Sau khi tắt cuộc gọi, Hàn Hướng Nhu mở notebook ra rồi đăng nhập vào diễn đàn huyền học và tìm được bài viết mà Tần Mặc đã nói tới để xem thông báo của Long Hổ Sơn đã đăng lên. Thực ra cuộc luận võ này cũng không có mục đích lợi ích gì, nói trắng ra là tạo cơ hội cho hậu bối trẻ tuổi rèn luyện, tăng thêm kinh nghiệm thực tiễn mà thôi. Cũng làm cho bọn họ giao lưu với nhau và lẫn nhau xúc tiến, bớt việc luôn tự cho mình ông trời là nhất mình là thứ hai, không đi ra kiến thức việc đời là không biết núi cao còn có núi cao hơn.
Thời gian luận võ là trong tết Nguyên Đán, dự tính mất khoảng bảy ngày. Hàn Hướng Nhu nhẩm tính một chút, kỳ nghỉ Nguyên Đán có ba ngày, hai tháng này mình tăng ca không cần lương tăng ca, đổi thành nghỉ phép cũng có thể tham gia.
Hàn Hướng Nhu click mở bảng báo danh dưới bài viết rồi điền họ tên, độ tuổi, cách thức liên hệ lên trên. Ở mục môn phái có điền ba chữ ‘Thiên Nhất Phái’ một cách trịnh trọng.
Kỳ nghỉ dài hạn mười một ngày còn lại hai ngày, Cố Bách Nhiên vốn định đến công ty tăng ca trong hai ngày này, nhưng hiện tại phòng thư ký bị hủy mất một nửa cần sửa chữa. Văn phòng tổng giám đốc và phòng thư ký cùng một tầng nên khó tránh khỏi tiếng ồn sửa chữa quấy rầy đến, Cố Bách Nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ hủy bỏ kế hoạch tăng ca, cũng thả hai ngày nghỉ cho cận vệ Hàn Hướng Nhu vừa mới làm được một ngày. Rốt cuộc cũng được thanh tĩnh khiến Hàn Hướng Nhu quyết định hai ngày này sẽ ở nhà chỉ ăn và ngủ không ra khỏi cửa, Cố Bách Nhiên dậy sớm liền lái xe về nhà cũ, định trong hai ngày này ở bên cạnh Cố Cẩm Bằng.
Ngày hôm qua sau khi Cố Cẩm Bằng nói rõ với Cố Bách Nhiên thì vẫn luôn nhớ tới việc dẫn anh đi Thanh Vân Quan, tuy Cố Bách Nhiên nói bản thân có quen biết một đại sư nhưng trong mắt ông thì không ai đáng tin cậy bằng đạo trưởng Minh Dương của Thanh vân Quan.
Cố Bách Nhiên vừa đến nhà cũ, còn chưa ngồi xuống uống một ngụm trà thì đã bị Cố Cẩm Bằng túm ra cửa, gọi tài xế lái thẳng tới Thanh Vân Quan. Cố Cẩm Bằng đã hơn 80 tuổi, ngày thường ở nhà cũng chỉ đánh quyền hoặc tản bộ, rất ít ra ngoài, lần này vì chuyện của cháu trai nên ông không màng đến việc bị ngăn cản, một hai phải cùng đi theo lên núi.
Cố Bách Nhiên đỡ Cố Cẩm Bằng lên đỉnh núi, tiểu đạo sĩ Tần Mặc đứng ở cửa đạo quan chờ phục vụ, vừa thấy hai người liền cười bảo: “Sư phụ tính được lão tiên sinh Cố tới nên bảo tiểu đạo đi ra nghênh đón ạ.”
Cố Cẩm Bằng nở nụ cười chống gậy chống trong tay rồi nói với vẻ cực kỳ tin phục: “Không hổ là đại sư Minh Dương, tính rất chuẩn.”
Tần Mặc đưa hai người vào phòng của đại sư Minh Dương, đại sư Minh Dương đã chuẩn bị xong trà từ sớm, Cố Cẩm Bằng vừa vào tới cửa thì nước trà đã pha xong. Cố Cẩm Bằng không rảnh lo chuyện uống trà, vừa vào tới cửa đã hỏi: “Đại sư, cháu trai của tôi đã biết vấn đề về thể chất của nó, ngài xem có để cho thằng bé tu hành đạo pháp phòng thân không?”
Đại sư Minh Dương quan sát Cố Bách Nhiên một lượt, biểu cảm kinh ngạc trên mặt liền hiện ra: “Gần đây nhất có phải tiên sinh Cố gặp phải chuyện gì hay không?”
Cố Bách Nhiên gật đầu: “Tối hôm qua gặp phải một người bị Hối Thần bám vào người, cũng may hữu kinh vô hiểm.”
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện gây kinh sợ nhưng không bị nguy hiểm.
Cố Cẩm Bằng nghe thấy thế thì nóng nảy: “Bách Nhiên bị thứ gì cuốn lấy sao? Đại sư Minh Dương, việc này còn cần mời ngài rời núi, tôi lại không tin tưởng người khác được.”
Cố Bách Nhiên đè lại tay của Cố Cẩm Bằng rồi nói với ngữ điệu điềm đạm: “Ngày hôm qua vừa đúng lúc tôi và thư ký…… Cùng đại sư tôi quen ở cùng nhau, cô ấy đã ra tay giúp tôi giải quyết rồi.”
Minh Dương đại sư nghe vậy bèn hỏi: “Không biết đại sư tiên sinh Cố mời xưng hô thế nào.”
Cố Bách Nhiên do dự một chút rồi mới đáp: “Cô ấy tên là Hàn Hướng Nhu, cô ấy còn khá trẻ tuổi nên có khả năng đại sư Minh Dương chưa từng nghe đến tên cô ấy.”
Ngoài dự kiến của Cố Bách Nhiên, anh nói ra tên Hàn Hướng Nhu xong thì đại sư Minh Dương liền cười: “Là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đúng không?”
Cố Bách Nhiên ngoài ý muốn nhìn đại sư Minh Dương: “Đại sư biết cô ấy?”
Đại sư Minh Dương gật đầu: “Trước đó không lâu đạo hữu Hàn và một tiểu thư họ Trần đã tới đạo quan, đồ nhi Tần Mặc của tôi rất thân quen với cô ấy.”
Tần Mặc nở một nụ cười đôi chút thẹn thùng: “Có thể nói đạo hữu Hàn là thiên tài ở phương diện bùa chú, tôi rất kính nể cô ấy.”
Cố Bách Nhiên thấy biểu hiện rất quen thuộc của Tần Mặc đối với Hàn Hướng Nhu thì bỗng nhiên kể: “Cô ấy mời tôi gia nhập Thiên Nhất Phái của cô ấy.”
Ngoại trừ Thanh Vân Quan ra thì Cố Cẩm Bằng không quá hiểu biết đối với những việc khác bèn vội vàng thỉnh giáo đại sư Minh Dương: “Đại sư, Thiên Nhất Phái này đáng tin cậy không?”
Đại sư Minh Dương trầm ngâm một lát rồi sai Tần Mặc: “Con đi lấy《Đại Điển Môn Phái Đạo Gia Cổ Kim》tới đây.”
Từ sau khi Tần Mặc nghe Hàn Hướng Nhu nói là người của Thiên Nhất Phái thì đã lật xem quyển sách này nhiều lần. Anh ta trực tiếp lật sách đến trang viết về Thiên Nhất Phái rồi đưa cho Cố Cẩm Bằng.
Đại sư Minh Dương giải thích: “Ở ngàn năm trước, đạo môn chúng tôi đúng là có Thiên Nhất Phái, môn phái này yêu cầu rất cao đối với thiên phú của đệ tử cho nên chỉ ngắn ngủi 300 năm truyền thừa đã bị chặt đứt. Còn đạo hữu Hàn có phải người Thiên Nhất Phái này hay không thì lão đạo không dám đoán bừa. Nhưng đúng là đạo hữu Hàn rất có bản lĩnh, bùa trừ tà cực phẩm cô ấy tặng cho tiểu thư Trần Lisa ngay cả lão đạo cũng mới chỉ có mấy cái mà thôi.”
Cố Cẩm Bằng trầm ngâm một lát thì quay đầu hỏi Cố Bách Nhiên: “Nếu con quen biết với đại sư Hàn thì có xin một lá bùa trừ tà hay không?”
Cố Bách Nhiên hơi gật đầu: “Có, cô ấy cho con vài lá bùa.”
Đại sư Minh Dương vẫn luôn tò mò về thân phận của Hàn Hướng Nhu, nghe thấy vậy thì hỏi: “Có thể cho lão đạo quan sát được không?”
Cố Bách Nhiên lấy bùa hộ mệnh và bùa trừ tà từ trong túi ra, lại từ trong túi móc ra năm sáu lá bùa. Tần Mặc run run nhận lấy rồi đưa từng lá cho đại sư Minh Dương: “Bùa Lôi Kích, bùa Ngũ Phương Lôi Công, bùa Sí Hỏa, bùa Liệt Diễm, bùa Lôi Chấn……” Tay Tần Mặc run rẩy: “Sư phụ, đều là bùa cực phẩm ạ.”
Đại sư Minh Dương đau lòng đến co giật, bùa khó kiếm như vậy còn cho một người thường còn chưa bắt đầu tu hành cũng quá phí phạm của trời. Đại sư Minh Dương trả lại bùa cho Cố Bách Nhiên rồi nhịn không được hỏi: “Đạo hữu Hàn có dạy tiên sinh dùng những bùa này như thế nào không?”
Cố Bách Nhiên nhớ tới phòng thư ký bị sét đánh thê thảm không nỡ nhìn thì môi mím lại thành một đường thẳng: “Chỉ dạy cho tôi bùa Lôi Kích, những lá bùa còn lại thì tôi không được dạy.”
Tần Mặc hơi khó hiểu hỏi: “Ngài cũng không biết dùng thì cô ấy cho ngài nhiều loại bùa như vậy làm gì?”
Cố Bách Nhiên nhớ lại tình cảnh lúc đó thì im lặng: “Lúc ấy cô ấy tiện tay túm một đống từ trong túi đưa cho tôi.”
Tiện tay túm một đống……
Túm một đống…….
Một đống……
Đạo trưởng Minh Dương ôm lấy ngực, ông muốn giữ im lặng!
Không thể không nói có tiền thì chuyện gì cũng dễ làm, Hàn Hướng Nhu vốn tưởng rằng văn phòng đã nổ thành bãi hoang tàn kia có khả năng sẽ tạm thời phải đi tầng khác làm. Kết quả là 8 giờ sáng tới công ty mới kinh ngạc phát hiện phòng thư ký đã sửa xong đâu đấy.
Pha xong một tách trà hoa thơm nồng, Hàn Hướng Nhu bưng tách trà ra khỏi phòng trà. Sau khi giám đốc bộ phận kinh doanh Hứu Tiểu Quân thấy Hàn Hướng Nhu thì gật đầu với cô rồi thuận miệng hỏi một câu: “Tổng giám đốc Cố tới chưa?”
“Tới rồi ạ.” Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu nhìn ông ta một cái thì nhíu mày lại: “Sắc mặt của giám đốc Hứa tối tăm, ấn đường chuyển đen, ánh mắt không sáng, là biểu hiện có đại hung.”
Hứa Tiểu Quân vừa nghe thế thì đổi sắc mặt, biểu cảm nhìn Hàn Hướng Nhu không mấy thiện cảm: “Thư ký Hàn, sao cô lại nói chuyện kiểu đó được?”
Hàn Hướng Nhu nở nụ cười xin lỗi: “Tuy lời nói khó nghe nhưng từ trước tới nay tôi không lừa lọc người khác, trước 6 giờ chiều nay anh nhất định phải về đến nhà, hãy nhớ buổi tối tuyệt đối không được ra cửa.”
Hàn Hướng Nhu nói xong thì tránh lối cho Hứa Tiểu Quân rồi bước đi, Hứa Tiểu Quân quay đầu nhìn bóng lưng của Hàn Hướng Nhu, sắc mặt hơi bất mãn: “Người trẻ hiện nay lúc nào cũng nói đến mấy chuyện thần thần đạo đạo, trong lòng không hề để tâm đến công việc gì cả.”
Trần Lâm đi ra khỏi văn phòng Cố Bách Nhiên thì vừa lúc nghe được đoạn cuối: “Giám đốc Hứa có chuyện gì vậy?”
Hứa Tiểu Quân thở phì phò cáo trạng: “Thư ký Hàn Hướng Nhu của bộ phận các cô còn trẻ tuổi mà lòng dạ không biết để đâu nữa, không ngờ vừa rồi cô ta còn nói tôi có biểu hiện đại hung, cô nói xem nào có ai lại đi nói như vậy?”
Trần Lâm “À” một tiếng rồi vội vàng thay Hàn Hướng Nhu nói xin lỗi: “Ngại quá giám đốc Hứa , thư ký Hàn còn trẻ nên nói chuyện thẳng thắn, anh đừng để bụng.”
Hứa Tiểu Quân bị tức đến bật cười: “Cái này gọi là nói chuyện thẳng thắn sao?”