Chương 1: Trần Dật Thần

Thừa thiên đại lục từng một thời uy danh, cường giả của các đại lục khác thường tụ họp tại đây thỉnh giáo. Đại lục Thừa Thiên khí hậu thành bình, bao quanh núi rừng trùng điệp, suối vàng biển bạc, sông ngòi phân nhánh, nước trong veo, chim sa cá lặn. Linh khí khắp nơi dồi dào, tập trung tại trung tâm. Nhưng đã qua một thời hưng thịnh, đại lục Thừa Thiên bấy giờ chưa có cường giả thực sự.


Thánh Điện uy nghiêm lộng lẫy, trụ tại nơi vắng vẻ, xung quanh bao bọc tường thành vững chắc, linh khí dồi dào, nhìn qua đã lâu chưa có người đến. Giống như một đền thờ lớn bị bỏ hoang vậy. Rong rêu bám rễ từng kẽ gạch, vừa qua cơn mưa phùn trắng xoá. Thánh Điện lại trở về nét uy nghiêm cổ kính. Tiết trời đang rất se lạnh, lâu lâu lại có vài cơn gió ghé sang. Hàng liễu im im trong không gian như đón ngọn gió, hay đang chào thêm một cơn mưa rải lần nữa. Lò hương lớn chừng một trượng đặt trước đại môn, bên trong còn đất cát và xác nhan khói vun vãi. Có thể cảm nhận được một thời hương khói đã qua. Thánh Điện một thời uy danh, từng thu nhận đệ tử khắp nơi tràng về tu luyện.

Lúc bấy giờ, có nhân ảnh thiếu niên đứng trước toà thánh điện hùng vĩ, đôi mắt hắn sầu muộn nhìn vào toà thánh, như có những khuất mắt trong lòng. Hắn họ Trần, tên Dật Thần. Là con của một quan gia triều đình. Năm đó thánh thượng tuyên bố bãi triều, đóng cửa thành đến tận nay chưa mở. Các lão quan đại thần khác cũng là từ bỏ, đến nay không quản triều chính.

- Lại là ngươi hả!

Lúc này, Đằng sau Dật Thần có giọng nói hướng đến, người thanh niên bận áo bào cao ráo, ánh mắt sắc xảo liếc vài đường trên thân Dật Thần.

Viên quan nói:

- Ngươi đừng nói cha ngươi sai ngươi đến, hắn chỉ là một mệnh quan nhỏ trong triều, nào đâu kiếmra bạn để bầu, cùng lắm là vài tên thái giám tôm tép!

Cũng phải nói, người này vẻ ngoài uy phong khiến người khác nể sợ. Thái giám không nhỏ, nhưng đối với hắn không lớn. Có thể tự tiện nói ra những lời dửng dưng, đủ để thấy địa vị hắn to cỡ nào.Dật Thần hai lần đến đây, đích thị hắn đã đến đây nhiều lần, nhưng hôm qua, tính cả hôm nay lại gặp tên này.

Dật Thần cung kính đáp:

- Cha ta đúng là quan nhỏ, nhưng cũng góp công nhỏ gây dựng giang sơn xã đồ, chưa kể là một người xem trọng tình nghĩa. Nay thánh thượng bãi triều không quản, người về một phương, lâu năm chưa gặp, lại nhớ nghĩa cũ!

- Thôi được rồi, không nói nữa!

Dật Thần đang trình bày thì tên quan ngắt lời. Hắn thở dài, hỏi:

- Cha ngươi tên gì?

- Cha ta là Trần Hiếu Minh!

Dật Thần nhanh nhảu đáp.

Viên quan sờ sờ cằm, nhắc tới lui cái tên, nói:

- Ta chưa từng nghe qua tên này!

- Thứ lỗi cho tại hạ nói, trong triều cả ngàn người đồng tên họ nhau, nếu ngài có nhớ thì cũng đâu biết ai, chi bằng tra sổ nhân khẩu, biết đâu lại tìm được!

Viên quan xua tay, nói:

- Không, cái gì khó bỏ qua đi....!

Bầu trời lúc này chuyển màu âm u, vân phong đục ngầu, sấm chớm nổ vang, gió nổi muôn trùng. Nào đâu có loại thời tiết thất thường này, Viên Quan quay sang Dật Thần, nói gắt:

- Ngươi mau đi, đừng để ta thấy ngươi nữa, nơi này không phải ai muốn là đến được, huống hồ ngươi là phàm nhân, một thường dân!

Viên quan nhanh chóng chạy đi mất, bỏ lại đằng sau Dật Thần.

Trời bắt đầu nổ sấm, từng giọt thủy mặc kết tinh từ trên cao rơi rớt, dần nặng hạt, rào phả khắp nơi.

Dật Thần toàn thân ước đẫm, ngước lên cao, thì thầm:

- Hôm nay không thấy nữa!

Bỗng lúc này có đạo hàn quang loé sáng, lao vút uy lực ngang vừng trời. Dật Thần chỉ nhìn thoáng cũng chẳng đủ để nhận biết nó là gì. Hắn liền chạy theo đuổi đến nơi đạo hàn quang bay đi.


Dật Thần vừa đến trước cánh rừng, đã cảm nhận được bên trong có mờ ám. Từ nãy đến giờ hắn đều cuốc bộ, toàn thân rã rời. Thời tiết lúc này chuyển sang se lạnh, còn lạnh hơn lần trước, hắn cảm thấy rất cóng, toàn thân hắn ướt như chuột lột. Mưa lúc này đã ngừng. Trên từng kẽ lá còn vươn chút nước giọt. Đường đất bấy giờ sinh bùn, nếu không may dẫm phải, nhanh chóng sẽ bị kéo xuống không dứt ra được.

Thế khác nào dẫm phải bãi phân không?

Dật Thần nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn muốn tò mò xem thử đạo hàn quang vừa nãy lao qua là gì. Sau một hồi không động tĩnh, hắn thở dài, có lẽ đã bỏ lỡ điều gì đó. Hắn mãi đi sâu vào trong rừng, xung quanh là những ngọn cây cao vút, những tán lá rậm rạp, toàn thân hắn nhem nhuốc bụi trần, thi thoảng có vài con sâu róm rơi trúng vào làn da, khiến hắn ngứa ngáy không thôi. Dật Thần định quay trở về, lúc này có một thứ gì đó quỷ dị từ trên cao quan sát hắn.

Dật Thần vén tán lá, một hồi mò đường nhưng mãi chẳng thấy đường ra bên ngoài, bầu trời lúc này dăm tối, chuẩn bị đón màn đêm buôn xuống. Hắn ngẫm nghĩ, nghi ngờ mình đã đi lạc. Trời càng lạnh hơn, nếu không thoát được trong đêm nay, sợ là hắn sẽ bị phong hàn thổi chết. Ngay lúc này, hướng trời phương xa có đồ vật lấp lánh, hình như là có người thả lồng đèn.

- Phía đó có người!

Dật Thần mừng rỡ đứng dậy chạy về hướng chiếc lồng đèn được thả dần dập tắt. Những tán lá xoè che khuất tầm nhìn như muốn triệt đường sống của hắn. Để rồi sau một lúc mệt nhoài, hắn đến trước một tàn tích. Tứ phương có những cột trụ cao 20 trượng, trên đất có nền đá mẻ bám rong được khắc một thứ hoa văn kì dị. Xung quanh chẳng có thực vật nào mọc lên, thoát ẩn thoát hiện linh khí, người thường lâu chưa ai đặt chân đến, cứ như đã bị bỏ hoang vậy. Khu trung tâm tàn tích có một phiến đá hình chữ nhật khắc những dòng chữ ngoằn ngoèo, trông như điển cổ đã thất truyền từ lâu vậy. Phía trên phiến đá phẳng này lòi ra một vật gì đó được dây leo trói chặt, phát một ánh sáng yếu ớt, có từng đạo hàng quang nhỏ bốc lên.

Dật Thần ngơ ngác, tâm trạng của hắn tối tăm như màn đêm này vậy, chợt thoáng qua nỗi đau xương cốt, hắn chưa kịp kêu lên đã mất đi khí tức mà gục. Nguồn năng lượng vừa nãy bắn vào hắn đã thiêu sống nội ngũ bên trong. Trên cao có một nguồn linh khí đáp xuống bên cạnh phiến đá, hoà vào đồ vật phát sáng trên phiến đá phẳng, dần dần năng lượng xung quanh bộc phát. Địa hình xung quanh rung động dữ dội, những thực sinh không chịu được tác động mạnh mẽ này liền lần lượt đổ ngã. Thân xác Dật Thần trơ trọi bất động. Thanh âm vang trời cất lên, từng cột trụ đổ sập, cả khu tàn tích bị chôn vùi dưới lớp đất sâu.

- Hahahaha!!!

Tiếng cười của nữ nhân tràng ngập hận thù, tất cả nguồn linh khí đều dung họp lại một điểm rồi nhập hết thảy vào thân xác của Dật Thần.


Lúc bấy giờ, bên trong không gian rộng lớn, có ba thân ảnh đang ngồi ung dung bất động. Vị lão giả ngoài cùng bên phải rung rung đôi tay, con ngươi mở ra tia tất sát.

- Chết tiệt, không hay, truyền lệnh mở ra thánh điện, chuẩn bị đánh lớn!!

Giọng nói uy lực vang lên, khắp nơi ngoại ô thánh điện đều tràng về. Giữa đêm những căn nhà sáng đèn, đuốc lửa dâng cao, tiếng trống chiên đánh không ngừng. Bên trong thánh điện ba lão giả vẫn ngồi đó, nhìn qua ba lão đều già nua, da dẻ người nào người nấy đều nhăn nheo.

- Các huynh, thời khắc này đã đến rồi!

- Trước sau gì cũng vậy, thời gian đã bào mòn phong ấn thiên sa, chúng ta nhất định phải cho ả vào lại đó!

Cả hai lão bên cạnh đồng loạt đứng lên, vận linh lực hướng về phía đại môn thánh điện bay ra.