Trần Lâm hơi xấu hổ vuốt vuốt đuôi tóc: “Chút nữa tôi sẽ dạy cho cô ấy kỹ xảo nói chuyện.” Cô thấy Hứa Tiểu Quân xoay người muốn rời đi thì vội vàng bước nhanh hai bước đuổi theo rồi hỏi han với vẻ lo lắng: “Còn việc đại hung thì có muốn tôi giúp anh hỏi cô ấy xem hóa giải như thế nào không?”
Hứa Tiểu Quân dừng bước rồi nhìn Trần Lầm đầy vẻ không dám tin: “Thư ký Trần, người của bộ phận các cô không có vấn đề gì chứ? A, còn hóa giải nữa, để cô ta tự mình gọi điềm xấu tới đi.”
Hứa Tiểu Quân thờ phì phò đi với văn phòng tổng giám đốc, bởi vì cảm xúc quá kích động nên đã quên gõ cửa, cho đến khi đẩy ra cửa văn phòng nhìn thấy Cố Bách Nhiên thì Hứa Tiểu Quân mới đột nhiên bình tĩnh lại, biểu cảm xấu hổ hiện lên trên mặt.
Cố Bách Nhiên gật đầu với ông ta: “Vào đi.”
Hứa Tiểu Quân lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên, không đủ tự tin nói: “Tổng giám đốc Cố, ngại quá, mới vừa rồi cảm xúc của tôi mất khống chế cho nên quên gõ cửa.”
Sau khi Cố Bách Nhiên ký xong một phần tài liệu để sang một bên thì ngẩng đầu nhìn ông ta: “Làm sao vậy?”
Vừa nhớ tới chuyện vừa rồi, Hứa Tiểu Quân vẫn hơi tức giận bất bình: “Vừa rồi Hàn Hướng Nhu của phòng thư ký nói với tôi có xuất hiện đại hung, chẳng những thư ký Trần không nói cô ta mà ngược lại còn hỏi tôi có muốn biện pháp hóa giải hay không. Tổng giám đốc Cố, cậu nói xem, có phải người của phòng thư ký kỳ cục quá không.”
Sắc mặt Cố Bách Nhiên hơi nghiêm trọng nhìn ông ta, trong lòng Hứa Tiểu Quân hơi hồi hộp bèn vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Cố, tôi không có ý khoa tay múa chân với bộ phận khác, chỉ là việc hôm nay đúng là rất quá đáng.”
Cố Bách Nhiên vươn tay ra ấn nút gọi điện thoại nội bộ: “Gọi thư ký Hàn vào văn phòng tôi một chuyến.”
Hứa Tiểu Quân thấy không ngờ Cố Bách Nhiên tự mình tra hỏi chuyện này thì lập tức vừa mừng vừa sợ: “Tổng giám đốc Cố, cậu xem đây chỉ là việc nhỏ thôi, còn khiến cậu phải tự mình bận tâm nữa.”
Cố Bách Nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông ta: “Chú là nhân viên lâu năm của công ty, lại là người quản ký bộ phận, về tình về lý thì tôi nên thăm hỏi một chút.”
Hứa Tiểu Quân xoa xoa tay cười hì hì, trong lòng cảm thấy đắc ý khi Cố Bách Nhiên coi trọng mình.
Hàn Hướng Nhu đẩy cửa văn phòng đi vào rồi đơn giản hỏi: “Tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì vậy ạ?”
Cố Bách Nhiên hất cằm về hướng Hứa Tiểu Quân: “Vừa rồi cô nói chú ấy bị sao vậy?”
Hàn Hướng Nhu quay đầu rà quét Hứa Tiểu Quân một cái: “Sắc mặt của giám đốc Hứa tối tăm, ấn đường chuyển đen, ánh mắt không sáng, là biểu hiện có đại hung.”
Hứa Tiểu Quân khiếp sợ nhìn Hàn Hướng Nhu, cô gái này trâu bò thật, trước mặt tổng giám đốc còn dám nói mấy chuyện linh tinh thế này, cô ta không sợ bị nghỉ việc sao?
Quả nhiên sắc mặt Cố Bách Nhiên tối đi, Hứa Tiểu Quân nhìn khuôn mặt non nớt của Hàn Hướng Nhu thì hơi hối hận. Cùng lắm chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp thôi, tuổi cũng xấp xỉ con nhà mình mà cứ đòi phân bua với cô ấy là gì. Hứa Tiểu Quân đang do dự có muốn xin cho Hàn Hướng Nhu hay không liền nghe Cố Bách Nhiên hỏi: “Có phương pháp hóa giải sao?”
“A?” Hứa Tiểu Quân ngẩn ngơ nhìn Cố Bách Nhiên, luôn cảm giác vấn đề này hơi sai sai.
Hàn Hướng Nhu xua tay vẻ không cần để ý: “Vấn đề không lớn, chỉ cần chú ấy về nhà sớm, sau 6 giờ đừng ra cửa là có thể tránh được.”
Cố Bách Nhiên gật đầu: “Thư ký Hàn, thông báo cho các bộ phận là hội nghị buổi chiều bắt đầu trước hai giờ, tranh thủ kết thúc trong hai tiếng rưỡi . Giám đốc Hứa, sau khi hội nghị kết thúc thì chú tan làm về nhà trước đi, an toàn lên trên hết.”
Hứa Tiểu Quân: “……”
Cố Bách Nhiên phân công xong việc này thì lập tức tiến vào trạng thái công tác: “Giám đốc Hứa đến văn phòng của tôi là có công tác gì cần báo cáo sao?”
Đại não Hứa Tiểu Quân đang trống rỗng lộ ra biểu cảm ngẩn ngơ: “……” Tôi tìm tổng giám đốc Cố muốn nói chuyện gì nhỉ?
4 giờ rưỡi, Hứa Tiểu Quân bị bắt tan tầm đúng giờ vẫn giữ dáng vẻ không dám tin tưởng. Bản thân làm việc nhiều năm như vậy, ấy vậy mà lần đầu tiên về nhà sớm vì loại việc hư ảo như này, nói ra thì quả thực cười rớt cả răng hàm.
Đỗ xe ở gara xong, sau khi về đến nhà, Hứa Tiểu Quân mới phát hiện trong nhà không có ai, ông ta vừa đổi giầy vừa buồn bực gọi điện cho vợ là Lý Á Phi: “Vợ à, em đang ở đâu? Sao trong nhà không có ai thế?”
“Anh về nhà rồi?” Lý Á Phi kinh ngạc hỏi: “Sao hôm nay về sớm vậy? Không phải anh nói đêm nay cần tăng ca không trở về nhà ăn cơm sao?”
Hứa Tiểu Quân không có mặt mũi nào giải thích nguyên nhân khiến bản thân trở về sớm, nếu để vợ biết tổng giám đốc của mình không đáng tin cậy như vậy không chừng còn chế giễu đến mức nào đâu.
Cũng may Lý Á Phi chỉ thuận miệng hỏi một câu rồi tiếp tục nói: “Tô Nhạc Nhạc mời mấy chị em bọn em đi ăn cơm, ăn cơm xong bọn em còn muốn đi spa nữa, có khả năng về hơi trễ. Đúng rồi, Dung Dung và bạn trai đang đi hẹn hò đấy, bảo là xem phim rồi mới về, buổi tối anh tìm gì ăn qua loa nhé.”
Hứa Tiểu Quân hơi mất mát ngắt điện thoại, bản thân vội vàng công việc ngày thường rất ít ở nhà ăn cơm tối, hôm nay khó khăn lắm mới về sớm thì hai mẹ con lại không ở nhà. Ngẫm lại còn một đống công việc chưa xử lý xong, Hứa Tiểu Quân thở dài một hơi, cái này gọi là gì đây.
Dựa người lên sô pha cân nhắc về công việc, ai ngờ lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Cho đến khi Hứa Tiểu Quân bị điện thoại đánh thức mới phát hiện bầu trời bên ngoài đã đen.
Hứa Tiểu Quân lần theo tiếng chuông tìm được di động, sau khi nhìn trên điện thoại thấy tên người gọi thì để điện thoại sát bên tai: “A lô, Trần Minh à?”
“Anh Hứa tan ca chưa?” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười vui vẻ: “Anh đoán xem ai đến nào?”
Hứa Tiểu Quân nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ ở đầu bên kia thì thấy đau đầu: “Bên chỗ cậu ầm ĩ quá anh cũng không nghe rõ giọng của ai, cậu đừng úp úp mở mở nữa.”
“Là Vương Vũ Cương, cậu ấy đến Lâm Hải công tác. Anh Hứa, nhóm bạn học cũ chúng ta đã không gặp nhiều năm rồi, anh qua đây nhanh lên, chúng ta cùng nhau gặp mặt.”
Hứa Tiểu Quân vừa định đồng ý thì không biết vì sao đột nhiên lại nhớ tới lời nói của Hàn Hướng Nhu với biểu cảm nghiêm túc của Trần Lâm và Cố Bách Nhiên làm ông hơi lưỡng lự. Đúng lúc này, di động bên kia lại đổi giọng nói: “Lão Từ, không cho phép cậu lấy cớ tăng ca đâu đấy, tôi ở xa khó khăn lắm mới tới Lâm Hải một chuyến, không cho cậu nói cậu không tới được.”
“Sao lại thế chứ?” Hứa Tiểu Quân ném những suy nghĩ lung tung ra sau đầu rồi tiện tay cầm lấy chìa khó nhà: “Giờ các cậu ở đâu?”
Các bạn học cũ đã lâu không gặp lại còn tụ tập với nhau thì đương nhiên là không thể không uống rượu, đến khi tan cuộc nhậu thì đã đến 11 giờ rưỡi đêm. Sau khi Hứa Tiểu Quân đi ra khỏi tiệm cơm thì cảm giác cả đầu chếnh choáng, ông ta sợ bản thân sẽ nôn trên xe nên tính đi bộ về nhà. Tiệm cơm này cách tiểu khu của Hứa Tiểu Quân không xa, nếu đi đường nhỏ thì tầm khoảng hai mươi phút là về đến nơi.
Sau khi chào tạm biệt với bạn học cũ, Hứa Tiểu Quân vừa ngân nga một đoạn bài hát vừa lắc lư lảo đảo đi về nhà, đi ngang qua một tòa nhà cũ thì bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng ca ngân dài. Hứa Tiểu Quân bước từng bước theo tiếng hát rồi ngẩng đầu nhìn lên trên, nương theo ánh đèn đường tối tăm loáng thoáng nhìn thấy hình như có một cô gái đứng ở trên ban công trên tầng cao, Hứa Tiểu Quân tính toán độ cao, ít nhất cũng mười tầng trở lên.
“Nửa đêm nửa hôm đứng trên tầng ca hát cái gì.” Hứa Tiểu Quân lắc đầu lẩm bẩm: “Cũng không biết người trẻ hiện nay đang suy nghĩ cái gì nữa.”
Hứa Tiểu Quân vừa định đi tiếp thì bỗng nhiên nhớ tới một việc rồi đột nhiên đứng ở chân tòa nhà ngửa đầu lên nhìn: “Trên tin tức mấy này hôm trước đưa tin có một cô gái lúc đứng ở ban công chụp ảnh đã bị rơi từ trên tầng xuống, giống với tòa nhà có ban công không có lưới an toàn như này thì phải.”
Đèn đường nhấp nháy một chút, Hứa Tiểu Quân nhìn thấy cô gái trên tầng kia đang dựa vào lan can giơ cây gậy selfie lên tạo dáng với màn hình. Hứa Tiểu Quân bị dọa đến mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài bèn vội vàng dùng tay làm hình chiếc loa rồi la lên: “Người trên tầng cẩn thận một chút, đừng để bị rơi xuống.”
Dường như cô gái đó hoàn toàn không nghe thấy, cũng không biết cô gái kia dẫm phải thứ gì mà ngồi trên lan can bảo vệ ở ban công. Bỗng nhiên có một cơn gió thổi tới, hình như cô gái đó bị gió thổi làm mất thăng bằng khiến cơ thể không kiểm soát được ngửa ra sau, cô gái sợ hãi vội thét một tiếng chói tai và rơi từ trên cao xuống.
“Bộp!” Cô gái ngã ngay trước mặt Hứa Tiểu Quân, máu tươi tràn ra từ dưới cơ thể lan về hướng giày của Hứa Tiểu Quân.
Hứa Tiểu Quân bị hoảng sợ lùi về sau hai bước rồi run lẩy bẩy lấy di động từ trong túi ra chuẩn bị gọi điện thoại cấp cứu. Đúng lúc này, bỗng nhiên cô gái kia chống tay bò từ mặt đất lên, giơ tay lên lau sạch máu tươi trên mặt rồi nhìn chằm chằm vào Hứa Tiểu Quân cười. Hứa Tiểu Quân thấy khuôn mặt hơi quen thì sắc mặt trắng bệnh chỉ trong nháy mắt, gương mặt này giống y như ảnh chụp cô gái vừa mới tử vong do rơi từ trên tầng cao xuống mà tin tức đăng lên mấy ngày trước.
“A! Có quỷ!” Hứa Tiểu Quân hoảng sợ lùi về sau hai bước rồi quay đầu chạy, cô gái đó đứng giữa đường nhìn bóng dáng của Hứa Tiểu Quân và cười khẽ hai tiếng rồi thân hình tan biến trong không trung.
Tiếng ca ngân nga lại vang lên một lần nữa, Hứa Tiểu Quân không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên tòa nhà loáng thoáng dáng hình một cô gái đang đứng, vừa ca hát vừa đang giơ lên thứ gì.
Hứa Tiểu Quân trượt chân ngã lên mặt đất rồi bất tỉnh nhân sự.