.....................
Sau khi trở về nộp hồ sơ, Chu Vũ được Thái Quân mời vào phòng riêng để nói chuyện, căn phòng không lớn, trang trí cổ điển, trên chiếc bàn kính đặt ba tách trà kiểu cổ, Thái Quân ngồi cạnh một người phụ nữ trung niên, trẻ hơn ông ta vài tuổi, vợ của Thái Quân, Lăng Hiểu Vận.
- Mời ngồi...
- Mời dùng trà...
Thái Quân nói với Chu Vũ, hắn vừa ngồi xuống thì Lăng Hiểu Vận cũng mời Chu Vũ uống trà, Chu Vũ khẽ gật đầu, cầm tách trà uống một hớp, sau đó đặt xuống, trịnh trọng nhìn hai người Thái Quân và Lăng Hiểu Vận, nói.
- Nếu hai người muốn nói chuyện về khu vườn, thì xin lỗi, nó vẫn chưa hoàn toàn mất đi hiện tượng héo khô kia, chỉ là kiềm chế lại thôi.
- Là vậy sao? Có cách giải quyết triệt điểm chứ?
Thái Quân trầm ngâm, Chu Vũ gật đầu, hẳn là có, nhưng thời gian sẽ khá lâu, hơn nữa, bởi vì Chu Vũ vừa nhập học, cho nên cần nhiều việc phải giải quyết, nên thời gian mới chậm như vậy, Lăng Hiểu Vận ở bên hơi chần chờ, nhưng rốt cuộc vẫn là hỏi Chu Vũ nguyên nhân của việc này.
- Có thể hai người không tin dị đoan, nhưng hai người đã trồng phải Âm Hoa.
Chu Vũ tim không đập nhanh mặt không nổi đỏ, nói dối không chớp mắt, hắn không thể tiết lộ thế giới này lại có tồn tại nhiều thế giới khác nữa, nhưng dù là Chu Vũ đang nói dối, lại khiến hai người Thái Quân tin răm rắp.
- Âm Hoa? Đó là gì?
Thái Quân trong mắt hiện lên tò mò lẫn khó tin, Chu Vũ trong lòng lộp bộp, cố gắng vặn óc, cuối cùng theo mấy quyển tiểu thuyết huyền huyễn trên mạng, không ngượng miệng chém gió.
- Âm Hoa, chính là hoa của giới âm, tức là Địa Ngục, nhưng bởi vì hai người trồng hoa vào giờ âm sát, khiến hoa dị biến, hút dương sinh âm, trở thành âm hoa, chuyên hút đi sức sống của thực vật, nếu để lâu ngày, nó bị lệ quỷ chú ý, ắt sẽ có đại hoạ.
- Đáng sợ như vậy?
Lăng Hiểu Vận thốt lên, bà ấy dẫu sao vẫn là phụ nữ, sẽ dễ tin mấy chuyện bói toán mê tín, Thái Quân trong lòng vẫn có nghi ngờ, nhưng vẫn không thể không chấp nhận sự thật ngoài kia, 5 năm, ngoại trừ khóm hoa thúy liễu ra, toàn bộ đều khô héo.
- Nhưng cũng bởi vì vậy, nó đã không thể dùng cách bình thường để hái xuống, chỉ có một mình tôi mới làm được.
Chu Vũ tự tin khẳng định, hắn không biết thế giới này có cái gì oan hồn lệ quỷ, nhưng hắn chắc chắn là có Dị tộc và Đao Phủ tồn tại, nhưng không phải trong thế giới này, cho nên ngoài Chu Vũ hắn ra, cho dù đi tìm hết cả thế gian này, cũng không ai có thể giải quyết bông hoa Dị tộc này.
Thái Quân ngạc nhiên với sự tự tin này, sau khi để Chu Vũ có thông tin liên lạc của mình, ông ta bắt đầu liên hệ vô số quan hệ, tìm ba, bốn vị pháp sư tài năng xuất chúng, Chu Vũ cũng biết được Thái Quân nhất định sẽ hành động như vậy, bởi vì Thấu Cảm chi Nhãn của hắn nhìn ra sự nghi ngờ quá cao trong lòng ông ta, dẫu sao một người trẻ tuổi vẫn khó tin tưởng được hơn một người trưởng thành.
Đó là sự mù quáng tin tưởng từ khí chất và ngoại hình trong bản năng một số người.
Thế nhưng, Lăng Hiểu Vận lại lựa chọn tin tưởng Chu Vũ, khuyên ngăn Thái Quân không nên để mất sự tin tưởng hiện tại giữa ông và Chu Vũ, nhưng Thái Quân lại nhất định làm theo cách của mình.
..............
Chu Vũ không quản nhiều được, đành đến chỗ bông hoa của Dị tộc, ngồi xuống, tiếp tục gia cố tầng nham thạch, nó đã nứt vỡ khá nhiều, một số sợi rễ đã chui ra được một phần, Chu Vũ vận dụng phong thuộc tính, biến gió thành lưỡi dao, cắt phăng đi đám rễ, sau đó lập tức gia cố tầng nham thạch, đắp thêm một tầng mới.
Lúc này Chu Vũ toàn bộ tinh thần đều tập trung xuống gia cố phần nham thạch, mà không chú ý đến bông hoa kia đang dần mở ra, chỉ hơi nở một nửa, một cỗ tinh thần công kích vô hình nhưng kinh khủng oanh đến Chu Vũ, cảm giác được nguy hiểm, Chu Vũ mở mắt, nhìn chằm chằm bông hoa, nhưng hết thảy đã chậm.
Chu Vũ hai mắt thất thần, nằm nhoài trên ghế, tinh thần của hắn đã rơi vào ảo cảnh của bông hoa, việc tinh thần hai bên chêch lệch quá lớn khiến ảo cảnh cực kì chân thực, mà bởi vì sự chân thực đó, Chu Vũ bên trong mặt mày trắng xám, nơi này, là thế giới của Dị tộc.
Một mảnh thế giới đen tối, bầu trời luôn là mây đen che giấu ánh mặt trời, mặt đất là tầng tầng nham thạch nhuộm máu, dần dần trở thành màu đen, nham thạch lởm chởm duỗi ra mũi nhọn như răng của quái vật, mà lúc này Chu Vũ nhìn thấy một đầu Dị tộc so với con thằn lằn nửa năm trước hắn nhìn thấy còn kinh khủng hơn.
Một con rồng trong thần thoại phương Tây, bốn chân hai cánh, toàn thân vảy rồng đen kịt, trên đầu dài hai sừng, so với con thằn lăn chỉ dài 50m, thì Chu Vũ nhìn không thấu chiều dài của nó, chỉ có thể nhìn ra được sự khủng bố của nó.
Dưới chân nó đang đè lên một biển dây leo đầy gai nhọn, rất giống thân của hoa hồng, nhưng một biển lớn như vậy thì có hơi khó tin, nhưng thực sự đó là dây thân của hoa hồng, Chu Vũ nhìn thấy, một bông hoa hồng khổng lồ mọc ra từ biển dây leo, so với bông hoa ở khu vườn thì có 8 phần giống nhau, bởi vì kích thước không đồng dạng, cho nên khó lòng so sánh chúng là một.
Con rồng trong mắt lộ ra khinh thường, cổ ngửa lên trời, phần cổ có ánh sáng rực rỡ chói mắt, đem toàn bộ cổ nó đều thắp sáng lên, mà biển dây leo kia cũng rút gọn lại, xếp chồng lên nhau trở thành một bức tường lớn, con rồng cũng hạ thấp cổ, một ngọn lửa màu vàng kinh khủng từ miệng nó khạc ra, nung chảy cả nham thạch bên dưới, ầm ầm đụng lên bức tường dây leo, chưa đến 3 hơi thở thì bức tường đã bị đốt trụi nhẵn nhơ, nhưng ngọn lửa vẫn không dừng lại, đem bông hoa kia bao vây trong ngọn lửa.
Chu Vũ ngạc nhiên, khi thấy trước khi bông hoa khổng lồ bị thiêu cháy, một vết nứt thời không mở ra, một bông hoa nhỏ tách rễ, rơi vào trong vết nứt thời không, trước khi nó biến mất, một tia tinh thần tỏ ra vẻ cầu xin hướng đến Chu Vũ, trước khi ảo cảnh hoàn toàn biến mất.
- Phù phù, nó có linh trí, hơn nửa chỉ là một nhánh phân chi.
Chu Vũ nằm nhoài người trên ghế bật dậy, ôm ngực thở gấp, hắn hiểu ra vì sao bông hoa này lại xuất hiện ở đây, nó là từ Dị tộc cường giả ngã xuống mà phân tách ra, rơi vào vết nứt thời không để đào mạng, nhưng không ngờ rơi vào đây, nó sinh mệnh yếu ớt, chỉ có thể hi vọng cắm rễ ở đây, phục hồi sức sống.
- Ngươi đây là không phải trả thù ta, mà là cầu xin ta?
Chu Vũ không nói, nhưng bông hoa kia dường như đọc được suy nghĩ của hắn, thân cây hơi mềm xuống, tựa như gật đầu, nó thật sự đang rất khốn khổ, rõ ràng đang an ổn hút sức sống, lại gặp một tên điên ở thế giới nhân loại ngăn cản, khiến nó không thể không khuất phục.
- Ta biết ngươi đã không còn yếu ớt như vừa mới cắm rễ, đừng có lừa ta.
Chu Vũ suy nghĩ dâng lên, bông hoa kia lập tức dựng thẳng, tựa như bị nói trúng tim đen, hai lá giữa thân bỗng nhiên chà sát vào nhau, tựa như một đứa nhóc nói dối bị bắt quả tang, đang lo lắng suy nghĩ mà cọ sát hai tay.
- Nếu muốn tiếp tục hút sức sống, giao cho ta nhụy hoa của ngươi, để ta làm chủ nhân của ngươi.
Bông hoa thân lắc lư, tựa như lắc đầu từ chối, may là lúc này đã là giờ nghỉ trưa, nếu không có người nhìn thấy cảnh này sẽ bị doạ sợ mất mật, Chu Vũ thấy được bông hoa phản đối, quay người bỏ đi.
Bông hoa sốt sắng, trong đáy lòng cắn răng, đem nhụy hoa rút ra, bay về phía Chu Vũ, Chu Vũ trong lòng cười thầm, nhận lấy nhụy hoa, tiếp tục bỏ đi, bông hoa sau khi đưa ra nhụy hoa thì đáy lòng thở dài, nhưng nó chợt nhận ra chỗ không đúng.
- Đừng lo, chịu khổ thêm một ngày, xem ngươi tâm tính có hợp làm người hầu của ta không đã.
Suy nghĩ của Chu Vũ từ xa truyền vào bông hoa, khiến nó cả người run rẩy, bên dưới nham thạch có vô số sợi rễ điên cuồng khuấy động, như muốn phá nát nham thạch, xông ra cho Chu Vũ một trận, nhưng không cách nào phá được, bông hoa rơi xuống một giọt nước, tựa như đang khóc, nếu nó có thể nói chuyện, nó lập tức thét lớn lên.
- Khinh hoa quá đáng.....
...........................
P/S : Xin lỗi nhưng mặc dù 1 ngày 1 chương nhưng giờ đăng ta chưa xác định được, ta còn có công việc nuôi thân, chỉ chạy theo chút đam mê thôi, cảm ơn đã nghe ta tâm sự.