rồi!
Bỗng lúc này, giữa đại môn có hạt ngọc phát ra đạo hàn quang sáng chói, dưới nền đá xuất hiện trận pháp, Dật Thần bị mù tức thời. Những thân ảnh từ đâu phóng ra bao vây xung quanh hắn. Những bóng đen hoà lẫn trong ánh sáng.
- Ngươi nửa đêm hôm đến đây làm gì, mau quay về đi!
Một thân ảnh cất giọng nói.
Dật Thần cảm nhận được những người này đều là cường giả địa huyền trở lên. Tên vừa cất giọng cũng là thiên huyền nhị trọng.
- Hắn được mời đến làm khách!
Thêm một cường giả phía sau nói vọng đến.
Bọn hắn nghe vậy không khỏi kì lạ, rốt cục tên đàn ông này có lai lịch cỡ nào mà được mời đến Linh Sơn Điền này làm khách chứ.
Nhưng trông Dật Thần chẳng khác gì một người chết cả, bọn hắn là chưa từng thấy qua người kì dị như này, mắt thì trợn, da thì trắng toát nhăn nheo, chưa kể còn bốc mùi hôi thối, không có tác phong của một tu giả.
Còn chưa kể nghe đến hoàng thượng đích thân ban chỉ mời hắn đến cũng thật là quá khó tin đi. Ánh mắt của bọn chúng thay đổi hướng đến Dật Thần, không gian lặng thinh đầy kính trọng.
Tên thiên huyền vừa nãy cười cười, nói:
- Thì ra là cao nhân, tiểu bối không có mắt, mong ngày lượng thứ!
Nói xong hắn quay đằng sau quát:
- Các ngươi còn ngẩn ra đó, mau mở đại môn đi!
Đại môn cọt kẹt dần mở rộng, con đường đi vào bên trong Linh Sơn Điền rộng lớn, ai nấy đều lắc đầu ngán ngẫm. Dật Thần chốc lát như cơn gió vụt đi mất. Nhanh đến nỗi cường giả xung quanh chẳng kịp nhận biết.
Bên trong Linh Sơn Điền nhấp nhô những kiến trúc, chẳng khác nào Phụng Quốc thu nhỏ, nhưng ở đây không dành cho phàm nhân. Phía sau điền chính thấp thoáng thêm ngọn núi cao vút.
Dật Thần hướng đến từng bậc cấp bay lên, nhanh chóng vào sâu trong rừng trúc. Đêm nay tiết trời se lạnh, cứ hễ đêm buông là nhiệt hạ xuống, sao trời treo lơ lửng, trăng vẫn một màu sáng choang.
Hắn đến trước một đài đá, nơi này trống trãi, nhìn qua thì thấy rất bình thường, thiếu nữ cảm nhận được nơi đây có điều gì đó.
- Ta đến đây rồi, lại chẳng có gì xảy ra, xung quanh chỉ là những cây trúc!
Dật Thần nói trong tiềm thức.
Thiếu nữ đáp:
- Không, ngươi thử dùng Ma Nhãn quét một tràng thần thức!
Ma Nhãn loé tia hắc huyết, Dật Thần không nghĩ ngợi liền xuất thần thức. Thân thể hắn đoạt lúc này tan rã, rụng rời tứ chi, mấy chốc chỉ còn tán xương khô.
Thần thức vừa quét ra đã bắt được nguồn linh khí phát ra từ khe hở.
- Linh khí từ thiên địa xuất ra là bình thường, không phải mỗi thế mà nơi này thành đặc biệt chứ?
Dật Thần bên trong tiềm thức nói.
- Ngươi cứ bình tĩnh, trước hết phải xuất linh anh lẫn vào trong!
Thiếu nữ đáp.
Dật Thần ngơ ngác, nghe đến Linh Anh hắn cũng không biết Linh Anh nào. Thấy vậy, thiếu nữ liền nói:
- Linh Anh là một sinh vật có kết nối đặt biệt với tu giả, khi đạt đến cảnh giới nhất định, tu giả có thể xuất linh anh làm trợ thủ. Ngươi còn nhớ tiểu bạch mà trước kia lão già kia xuất ra để chơi ngươi chứ, nó là Linh Anh đấy!
Dật Thần nhớ lại, trận đấu đấy đúng là có sinh vật nổ tung khiến hắn banh xác. Nhưng có đều hắn vẫn chưa cảm nhận được chút nào từ Linh Anh cả.
- Không cần lo, ngươi mặc dù chưa có Linh Anh, nhưng ta có!
Nói xong thiếu nữ liền áp bàn tay vào ngực hắn. Một cỗ linh khí từ thiếu nữ truyền sang.
- Ngươi tốt quá, ta còn chưa biết tên!
Dật Thần nhìn nàng, hỏi.
Ánh mắt thiếu nữ vẫn đượm buồn, không liếc nhìn Dật Thần, nói:
- Tên ư, ta quên bén tên mình rồi, cũng không muốn nhớ lại, mấy vạn năm qua có ai nhắc tên ta đâu, bọn chúng toàn gọi ta là yêu nữ, ả quái vật!
- Ta gọi ngươi là Vọng Nhiên nhé!
Dật Thần im lặng hồi lâu, sau đó nói.
Thiếu nữ không biểu hiện, gật gật đầu.
Trong nàng lúc nào cũng trầm lặng, ánh mắt nàng, sắc mặt nàng, cả tâm can đều trầm. Mái tóc của nàng đã lâu chưa đón cơn gió nào.
Linh khí sớm đã truyền sang linh thức Dật Thần, bên trong hắn đã chứa Linh Anh của Vọng Nhiên.
Hắn cảm thấy một luồng năng lượng cực mạnh bên trong linh thức. Có khi còn mạnh hơn cả tu giả hoá thần cảnh trọng.
Vọng Nhiên ngồi xuống, thân ảnh nàng dần hoà vào tiềm thức Dật Thần phai mất. Hình như trước đó nàng có ý cười.
Trên đài đá có một sinh vật liên tục lan toả linh thức, nó mang dáng vẻ của một đứa trẻ sơ sinh, toàn thân bốc lên linh huyết. Không gì khác ngoài Linh Anh của Vọng Nhiên.
Theo ý của Dật Thần, nó lẻn vào khe hở nhỏ của đài đá. Vừa vào trong đã có một nguồn linh khí cực mạnh như cơn cuồng phong phát ra đẩy lùi hắn.
Linh Anh một lần nữa theo ý Dật Thần vào trong. Cố gắng không để cơn cuồng phong áp chế.
- Đây chắc chắn là một pháp trận của cao nhân để lại, suy cho cùng chiếc đài này bỏ hoang cũng là vì chưa ai biết nó là gì cả, thảo nào ta có cảm giác nơi này đặc biệt!
Giọng nói Vọng Nhiên có chút kì lạ, nàng nói tiếp:
- Lần này ngươi cho linh thức toả mạnh hơn, tìm xem trong này có gì, theo đó mà đi!
Sau khi Dật Thần cho Linh Anh bùng phát linh thức, bỗng hắn cảm thấy đau đớn tột cùng.
- Cái gì thế này, Linh Anh bị tổn hại sao, ta sắp không chịu nỗi nữa!
Tiềm thức Dật Thần tổn thương nghiêm trọng, Vọng Nhiên bỗng mờ dần đi.
Một lần nữa hắn nắm lấy tay nàng, truyền thêm linh khí. Lần này không ổn, sự lan truyền này là không đủ, hắn ôm cả thảy nàng vào lòng. Dù hắn đau đến nghiến răng nhưng vẫn cảm nhận hơi thở gấp của nàng.
Chết tiệt!
Dật Thần cố lấy hết sức mình xuất ra tất cả mọi thứ. Linh Anh lan toả linh thức mạnh càng mạnh thêm. Vọng Nhiên thấy vậy liền nói:
- Đồ ngốc, ngươi cứ tăng mạnh thêm linh thức sẽ chết sớm đó!
Trước giờ nàng chưa gặp qua tên nam nhân nào ngu ngốc và kiên cường như hắn.
Dật Thần nhớ lại những đau khổ mà hắn đã từng trải qua, những thứ này có tính là gì cơ chứ.
Bên trong đài đá không ngờ lại có không gian vô tận này, linh thức bỗng dưng dò ra một không gian khác. Dật Thần thấy trong không gian đó ổn định linh khí, không có trận pháp nào được bày ra.