Chương 136: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Hàn Thịnh Vĩ xấu hổ sờ mũi: “Hình như bùa Sí Hỏa không được!” Hàn Hướng Nhu khoanh tay nhìn anh: “Vậy thử cái tiếp theo.”

Giám khảo trong phòng hội nghị trợn mắt há mồm nhìn Hàn Thịnh Vĩ lấy từng lá bùa ném ra ngoài, lúc thì đốt lửa, lúc thì đao chém, lúc thì sét đánh, đi đi lại lại lăn qua lộn lại đến bảy tám lần. Mặc dù cương thi không có suy nghĩ không có tình cảm nhưng những người đang ngồi đây luôn cảm thấy trên mặt mao cương bị thiêu cháy đen này hiện ra sự tuyệt vọng.

Hàn Thịnh Vĩ liên tục thử vài lần đều thất bại, anh dứt khoát túm lấy một nắm lá bùa từ trong túi ra, lục lọi một lúc mới lấy ra một lá trong đó rồi nhét những lá còn lại vào trong túi. Lá bùa này cũng là bùa Lôi Kích nhưng sau khi lá bùa được thiêu đốt lại có một quả cầu sét màu tím xuất hiện trên không trung, quả cầu sét đánh mạnh xuống mao cương, cuối cùng đã bổ mao cương thành than cốc.

Bộ dáng của mao cương này thoạt nhìn như được giải thoát, những người trong phòng hội nghị thấy thế cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hàn Hướng Nhu lấy cây gậy đang kẹp dưới nách ra gảy hai lần mới vừa lòng gật đầu: “Đã chết, lúc này dùng bùa Sí Hỏa thiêu tiếp là được.” Một lá bùa Sí Hỏa rơi trên thi thể cháy đen của mao cương, trong chớp mắt thi thể cháy đen đã biến thành một đống tro tàn, không mất bao lâu đã bị thổi tan. Người trong phòng hội nghị liếc nhìn nhau với những biểu cảm khác nhau, quả thực dùng cả một ba lô đựng bùa này quá gian lận. Có điều bùa chính là một phần trong huyền học, ngoại trừ một nhóm người vô cùng đau đớn cảm thấy Hàn Thịnh Vĩ quá lãng phí ra thì cũng không tìm được được vấn đề khác.

Xem xong đoạn hình ảnh được tua lại, mọi người lại đưa mắt nhìn sang TV đang phát sóng trực tiếp, Trương Tịnh Nguyên thấy thế thì dặn: “Tắt màn hình xem lại rồi mở âm thanh TV phát sóng trực tiếp Thiên Nhất Phái.” Còn những màn hình lớn trên tường khác cũng chỉ đến khi đệ tử các môn phái xuất hiện thì chưởng môn của bọn họ với quay lại xem một chút, những thời điểm còn lại đều chú ý trên người Hàn Hướng Nhu.

Lúc này Hàn Hướng Nhu đã kiểm tra tất cả những ngôi mộ bị phá vỡ, cô đưa bùn đất trên tay cho Hàn Thịnh Vĩ: “Có phát hiện chỗ nào đặc biệt hay không?”

Hàn Thịnh Vĩ đến gần ngửi ngửi rồi biểu cảm ghét bỏ thể hiện rõ mồn một: “Mùi máu tươi còn kèm theo cả mùi hôi.”

“Điều này chứng tỏ thi thể trong ngôi mộ bị con người đào lên, xem ra bí mật trong thị trấn này không ít đâu.” Hàn Hướng Nhu vứt bùn đất trên tay xuống rồi nói với Hàn Thịnh Vĩ một cách tự nhiên: “Anh lấy nước cho em rửa tay.” Vì thế những người trong phòng hội nghị lại im lặng nhìn Hàn Thịnh Vĩ lấy ra một lá bùa, thuần thục niệm chú, một dòng nước trong vắt chảy ra từ lá bùa. Hàn Hướng Nhu hơi cúi người hai tay đan vào nhau kì cọ rửa, đến khi cô rửa tay sạch sẽ xong thì nước trong lá bùa cũng đã hết sạch. Hàn Thịnh Vĩ lấy một khăn giấy đưa cho Hàn Hướng Nhu để cô lau tay rồi hỏi: “Hiện tại chúng ta về thị trấn sao?”

Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Chúng ta đi xem tiếng quỷ khóc sói gào mà Hà Đại nói rốt cuộc là cái gì.”

Hai người đi về thị trấn vẫn mất hơn nửa giờ nhưng ở phát sóng trực tiếp chỉ là thoảng qua mà thôi. Hai người trở lại thị trấn nhỏ thì kinh ngạc phát hiện đèn lồng trước cửa nhà mọi người đã biến thành màu trắng, mà thời điểm lúc bọn họ rời đi ngoại trừ nhà họ Hà đang làm đáng tang ra thì nhà khác đều dùng đèn lồng màu đỏ.

Trên con phố tĩnh lặng, cổng chính các nhà vẫn đóng chặt như cũ, trong sân cũng không có động tĩnh gì, tưởng như đã không hề còn có sinh vật sống vậy. Hàn Hướng Nhu vừa mới nảy sinh suy nghĩ này thì bỗng thấy cổng sân bên cạnh mở một khe hở, một cô gái hơn hai mươi tuổi vẫy vẫy tay với Hàn Hướng Nhu, trên khuôn mặt nhuốm nỗi khiếp đảm và khẩn trương: “Anh chị mau tiến vào.”

Hàn Hướng Nhu đang muốn tìm một chỗ quan sát tình huống buổi tối, cô thấy thế bèn vội vàng kéo Hàn Thịnh Vĩ lách vào trong sân theo khe hở cánh cửa. Cô gái kia thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, ngữ điệu mang theo vẻ trách cứ: “Đã muộn thế này rồi mà anh chị còn ở trên phố đi dạo, không muốn sống nữa hả?” Cô vừa nói xong, dường như lo lắng giọng nói mình quá cao bèn che miệng chạy nhanh vào cửa.

Nhà cô gái này có hai tầng lầu, cô đẩy cửa phòng rồi vẫy vẫy tay với hai người như trước, chờ sau khi Hàn Hướng Nhu đi vào mới phát hiện nhà bật đèn, có điều ở cửa sổ ngoại trừ buông rèm xuống thì ở ngoài có treo lớp mành cói, cho nên từ bên ngoài nhìn vào không hề thấy chút ánh sáng nào.

Cô gái dẫn hai người lên tầng hai, trên cầu thang tầng hai có một cái cửa kính, cô để hai người tiến vào sau đó đóng cửa kính lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Cha mẹ và anh em đang ở tầng một, hai người đi lại và nói chuyện nhỏ thôi, nếu để cho họ biết em mang người lạ vào thì thể nào cũng mắng chết em mất.” Cô gái cầm lấy phích nước nóng rót hai cốc nước ấm đưa cho từng người rồi hỏi: “Em tên là Trịnh Tiểu Hà, chính là người của thị trấn này. Hai người nhìn rất lạ mắt, là du khách từ nơi khác sao?”

Hàn Hướng Nhu uống ngụm nước ấm rồi như vô tình hỏi: “Vì sao nhà em lại treo đèn lồng trắng, gần đây trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Sắc mặt của Trịnh Tiểu Hà thay đổi, cô hơi khẩn trương đáp: “Chỉ có nhà ai có tang sự mới treo đèn lồng trắng, nhà chúng em vẫn luôn treo đèn lồng màu đỏ mà.” Cô càng nghĩ càng hoảng loạn, nhìn dáng vẻ như rất sợ hãi, cô lo lắng hỏi: “Thật sự là màu trắng sao?”

Hàn Hướng Nhu thấy thế thì trấn an cô: “Cũng không chỉ nhà các em mà nhà người khác cũng thế.”

Có vẻ như Trịnh Tiểu Hà cũng không được an ủi thêm là bao, cô gật đầu bừa rồi bỗng nhiên lại đứng lên: “Trong thị trấn chúng em không được yên bình, đêm nay anh chị qua đêm ở nhà em đi, chờ trời sáng thì hai người đi ngay nhé, đừng để cho cha mẹ em phát hiện.”

Hàn Hướng Nhu gật đầu, Trịnh Tiểu Hà nhìn hai người họ như đang suy đoán mối quan hệ của bọn họ, cô thử hỏi: “Tầng hai chỉ có hai phòng ngủ, nếu không thì chị đi cùng em đến phòng ngủ phía đông đi, để anh ấy đi ở phòng phía tây.”

Hàn Hướng Nhu cười nói: “Bọn chị ở phòng phía tây là được, em mau đi ngủ đi. Ngày mai bọn chị cần phải đi sớm nữa đấy, không quấy rầy giấc ngủ của em.”

Trịnh Tiểu Hà gật đầu, nói cho hai người vị trí nhà vệ sinh rồi sau đó tắt đèn phòng khách tầng hai, còn bản thân thì trở về phòng. Hàn Thịnh Vĩ đi vào phòng thì nhìn thấy giường đôi trong phòng bèn hơi khó xử gãi đầu: “Chỉ có một cái giường thì ngủ thế nào đây? Nếu không thì anh ngủ dưới đất nhé?”

Hàn Hướng Nhu không biết nói gì nhìn anh: “Ngủ cái gì mà ngủ? Đừng quên mục đích chúng ta tiến vào.” Hàn Hướng Nhu bảo Hàn Thịnh Vĩ bê hai cái ghế ở trong phòng đặt ở cạnh cửa sổ, cô tiện tay tắt đèn lại rồi mò mẫm đi đến gần cửa sổ, cô nhẹ nhàng đẩy mành cói, lại đẩy rèm ở bên trong thành một khe hở nhỏ.

Trên con phố vẫn tĩnh lặng như cũ, đừng nói tới người, ngay cả quỷ hồn cũng không có. Hai người mỗi người ngồi một bên lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, không biết qua bao lâu, hình như bên ngoài có nổi gió, từ trên tầng nhìn xuống chỉ thấy tất cả đèn lồng trắng đang đung đưa theo gió, ánh nến yếu dần chỉ có một ngọn lửa mỏng manh đủ để thấy rõ mặt đường của con phố.

Lại một cơn gió thổi qua, đèn lồng đung đưa mạnh hơn nhưng kỳ quái là dù đung đưa thế nào thì ngọn lửa nhỏ đó vẫn ngoan cường sáng lên không bị gió thổi tắt.

“Lộc cộc lộc cộc……” Tiếng bước chân lộn xộn cùng với tiếng quỷ khóc sói gào khiến người khó có thể chịu đựng nổi vang lên từ cuối con phố, Hàn Thịnh Vĩ chà xát da gà trên người rồi hỏi nhỏ: “Tiếng này quá khó nghe, rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì vậy?” Nói xong anh không nhịn được mở khe hở lớn hơn một ít để nhìn rõ tình huống bên ngoài.