Hai mươi phút sau, hai chiếc xe cảnh sát dừng lại ở trước cửa nhà hàng. Hàn Hướng Nhu thấy thế thì phá bỏ kết giới. Sau khi Trương Chiêu Dục tiến vào nhìn thấy hiện trường thê thảm không nỡ nhìn thì không nhịn được tấm tắc bảo: “Đạo hữu Hàn, từ khi quen biết cháu đến giờ cục phá án của bọn chú tăng tốc vèo vèo, cháu xác định không tới cục điều tra linh dị bọn chú để đi làm sao? Bọn chú là nhân viên nhà nước đấy.”
Cố Bách Nhiên liếc nhìn Trương Chiêu Dục với vẻ cao thâm khó dò rồi vươn tay phải ra với ông: “Chào chú, tôi là Cố Bách Nhiên.”
Trương Chiêu Dục cười ngượng hai tiếng, vừa cầm tay Cố Bách Nhiên vừa xấu hổi gãi gãi mặt: “Hóa ra là tổng giám đốc Cố, rất vui khi được gặp cậu! Cái đó, ha ha, không phải tôi đào góc tường của cậu đâu, tôi tùy tiện nói, tùy tiện nói thôi.”
“Có thể hiểu được.” Cố Bách Nhiên nhớ lại cảnh tượng vừa rồi thì biểu cảm hơi cứng lại: “Đúng là thư ký Hàn rất lợi hại.” Lợi hại đến dọa người.
Hàn Hướng Nhu đưa gói giấy vàng bọc mẩu xương cho Trương Chiêu Dục: “Vốn là cháu nghĩ thiêu hủy nó nhưng cháu lại cảm thấy cái này chỉ là một bộ phận của Hối Thần, vẫn nên để lại cho các chú điều tra thì hơn.” Cô lại kể lại kỹ càng tỉ mỉ những chuyện xảy ra trong ảo cảnh của Cát Tiểu Tuệ cho Trương Chiêu Dục nghe. Trương Chiêu Dục vội vàng gọi điện thoại cho cục điều tra vụ án linh dị ngoại tỉnh, làm cho bọn họ nhanh chóng điều người đi kiểm tra chỗ phong ấn kia.
Lúc Cát Tiểu Tuệ mới mười mấy tuổi đã bị Hối Thần cuốn lấy. Ngay từ đầu năng lực của Hối Thần không đủ, chỉ có một bộ phận thần thức bám lên người Cát Tiểu Tuệ. Theo thời gian dần trôi, Hối Thần đã hấp thụ sinh khí trên cơ thể Cát Tiểu Tuệ càng ngày càng nhiều nên biến thành một loại trạng thái cùng tồn tại với ả. Nếu không phải Cát Tiểu Tuệ còn tồn tại chấp niệm với Cố Bách Nhiên thì chỉ sợ Hối Thần đã sớm cắn nuốt toàn bộ hồn phách còn sót lại chút ít của Cát Tiểu Tuệ.
Mấy người Khương Đào xử lý hiện trường một chút rồi vận chuyển thi thể của Cát Tiểu Tuệ lên trên xe. Khi Hối Thần ly thể chạy trốn đã thiêu đốt sức mạnh hồn phách cuối cùng của Cát Tiểu Tuệ cho nên ngay cả đầu thai chuyển thế Cát Tiểu Tuệ cũng không thể làm được. Còn ông chủ nhà hàng cũng bị Hối Thần ăn mòn một chút thần thức, cũng may thời gian không lâu nên hoàn toàn có thể cứu chữa, nhưng cả nhà hàng đã bị hủy hoại.
Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên rời khỏi nhà hàng, hai người nhìn nhau với biểu cảm rầu rĩ. Cố Bách Nhiên ho nhẹ hai tiếng rồi dò hỏi: “Nếu không thì chúng ta đi nhà hàng bên cạnh ăn cơm nhé?”
Hàn Hướng Nhu hít một hơi thật sâu, sau đó vươn tay ra dẫn động linh lực vẽ một lá bùa Vận Khí Gia Trì lên cánh tay: “Tôi cũng không tin lần này còn có thể đụng phải chuyện yêu ma quỷ quái lần nữa.”
CÓ vẻ bùa tăng thêm vận khí rất linh nghiệm, cuối cùng hai người cũng ăn được bữa cơm tối trong sự bình an. Cố Bách Nhiên đang uống hồng trà sau bữa cơm thì bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao cô chấp nhất muốn tôi gia nhập vào môn phái của các cô như vậy.”
“Bởi vì môn phái của chúng tôi không có ai.” Hàn Hướng Nhu dùng vẻ mặt đau khổ kể lể: “Hiện tại chỉ có một chưởng môn, một người thừa kế chưởng môn lại thêm một đệ tử ngoại môn nữa, anh nói xem có quá ít ỏi hay không? Mấu chốt là Thiên Nhất Phái của chúng tôi có yêu cầu quá cao đối với tư chất của đệ tử, lại còn không thể tùy tiện thu nhận đồ đệ. Tuy tuổi của anh đã lỡ mất độ tuổi tốt nhất để tu hành nhưng cũng may thiên phú vẫn còn nên sẽ không làm mất thể diện của môn phái quá.”
Cố Bách Nhiên còn chưa đến 30 tuổi dùng vẻ mặt vô cảm quay đầu nhìn ảnh ngược khuôn mặt của mình trên pha lê ở bên cạnh, rõ ràng ngay cả một chút nếp nhăn còn không có thì sao lại nói lớn tuổi?
Hàn Hướng Nhu cắt một miếng bánh kem, cho vào miệng rồi tiếp tục nói: “Vốn là tôi muốn nhận anh làm đồ đệ, nếu anh không muốn cũng không sao. Dù gì thì tuổi anh lớn như vậy cũng không có cách nào kế nhiệm vị trí chưởng môn của tôi, nếu không thì anh làm sư đệ của tôi cũng được.”
Lại một câu lớn tuổi đâm vào ngực của Cố Bách Nhiên, môi anh mím thành một đường thẳng: “Tôi mới hai mươi tám tuổi.”
Hàn Hướng Nhu nhìn anh với vẻ không thể hiểu nổi: “Tôi hai mươi ba.”
Dưới sự so sánh như vậy thì đúng là lớn hơi vài tuổi thật, Cố Bách Nhiên cảm thấy thất bại bèn thở ra một hơi rồi đặt trọng điểm lên cách xưng hô: “Vì sao tôi lại là sư đệ?”
“Bởi vì anh gia nhập môn phái muộn nha.” Hàn Hướng Nhu nói một cách đương nhiên: “Người trong đạo môn không nhìn tuổi tác không nhìn thế hệ, giống như tôi vậy, ba tuổi đã bắt đầu học thuộc lòng dịch kinh, năm tuổi đã bắt đầu học vẽ bùa, chưa tới tám tuổi thì Tổ sư gia đã truyền cho tôi truyền thừa của Thiên Nhất Phái, anh bắt đầu quá muộn.”
Cố Bách Nhiên sờ lên chiếc vòng trên cổ tay, sắc mặt khó đoán: “Nếu tôi không vào đạo môn thì có phương pháp khác thay đổi thể chất không?”
Hàn Hướng Nhu cẩn thận nhớ lại nội dung trong sách cổ được cất giữ trong môn phái: “Tìm người có thể chất cực âm song tu, âm dương điều hòa, lấy cực âm chi khí áp chế chí dương chi hỏa……” Hàn Hướng Nhu nói được một nửa thì mới chậm chạp nhận ra bản thân có thể chất cực âm, lập tức cả người cứng đờ.
“Sao vậy?” Cố Bách Nhiên vừa mới nghe được phần đầu thì phát hiện biểu cảm kỳ quái khi nhìn mình của Hàn Hướng Nhu, anh khó hiểu hỏi: “Sao cô lại không nói?”
Hàn Hướng Nhu lau mồ hôi lạnh đang nhỏ giọt trên đầu rồi cười ha hả hai tiếng: “Cái đó là như thế này, tôi nghĩ rằng cách này cũng không thành công, thể chất cực âm và thể chất chí dương rất khó tìm như nhau, tôi lớn như vậy cũng chưa từng nghe nói ai có thể chất cực âm. Hơn nữa hiện tại chẳng phải đều đề xướng tình yêu cao cả sao, cũng không thể vì che giấu dương khí liền không cần tình yêu đúng không, cho nên tôi cảm thấy đề nghị này hơi lỗi thời.”
Cố Bách Nhiên gật gù như suy tư điều gì: “Cô nói cũng đúng.”
Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng thở ra rồi tiếp tục ăn bánh kem trước mặt: “Thực ra anh cũng không cần ra quyết định vội vàng làm gì, vòng tay của anh hoàn toàn có thể che giấu thể chất của anh, chỉ cần anh nhớ kỹ tuyệt đối không tháo vòng tay xuống là được.”
Cố Bách Nhiên gât gật đầu, nói thật bên trong cánh cửa lớn của thế giới mới rất thần kỳ nhưng anh cũng không cảm thấy quá hứng thú. Làm một tổng giám đốc tập đoàn thì việc anh cảm thấy thích nhất vẫn là làm ăn.
Sau khi ra khỏi nhà hàng thì mỗi người tự lái xe về nhà, Hàn Hướng Nhu vừa mới đi tới cửa nhà thì chuông báo của di động vang lên. Hàn Hướng Nhu thay giày và chào hỏi cha mẹ đang ngồi trên sô pha rồi lấy di động ra vừa đi lên tầng vừa nghe.
“Xin chào, xin hỏi có phải đạo hữu Hàn không?” Trong điện thoại vang lên một giọng nam trẻ trung dễ chịu: “Tôi là Tần mặc ở Thanh Vân Quan đây, cô có xem bài viết trên trang huyền học ngũ thuật không?”
Một thời gian dài Hàn Hướng Nhu chưa lên diễn đàn: “Là bài viết gì vậy?”
“Long Hổ Sơn muốn tổ chức một buổi luận võ trao đổi trong Huyền môn, đệ tử Huyền môn dưới ba mươi lăm tuổi đều có thể tham gia, người dành chiến thắng có thể nhận được pháp khí thượng phẩm do Long Hổ Sơn cung cấp.”
Hàn Hướng Nhu không cảm thấy hứng thú nhiều với pháp khí, ba pháp khí trong tay cô đều có thể được gọi là Huyền môn chí bảo, ngay cả ở một ngàn năm trước, thời kỳ đạo pháp còn hưng thịnh cũng đã là bảo bối mà tất cả người trong Huyền môn đều tha thiết mơ ước.
Hàn Hướng Nhu vừa định từ chối thì đột nhiên nhớ tới nếu về sau Cố Bách Nhiên thật sự gia nhập Thiên Nhất Phái thì bản thân cũng không có thứ gì để lấy ra tặng cho anh. Nếu không thì cứ đi tham gia, lấy được giải nhất mang về làm lễ gặp mặt cho sư đệ?