Chương 2: Ma Nhãn

Bên trong tiềm thức Dật Thần, một không gian vô định bao trùm bóng tối.

- Ta đang ở đâu đây!

Hắn cảm nhận cơ thể mình nhẹ như bông, kì lạ xem xét xung quanh một chút.

Lúc này, xuất hiện thiếu nữ kèm giọng nói. Ảo cảnh lần lượt xuất hiện trước mắt Dật Thần, những hình ảnh về thiếu nữ, những kí ức đã phai màu. Thiếu nữ liên tục gọi trong vô vọng, nhìn thấy người thân của mình lần lượt nằm xuống, trái tim nàng quặng thắt, hơi thở nàng khó khăn. Máu nhuốm đỏ xiêm y nàng, đôi mắt rất ư là thống khổ. Dật Thần lặng nhìn nàng bật khóc nức nở dưới nền, lệ rơi từ khoé mi nàng xuống vành má ửng hồng, bỗng hắn cảm thấy dư vị, muốn đem cả thế giới này phá thành ngàn mảnh.

- Tại sao!

Dật Thần thấy mình trong đó, lúc bị người cười chê giẫm đạp. Những kẻ coi hắn không bằng người, coi hắn như là phế phẩm thế gian. Hắn sanh ra đã không có tư chất, sanh trong thời đại suy vong. Cuộc sống của hắn không khó khăn, hắn không cần làm lụng để bươn chải. Nhưng hắn biết địa vị mình, biết mọi người nhìn hắn bằng thái độ nào. Thế gian trớ trêu, trong khi nàng tư chất cực tốt, nhưng lại không gặp thời. Còn hắn sanh ra để sống không bằng chết.

- Ngươi hiểu cảm giác khi thấy một thánh nhân bay ngang qua chứ, đó là cảm giác trong vọng đầy ngưỡng mộ, ta đứng trước thánh điện cũng chỉ mong gặp được các vị ấy. Bất kể nắng mưa, phong ba bão táp, ta chỉ cần một lời khuyên thôi!

Dật Thần thủ thỉ với nàng, bên trong tiềm thức có thể nghe được tất cả suy nghĩ và lời nói của hắn.

Ảo cảnh dần biến tan vào hư không, xuất hiện trước mắt là một con người khác. Không còn là nữ nhân yếu đuối của quá khứ nữa, thay vào đó nàng hoá thành một con quỷ, nhìn thế gian bằng đôi mắt căm phẫn, giết vô số mạng người. Nàng xoè bàn tay, một luồn ánh quang loé lên trước mắt Dật Thần, hắn cảm thấy tiềm thức mình dần lịm đi, có thể hắn sẽ chết lần nữa.

Phập!!

Dật Thần vươn ra, bắt lấy bàn tay đang vận thuật pháp của nàng.

- Hả..!

Thiếu nữ có chút bất ngờ, tiến sát bóp cổ hắn. Giai đoạn chuyển giao sắp thành công, nàng có thể chiếm đoạt thân xác hắn. Dật Thần vùng vẫy cũng không thoát được, thực lực giữa hắn và nàng quá khác biệt.

Làm sao phàm nhân có thể thoát khỏi con quỷ được chứ?

Dật Thần cắn đến mẻ răng, hắn đưa móng tay đâm xuyên con mắt phải, huyết nhục văng tung toé, đau đến thấu đại não. Hắn từ trước đến nay chưa từng trải qua cảm giác đau đớn thế này, nên khi tự tay phế đi mắt mình, cảm giác cũng là chết đi sống lại. Tiềm thức hắn một phen rung động, nàng có thể cảm thấy linh lực mình bên trong đang phai đi. Dật Thần thấy điều gì đó đã thay đổi trong cơ thể mình, những dòng năng lượng mạnh mẽ chảy đều linh mạch hắn. Đây không còn là cảm giác của phàm nhân, đây chính là khai thông thực sự.

Kết tinh cảnh tu vi giới bát trọng.

Đại lục Thừa Thiên cường giả, nơi khởi đầu của các tu giả, những vĩ nhân tìm thấy đạo hạnh trong tim, đi trước hậu bối vạn năm, đã ghi lại các cổ tích. Dù mỗi người vạn ý, nhưng có sự đồng nhất cơ bản đạo.

Thực lực đạo hạnh chia thành thập đại tu vi: Sơ cảnh, kết tinh cảnh, nhập linh cảnh, nguyên anh cảnh, địa huyền cảnh, thiên huyền cảnh, hoá thần cảnh, vô ảnh cảnh, âm dương cảnh....

Từ sơ cảnh tiến lên từng đạo tu vi một, không những vượt qua hết khổ đau bi ai thế gian, còn phải vượt qua chính bản thân mình. Có thể tiến lên đại đạo tu vi kết: Thần Cảnh.

Thế gian này mấy ai thần tiên mà chưa phiền, ngồi nhấm rượu cay dìu nhân gian.

Thân ảnh nàng biến dạng, dần tan như bị cơn gió cuốn đi mất. Dật Thần kéo nàng lại, dòng linh khí truyền vào khiến nàng giữ vững được thần thức.

- Tại sao?

Nàng càng không thể tin được, rõ ràng vừa rồi nàng có ý định giết hắn, giờ đây hắn lại truyền lấy linh lực cho nàng, giữ cho nàng không bị tan biến vào không gian.

- Ngươi và ta đồng cảnh ngộ, ta hiểu ngươi, ta cũng muốn được như ngươi, thoát khỏi nhân thế này!

Dật Thần chân thành nói.

Lúc này, không gian tiềm thức mở rộng, vô định bất thường.


Bầu trời đêm tối như mực, có những đốm lửa bốc lên từ phía thánh điện, đã lâu Phụng Quốc chưa một phen náo nhiệt vậy. Phụng Quốc có những toà nhà lởm chởm cổ kính, là một trong nước lớn ngự trị tại đại lục Thừa Thiên này. Phụng Quốc nhiều cường giả, khắp nơi sôi động náo nhiệt, nhưng có lúc trầm lắng như gió xuân.

Lúc này trên cao có hai đạo hàn quang lấp loé vụt qua, chính là hai lão giả vừa từ đại môn thánh điện bay ra. Cả hai đều hướng đến phong ấn thiên sa bay đến.

- Dương Thiền, ngươi có cảm nhận được không, khí tức ả đấy, ta cảm thấy điều không bình thường!

- Đúng vậy, rõ ràng ban nãy chúng ta còn cảm nhận được linh khí mạnh mẽ, giờ lại biến mất rồi!

Lão Dương Thiền bỗng khựng lại, dang tay cản, nói:

- Thu Thiền bình tĩnh, dục tốc bất đạt, có lẽ nó đang mai phục chờ chúng ta sa vào bẫy!

Lão Thu Thiền kì lạ, nói:

- Ngươi không cần quá đề phòng, thử nghĩ nhé, ả là bị phong ấn tận mấy ngàn năm, có đâu thoát ra được, chưa kể trong thời gian đó, linh thức cả thần thức ả đã bị ăn mòn, thực lực đương nhiên giảm sút, còn nữa, ả đâu biết trận pháp, chúng ta chẳng phải dùng cách cũ để tóm ả lại sao?

- Lão đầu ngươi có phải quá ngây thơ không, ngàn năm ủ ngàn mưu nghìn kế, nó không ngốc, người của huyết long môn không ngốc, nó là con gái của huyết long điện chủ, phải cẩn thận!

- Hừ ngươi mới ngây thơ đấy, thực lực vi tôn, thực lực có thể phá nát mưu kế, ta nghĩ ả hiện tại tu vi đang là thiên huyền cửu trọng là nhất. Chúng ta là gì chứ, một cái hoá thần cảnh, một cái vô ảnh cảnh!

Lão Thu Thiền đắc chí nói.

Lão Dương Thiền vuốt râu nói:

- Cứ cho là vậy đi, cũng may nó chưa đạt đến cảnh hoá thần, nếu không chỉ sợ không ai địch lại. Tư chất của nó cực tốt, nhưng không có điểm cốt bồi dưỡng, thật đáng tiếc!

Lão Dương Thiền vảy tay, ghé sát tai bàn luận với Lão Thu Thiền điều gì đó.

Ngay lúc này, phía bên kia cánh rừng phía bên dưới hai lão bộc phát nguồn năng lượng hắc huyết cực đại, tạo thành một cột lôi trụ cao tận trời mây, dư âm toả ra ngỡ như có thể làm trọng thương cường giả vô ảnh cảnh giới bát trọng. Một lúc sau cột năng lượng thu hẹp phạm vi rồi biến tan.

Hai lão Thiền nhanh chóng phi thăng về hướng luồng năng lượng linh khí vừa toả ra.

Nhìn xuống phân nửa khu rừng bị san phẳng, mồ hôi mồ kê hai lão chảy ròng.

Thu Thiền run run giọng, nói:

- Không thể tin được, hơn một tấc rừng bị san phẳng như vậy!

- Tìm nó đi, nó đâu rồi?

Dương Thiền vận linh thức, dò xét linh khí xung quanh.

Ngay lúc này, có thân ảnh lao về hướng hai lão.

Hắn vươn tay chạm khẽ vào tấm lưng lão Thu Thiền, một lực này nhỏ, nhưng lập tức đánh văng lão bay xa, huyết nhục phun như sương.

Lão Dương Thiền bắt lấy hai bờ vai hắn, nhìn vào thấy rõ một bên mắt trái của tu giả kết tinh bát trọng, bên còn lại đục ngầu, có hoa văn huyết sắc, cảnh giới hoá thần tam trọng.

Lão Dương Thiền căn đại não cũng khó thể nghĩ ra trên đời lại phát sanh chuyện này. Lão có khả năng phán đoán cảnh giới tu vi của một tu giả thực lực thấp hơn. Nhưng chưa từng nhìn qua con người nào có cả hai cảnh giới tồn tại trong linh điền.

- Yêu nghiệt, ngươi trốn bên trong hắn sao?

Lão há mồm, bên trong phát quang chuẩn bị phóng ra thiêu đốt những sinh vật trúng phải.

Xoẹt!!

Bỗng Dương Thiền cảm thấy có thứ gì xuyên vào mạng sườn lão rồi chém đến ngực trái, nguồn nhiệt truyền vào thiêu đốt ngũ nội lão, sau đó thân xác lão nổ tung toé thành ngàn mảnh, huyết nhục như mưa phun rải rác.

Thiếu Niên úp ngửa bàn tay dính đầy huyết thẳm, một bên mắt trái rưng rưng, bên còn lại thì vẫn vô hồn tăm tối.