Chương 3: Vô tận hồi phục

Lão Thu Thiền chứng kiến cảnh này kinh hãi không thôi, lão cắn răng kèm theo vô tận sát ý, muốn đem thiếu niên băm ra trăm ngàn mảnh. Thiếu niên không ai khác chính là Trần Dật Thần. Hắn mặc trên mình bộ y trang đen viền hoa văn châu thẳm. Những hạt huyết còn vươn trên làn da hắn, thắm vào y trang hắn. Dật Thần lúc này có chút sát ý, cả người hắn bốc mùi tanh hôi. Lúc này, từ thánh điện phóng ra hàng ngàn tiễn lửa phóng về phía Dật Thần, lao vút xuyên qua bầu trời đêm, thiêu rụi cả dãy rừng rộng lớn. Đám lửa lan rộng, tạo thành ba đạo vòng cung cung. Nhiệt độ đạt đến cực điểm, những vòi hoả huyệt lao lên cao bao vây Dật Thần và lão Thu Thiền bên trong.

Lão Thu Thiền cười nói:

- Haha, nghiệt súc ngươi tới số rồi, rơi vào kết huyệt của chúng ta thì đừng hòng thoát, ma trận này sẽ thiêu cháy ngươi!

- Nói ta ư?

Dật Thần ngơ ngác, ban nãy có gì đó thôi thúc hắn làm vậy, giết một cường giả dễ dàng vậy sao. Đó là điều trước nay hắn chưa từng nghĩ đến. Còn lý do ư, hắn cũng chẳng biết nữa!

Hàng ngàn mũi hoả tiễn lao vùn vụt, có thể nghe thanh âm ngút ngàn vang cả bầu trời.

Xoẹt!!

Từng đạo tiễn đâm xuyên vào da thịt Dật Thần, hắn không né tránh, đạo đầu tiên thiêu rụi ngũ nội hắn. Thêm một đạo tiễn nữa đâm vào, hiện tại hắn không khác gì tổ ong, da thịt hắn đều bị hoả thiêu từ trong ra ngoài, linh mạch, linh căn tổn hại vỡ nát. Từng đạo từng đạo hoả tiễn, như những chiến binh lao đến, Dật Thần hoá thành đốm lửa lớn rực cháy trên vùng trời. Khắp nơi thiên địa đều bị hoả thiêu, người người Phụng Quốc đều tung hô không ngớt.

- Hay lắm, hắn bị thiêu rồi!

- Cỡ này có cường giả mấy cũng chết thôi haha!!

- Cho con quái vật đó xuống địa ngục đi!!

Lão Thu Thiền bên trong có thể nhìn thấy tất cả, tưởng chừng như đã kết thúc, bỗng từ trong đóm lửa toả ra thấp thoáng hắc khí. Một vật thoát ra khỏi đám lửa, dừng tại tầm mắt lão. Lão hốt hoảng bắt lấy, nhưng vật kia lọt ra tầm với của lão. Lúc này vật kia lại toả linh khí, lão Thu Thiền cảm nhận được không khỏi thốt lên:

- Ma Nhãn?!

Ma Nhãn hướng lên cao bay đến, một vòng xoáy lượn lờ thoát ẩn thoát hiện, dần dần hiện hữu thân ảnh đầy đủ da thịt của Dật Thần. Khí tức, linh khí đã hồi phục thập phần hoàn chỉnh. Lão Thu Thiền bấy giờ càng thêm dè chừng Dật Thần. Khả năng này cũng là quá quái vật đi, hồi phục kiểu này cũng chỉ có vô ảnh cảnh mới thập phần hoàn chỉnh. Chưa kể hắn một chạm nhỏ đã khiến lão tu vi hoá thần ngũ trùng, trọng thương văng xa trăm tấc. Dễ dàng phá nát nhục thân cường giả tu vi vô ảnh bát trọng. Thực lực này của hắn có lẽ trên Thừa Thiên đại lục này không ai địch lại. Người Phụng Quốc thấy bóng dáng hắn lành lặn cũng là kinh hãi không thôi. Người người đều náo nhiệt.

- Không thể nào, tên ác thần đó vẫn còn sống sao?

- Hắn là loại quái vật gì thế?

- Các ngươi đừng xem thường, ta từng nghe qua điển cổ về hắn, mấy ngàn năm trước bị các cường giả khắp nơi trên đại lục này săn đuổi, cuối cùng phong ấn hắn vào Thiên Sa!

Tiếng xì xào không dứt, thì bên này hoả tiễn cũng vừa lao đến, Dật Thần mặt không đổi sắc, vun tay quét chân không, hoả tiễn liền đổi hướng lao về hướng Phụng Quốc.

Xoẹt!!

Nơi thánh điện phía trước hàng thủ sanh tử khí, hoả tiễn đâm xuyên giáp phục lính, huyết nhục văng tung toé, tiếng kêu đau đớn vang khắp nơi. Nam, nữ nhân Phụng Quốc đều trúng hoả tiễn cả. Xác người bị thiêu đến đen thui, la liệt khắp nơi. Thấy cảnh này trước mắt, lão Thu Thiền quay sang, nói:

- Ta thấy được bản chất của ngươi, nếu thật sự bản thân ngươi không bị điều khiển bởi ả, thì cớ sao lại tấn công chúng ta, phải chăng ngươi bị ả dụ dỗ?

Dật Thần lắc đầu, có điều gì đó thôi thúc hắn làm vậy, sức mạnh này quá lớn, nhưng không khiến hắn nhập ma, hắn vẫn giữ được thần thức, lí trí của mình.

- Nếu đúng là vậy, thì giao ả ra đây, chúng ta cho ngươi con đường sống!

Lão Thu Thiền quát lớn.

Dật Thần dần chìm vào tiềm thức, thiếu nữ ngồi thẩn thờ đau buồn, hai ánh mắt chạm nhau như hiểu nhau, thiếu nữ vươn tay về phía hắn, nói:

- Nếu ngươi đồng ý giúp ta, đồng thời ta sẽ giúp ngươi nhập đạo, dìu ngươi đi lên đỉnh phong thế gian!

Dật Thần cùng nắm bàn tay nàng, sau đó thoát khỏi tiềm thức, hiện hữu trước mắt là những đạo hoả tiễn lao đến rực sáng bầu trời, Dật Thần lần nữa vung tay làm đổi hướng cả thảy chúng. Người Phụng Quốc trúng tiễn chết la liệt. Lão Thu Thiền không thể bình tĩnh liền quát lớn, cả thân ảnh hướng Dật Thần lao vút đến, lão chuyển bàn tay thành chưởng, vận thuật pháp, phóng ra một hoả điểu, con hoả điểu lượn một vòng bầu trời. Sau đó bao quanh lão, cùng đánh đến Dật Thần. Đây là cỗ uy lực của cường giả tu vi hoá thần, liền có thể làm trọng thương cả một cường giả vô ảnh tứ trọng.

- Nhãi con, ngươi cùng ả thông đồng, ta sẽ ép ả ra khỏi ngươi, sau đó từ từ xử lý ngươi!

Lúc này, thời gian xung quanh Dật Thần như ngưng động, giọng nói thiếu nữ bên trong tiềm thức hắn vang lên:

- Hiện tại ta đã dung hợp tu vi cùng linh lực, ma nhãn sẽ xuất ra thần thức, chỉ cần chờ thời điểm thích hợp, tự ngươi sẽ ngộ ra!

Lão mang hoả điểu đến cách Dật Thần không bao xa, dư âm thiêu đốt lan toả như muốn đẩy lùi hắn. Dật Thần hít một ngụm hơi, ma nhãn rực tia hắc huyết, một luồng năng lượng hoá hắc long lao đến trước lão Thu Thiền.

Ầm!!

Cả hai cổ năng lượng dội dồn dập vào nhau, rộn vang cả đất trời. Ai nấy nghe phải đều thủng cả màng nhĩ. Lão Thu Thiền vận thêm sức lực, dần đẩy lui Dật Thần.

- Haha, tên nhãi nhép, ngươi dù có linh lực của ả, thì với bản thân ngươi cũng chẳng làm nên trò trống gì!!

Ma Nhãn Dật Thần loé sáng toả một vòng, hắn cảm thấy thân thể mình cường tráng hơn, vươn chưởng đến, luồng hắc long như được tiếp thêm vài cổ năng lượng, phá tan hoả điểu, bao toàn thân lão Thu Thiền. Ngay lúc này, đằng sau Dật Thần xuất hiện một sinh vật nhỏ, mang hình dáng của một đứa trẻ sơ sinh, nhưng toàn thân lại toả ra bạch khí không ngớt. Nó la lớn, quanh người nó phát ra ánh quang mà kẻ nào có đôi mắt phàm nhân nhìn trúng đều bị mù loà. Dật Thần đưa tay che mắt, sinh vật phát nổ bên cạnh Dật Thần. Dư âm toả ra khiến bên dưới khu rừng bị bao trùm, chôn sống tất cả thực sinh. Ngọn lửa cũng tiêu tán hết. Xung quanh chỉ còn những làn khói ngút ngàn. Có thể ngửi được mùi tro từ tàn bãi tàn trận. Tại điểm mà sinh vật kia vừa phát nổ đang bao trùm lớp khói dày đặc. Từng mảnh khói phun rơi xuống dưới cánh rừng tàn rụi. Tứ phương hình thành những luồng quang tụ họp tại một chỗ, dần hình thành một thân ảnh gần tại nơi đám khói lơ lửng. Thân ảnh vừa được kết thành, không ai khác chính là lão Dương Thiền. Ban nãy bị Dật Thần đâm xuyên nhục thân phá nát.

- Hắc hắc, Dương Thiền ngươi cũng có lúc khôi phục nhục thần!

Lão Thu Thiền cười nham hiểm nói

- Cường giả vô ảnh như ta khả năng hồi phục vô tận, tất cả đều nằm trong suy tính, ngươi xem nếu không nhờ mưu, có cầm xuống nó được không?

Lão Dương Thiền ảm đạm nói.

- Hừ, một chút mưu của ngươi thì lừa ai được chứ, cùng lắm là đánh lén thôi mà, thực lực mới là trên hết, thực lực đánh bay mưu hèn kế bẩn, ngươi hiểu chứ?

Hai lão giả nói một lúc, ánh mắt lão Dương Thiền mò mẫm tìm kiếm gì đó. Bỗng lúc này, có thân ảnh lao từ phía sau đánh đến lão Dương Thiền.

Ầm!!

Lão Thu Thiền che đằng sau tiếp chưởng, hai chưởng đánh vào nhau kinh thiên động địa. Lão Thu Thiền bị đánh bật lún sâu xuống ba tất đất