.................
"....."
Sáng hôm sau....
Khi đã làm quen với cuộc sống sinh hoạt thường ngày trong nhà trọ, Chu Vũ thay quần áo mới, bắt một chiếc taxi đi vào phía Nam huyện Linh Đàm, đây là khu vực chợ, công xưởng và trường học tập trung, Chu Vũ bước xuống xe, vẫn là bộ quần áo bình thường, hắn đứng trước cổng lớn trường đại học thương mại Thái Lăng.
Đại học thương mại Thái Lăng, yêu cầu nhập học không quá khắt khe, điểm đậu vào lại thuộc dạng trung, cho nên rất nhiều học sinh dễ đậu vào trường, chỉ hôm nay thôi, Chu Vũ đã thấy rất đông học sinh đang cầm theo hồ sơ nhập học, vội vã đi vào trong.
Chu Vũ không vội, hắn đăng kí là ngành Marketing, số lượng cực kì đông, cho dù hắn có vội vàng đến mấy, thì cái hàng chờ đợi đó vẫn sẽ dài dằng dặc, dù sao vẫn phải đợi, vậy đi một vòng trường học trước chẳng phải tốt hơn sao.
Diện tích trường rất lớn, ước chừng ba, bốn cái sân bóng đá cỡ lớn gộp lại, gồm có nhiều ngành khác nhau nên rất nhiều dãy phòng học xây dựng, khuôn viên thì trồng đủ loại cây, hoa, tạo cảm giác tươi mát, thoải mái cực kì, ngay cả Chu Vũ có hứng thú với thực vật cũng phải thán phục.
- Mùi hương này?
Chu Vũ giật mình hít vào một hơi, lẫn bên trong đám hoa thúy liễu màu hồng tía, có một nụ hoa đang khép lại, nó tựa như hoa hồng, nhưng lại có màu đỏ đậm khác thường, mùi hương nồng nàn từ nó phát ra, không một ai biết ngoài Chu Vũ, dưới phần đất của gốc hoa hồng này có một vết nứt thời không.
- Thực vật của Dị tộc?
Chu Vũ trong lòng nói thầm, trong não hắn như trở thành biển lớn, đang có bão lớn điên cuồng khuấy động, không thể tin được thứ ở trước mắt, góc hoa hồng này lại đang lây nhiễm toàn bộ hoa thúy liễu khác, khiến chúng từ màu hồng lại đang chuyển thành màu tím.
- Không được, loại thực vật có thể chui ra từ vết nứt thì sẽ không phải loại tầm thường muốn hái là hái.
Chu Vũ dặn lòng, kìm chế xúc động muốn hái bông hoa, lúc này từ vết nứt bỗng nhiên chui ra vài sợi dây leo nhỏ, chúng ẩn xuống lòng đất xung quanh, vậy mà xa xa có một gốc cây đào lớn đang cấp tốc khô héo, rõ ràng bị hút lấy sức sống.
Chu Vũ giật mình, quả nhiên, vừa nãy nếu hắn manh động, lập tức kết cục sẽ như gốc cây đào kia, bị hút sạch sức sống, lúc này một bàn tay lớn vỗ lên vai Chu Vũ khiến hắn giật nảy.
- Này cậu trai trẻ, thích những bông hoa này lắm sao?
Chu Vũ quay lại, đó là một người đàn ông đã có hơn ngũ tuần (u50), quần áo khá bình thường, khuôn mặt hơi nhăn nheo nhưng vô cùng phúc hậu, nở nụ cười hiền hoà với Chu Vũ, Chu Vũ chần chờ, nhưng vẫn là im lặng gật đầu.
- Haha, những bông hoa trong khuôn viên đều do ta trồng và chăm sóc đấy, rất đẹp phải không?
- Ân, rất đẹp.
Chu Vũ thật lòng nói, mẹ của Chu Vũ ở quê rất thích trồng hoa, mặc dù đều là phù dung sớm nở tối tàn, loại hoa rẻ và phổ biến ở quê hắn, thì dưới bàn tay của mẹ hắn, đều trở nên lung linh và đẹp đẽ.
- Chỉ tiếc là, vẻ đẹp này cũng không còn được bao lâu, đều héo khô rồi.
Người đàn ông buồn bã thở dài, xoay người bước đi, ông ta trồng những bông hoa này, chăm sóc cho chúng phát triển, xem chúng như con của mình, nhưng lại phải nhìn chúng héo rũ trong một đêm, sau đó ông cũng điều tra nguyên do rất kĩ lưỡng, nhưng lại không phát hiện bất thường, chỉ có thể trồng lại, rồi lại nhìn chúng héo rũ, không biết đã bao nhiêu lần, khiến cả phía nhà trường cũng muốn dẹp bỏ việc trồng hoa vô dụng này.
- Nếu như tôi có cách ngăn việc héo khô này lại thì sao?
Người đàn ông dừng lại bước chân, xoay người nhìn lại Chu Vũ bằng đôi mắt khó tin, Chu Vũ cũng thở dài, hắn cũng không phải thật sự muốn ngăn việc héo rũ này lại, chỉ là hắn không muốn gây động tĩnh lớn, khi ngắt xuống bông hoa của Dị tộc kia, chỉ có thể che đậy bằng việc giúp đỡ người đàn ông này.
- Nếu có cách, xin cậu giúp tôi, xin tự giới thiệu, tôi là Thái Quân, hiệu trưởng trường đại học này.
Chu Vũ sững người, người đàn ông này lại là hiệu trưởng trường, không phải hiệu trưởng luôn là người phải ngồi trước đống hồ sơ công việc sao? Lại rảnh rỗi trồng hoa?
- Tôi biết cậu nghĩ gì, mặc dù là hiệu trưởng, nhưng con gái tôi mới là người quản lý tất cả, vì vậy, hãy giúp tôi.
Thái Quân cầu khẩn, Chu Vũ cũng đã mở lời trước, bây giờ không thể từ chối, nhận lời, Thái Quân vui mừng, vội vàng rời đi, muốn đi gặp con gái mình nói chuyện công việc, Chu Vũ cũng không quản, mà ngồi xuống băng ghế gần bông hoa kia.
Có ba cách giải quyết chuyện này :
Thứ nhất, trực tiếp hái bông hoa kia xuống, gốc rễ của việc này liền xong, nhưng sẽ gây động tĩnh lớn, vết nứt nếu như sơ ý bị xé mở thêm, bên trong vô tình có Dị tộc đi ra thì toang, cách này khó dùng.
Thứ hai, dùng loại đá phép đặc thù hoặc kĩ năng có thuộc tính sinh mệnh, cung cấp cho khu vườn và bông hoa kia, nhưng cách này sẽ khó lòng để Chu Vũ lấy được bông hoa, có thể cân nhắc.
Cách cuối cùng, thì là lấp vết nứt, ngăn cách những sợi rễ hút sức sống, rồi cắt đứt rễ của bông hoa, có thể chậm chạp ngăn việc héo khô, lại tiện nghi cho Chu Vũ ngắt bông hoa, nhưng sẽ khá lâu để hắn có thể lấy bông hoa, ít nhất cũng mất mấy tháng.
- Không nghĩ nhiều, chọn lựa lấp vết nứt vậy.
Chu Vũ thở dài, hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, vù một cái, hai mắt hắn mở ra, tròng mắt đã biến thành màu nâu đất, hắn đang điều khiển Thổ thuộc tính lấp lại vết nứt, có thể là vết nứt vừa lấp đi một phần, thì bên trong những sợi rễ lại vùng ra, đập vỡ những mảng đất đang vá lại vết nứt.
- Chết tiệt, vậy mà phản kháng mãnh liệt như vậy.
Chu Vũ cắn răng, trên lòng bàn tay xuất hiện hình xăm ngọn lửa màu đỏ, một ngọn lửa vô hình dung nhập vào bên dưới gốc hoa, hoà lẫn vào Thổ thuộc tính của Chu Vũ, từ Thổ thành Nham, cứng rắn gấp trăm lần, hơn nữa còn đang đốt cháy đám rễ vươn ra, khiến chúng yếu ớt đi không ít.
- Ha, thành công, trước một tầng, ngăn cản nó hút sức sống một ngày.
Chu Vũ vui vẻ, vết nứt xuất hiện một màng khá dày nham thạch, chỉ chiếm một phần mười chiều cao vết nứt, ẩn ẩn bên trong có vô số sợi rễ như con rắn nhỏ vặn vẹo, muốn phá vỡ tầng nham thạch, có thể thấy một chút vết nứt nhỏ, đang dần lan rộng, nhưng vẫn chưa đủ để phá vỡ lớp nham thạch này.
Chu Vũ lắc đầu, cảm giác được cơ thể lẫn tinh thần mệt mỏi, hắn nhìn đồng hồ trên tay, cực kì ngạc nhiên, khi mà bây giờ đã là 12h trưa, hàng dài xếp hàng nộp hồ sơ nhập học từ lâu đã mất tích, chỉ có vài nhân viên lao công đang dọn dẹp.
- À? Thời gian trôi nhanh như vậy? Đi ăn cơm trước đã.
Chu Vũ thở dài, thật bất đắc dĩ, rõ ràng muốn đi nộp hồ sơ nhập học, lại đi lấp vết nứt thời không, lúc này, Thái Quân ông ta cũng đã quay lại, lo lắng nhìn đồng hồ, ông ta biết, cứ đến giữa trưa, ít nhất một nửa khu vườn sẽ khô héo, ông ta cũng muốn tin Chu Vũ, lúc nãy ông ta đã điều tra Chu Vũ trong tập hồ sơ, không có gì đặc biệt, nhưng hi vọng vẫn có chút ít khi thấy sự tự tin trong mắt Chu Vũ.
- Ah, thật, thật không sao?
Thái Quân sững người, đứng trước khu vườn đẹp đẽ như mới lúc sáng, ngoại trừ một gốc cây đào khô héo ra, thì mọi thứ đều nguyên vẹn, khiến ông ta suýt khóc vì vui mừng, một người phụ nữ trung niên bước đi phía sau Thái Quân, khi thấy ông ta sững người, thì cũng tò mò nhìn ra.
- Khu vườn, khu vườn không héo?
Bà ấy run run khuôn mặt có kha khá vết nhăn, bà ấy là Lăng Hiểu Vận, vợ của Thái Quân, cùng lập ra trường đại học Thái Lăng, cùng trồng vườn hoa này, nếu hỏi vì sao nó quan trọng như vậy, bởi vì khu vườn này là nơi Thái Quân và Lăng Hiểu Vận 30 năm trước hẹn hò, cầu hôn, kết hôn, cùng bao nhiêu kỉ niệm khác, khiến nó vô giá đến cực điểm, mặc dù khô héo rất nhiều lần, khiến bên phía cổ đông muốn dẹp bỏ, bà vẫn kiên quyết giữ lại.
- Đây, đây là do ai làm được?
- Quý nhân a.
Lăng Hiểu Vận run run hỏi, Thái Quân chỉ nhàn nhạt nói mấy chữ, nhìn ngắm khu vườn đang vươn mình chống chọi cái nắng buổi trưa, khiến chúng trở nên mạnh mẽ, đẹp đẽ lạ thường, Thái Quân vươn tay, ôm Lăng Hiểu Vận, cùng nhìn ra khu vườn.
"....."
- Ợ.....
Chu Vũ sau khi đánh chén 3 tô mì hoành thánh lớn, một dĩa sủi cảo hai người, cùng một chai bia mát lạnh thì ợ một tiếng rõ to, thanh toán tiền, sau đó nhàn rỗi ghé qua một tiệm dịch vụ điện tử, chiến game.
- CMN, ta đi mid, pick đấng, không được cấm.
- Ta phi, nói ta quăng game? Ta quăng cho ngươi xem.
- Khà khà khà, con số rất đẹp.
- Lão_Tử_Quăng_Game : Yasuo 0/20/0 -
.......................
P/S : "...." Ờ.... biết nói gì ta, à, xong một chương rồi nhé.