Chương 137: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Theo tiếng bước chân lộn xộn càng ngày càng gần, một loạt đội ngũ không coi là chỉnh tề xuất hiện trên đường phố. Tám khôi giáp ăn mặc rách nát giơ trường mâu chĩa vào u hồn chia làm hai hàng đi ở đằng trước khiến cho đội ngũ phía sau hiện ra sự lộn xộn, mỗi âm binh đều áp taải một du hồn bị xô đẩy tiến về phía trước. Những du hồn đó mặc trang phục rách rưới, có mặc trường bào phong cách cổ đại, có mặc áo vải thô thời dân quốc, còn có mặc váy áo hiện đại, phong cách gì cũng có.

Đám âm binh thường thường xô đẩy hồn phách đằng trước mình, mà những u hồn đó đều khóc lóc thảm thiết không ngoại trừ ai khiến sau khi Hàn Thịnh Vĩ nghe được thì hãi hùng khiếp vía! Hàn Thịnh Vĩ chú ý tới một âm binh trong số đó xách trên tay một hồn phách trẻ em, đứa trẻ đó chỉ mặc cái yếm để lộ phần mông đang vung chân khóc thảm thiết. Hàn Thịnh Vĩ không khỏi nhớ tới Hàn Đại kể chuyện cháu trai của hàng xóm thì lập tức trong lòng nhoi nhói, chỉ sợ đây là hồn phách của đứa trẻ đó.

Đội ngũ dài dằng dặc từ hướng đông thong thả đi về hướng tây, bỗng nhiên trong tiếng kêu gào đó vang lên tiếng roi quất. Những u hồn này dường như rất sợ cái roi này nên từng kẻ đều sợ hãi bịt miệng lại, ngay cả tiếng khóc của trẻ con cũng nhỏ hơn nhiều. Tiếng quất roi càng ngày càng vang, ngay cả âm binh nhìn thấy cũng hơi hốt hoảng, động tác của bọn chúng càng thô lỗ hơn, tốc độ di chuyển của đội ngũ cũng nhanh hơn hiều so với vừa rồi.

Đang lúc Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy kỳ quái, một âm tướng cưỡi ngựa đen xuất hiện trên đường phố. Âm tướng mặc một bộ áo giáp thuần màu đen đang cưỡi ngựa đi bên cạnh đội ngũ, dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Hàn Thịnh Vĩ, bỗng nhiên âm tướng quay đầu nhìn chằm chằm vào Hàn Thịnh Vĩ.

Ánh nến yếu ớt làm Hàn Thịnh Vĩ không thấy rõ dáng vẻ của những u hồn đó nhưng không biết vì sao anh mới liếc mắt một cái đã thấy được gương mặt ẩn giấu trong bộ giáp, thậm chí còn thấy rõ ràng đôi đồng tử đen không có lấy tròng trắng nào của nó. Đồng tử màu đen nhìn không thấy đáy kia tựa như lốc xoáy làm đôi mắt người không tự kìm hãm được bị hấp dẫn, thậm chí đắm chìm trong đó.

Có điều, mới nhìn lướt qua thì Hàn Thịnh Vĩ cảm giác được hồn phách của mình hơi trôi nổi, dường như muốn thoát khỏi thể xác nặng nề để bay tới đôi mắt đen của âm tướng kia. Ngay tại ý nghĩ này xuất hiện trong nháy mắt, chuông cảnh báo trong lòng Hàn Thịnh Thịnh rung mạnh, anh cưỡng chế bản thân thu lại ý thức và bắt đầu niệm thần chú Tĩnh Tâm. Nhưng ý thức của Hàn Thịnh Vĩ rất mờ hồ, thậm chí anh không nghĩ được khẩu quyết chú Tĩnh Tâm, chỉ có thể niệm một chữ nhớ một chữ. Một khẩu quyết vô cùng đơn giản mà không ngờ được anh phải niệm đến hai ba phút.

Sau khi khó khăn niệm chú Tĩnh Tâm được một lần, Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy bản thân có vẻ như suy nghĩ rõ ràng hơn một ít. Anh kiềm chế cơn buồn ngủ, cắn đầu lưỡi của mình rồi lại niệm một lần nữa. Từ từng chữ từng chữ được niệm ra cho đến sau đó niệm được trôi chảy, Hàn Thịnh Vĩ không biết mình niệm bao nhiêu lần thì ý thức mới dần dần tỉnh táo, hồn phách hơi trôi nổi cũng được củng cố, tay chân đông cứng cũng dần dần ấm áp trở lại.

Thấy hồn phách ly thể rồi lại trở lại trong cơ thể chỉ trong nháy mắt, âm tướng cực kỳ tức giận, nó vung roi lên, nó cầm trường thương trong tay giơ lên trời, một luồng khí đen đậm đặc chui ra từ đầu cây thương hóa thành một con hắc long nhào tới cửa sổ nơi Hàn Thịnh Vĩ đứng. Hàn Hướng Nhu thấy thế bèn dùng ngón tay dẫn động linh khí rồi vẽ một lá bùa Trừ Tà ở không trung bắn ra ngoài từ cửa sổ. Bùa Trừ Tà màu vàng kim và hắc long cùng đánh nhau trên không trung, hắc long bị đâm đến nỗi không thành hình, nó bị tán thành một luồng khí đen và dần dần biến mất trong không trung.

Âm tướng thấy thế thì đề phòng nhìn Hàn Hướng Nhu rồi không còn dây dưa nữa mà quay đầu thúc ngựa rời đi. Hàn Thịnh Vĩ phát hiện cơ thể mình khôi phục sức lực lần nữa, lúc này nghĩ lại bèn sợ hãi lui về sau hai bước rồi ngã lên trên ghế run lẩy bẩy. Hàn Hướng Nhu buông rèm nhìn bộ dáng của Hàn Thịnh Vĩ, vẻ khen ngợi hiện lên trên mặt: “Tốc độ phản ứng của anh còn nhanh hơn so với tưởng tượng của em một ít, em còn tưởng rằng anh chờ đến khi nào hồn phách của anh bị câu ra ngoài mới phát hiện được đấy.”

Hàn Thịnh Vĩ lau mồ hôi trên đầu rồi yếu ớt nói: “Đó là bởi vì trước đó em vẽ bùa Tĩnh Tâm trên đầu anh, bằng không anh chắc chắn bị nó câu đi rồi.”

Hàn Hướng Nhu thấy hơi thở của anh ổn định lại mới vén rèm nhìn ra phía bên ngoài, trên những con đường nhỏ còn có thể nhìn thấy mấy âm binh bay tới bay lui, chắc có lẽ điều tra âm hồn ở xung quanh. Hàn Hướng Nhu thấy thế thì quay đầu lại nói với Hàn Thịnh Vĩ: “Chúng ta đuổi theo xem bọn chúng muốn đi đâu.”

Hai người rón ra rón rén đi ra khỏi phòng, sau khi rời khỏi sân bèn dán bùa Liễm Tức lên người rồi đuổi theo hướng âm binh rời đi.

Trong phòng hội nghị, các giám khảo đang xem hình ảnh phát sóng trực tiếp. Bởi vì tốc độ dòng chảy thời gian giữa cuộc sống hiện thực và ảo cách khác nhau , những cảnh tượng râu ria đều được tua nhanh, chỉ đến khi nào đề cập tới huyền thuật mới có thể dựa theo tốc độ dòng chảy thời gian trong ảo cảnh truyền phát. Khi nhìn thấy cảnh Hàn Thịnh Vĩ sẽ bị câu đi hồn phách mà không hề biết, các giám khảo đều không nghĩ rằng lúc hồn phách sắp ly thể anh còn có thể kéo lại hồn phách, lập tức thay đổi suy nghĩ về anh.

Có điều đệ tử như vậy mỗi môn phái đều có, sau khi mọi người tán thưởng một tiếng tâm lý kiên định sẽ không để ý tới anh nữa. Thứ chân chính khiến rất nhiều chưởng môn khiếp sợ vẫn là cảnh Hàn Hướng Nhu vẽ bùa trên không trung, bùa trừ tà màu vàng kim kia chỉ cần dùng mắt thường đã nhìn ra được linh khí ẩn chứa trong đó có thể so được với bùa cực phẩm. Ấy vậy mà cô lại nhẹ nhàng vẽ ra được, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi dù chỉ một chút, đơn giản đến nỗi phảng phất như đang ăn cơm uống nước vậy.

Sắc mặt kích động của chưởng môn Trương Tịnh Nguyên phái Long Hổ Sơn bộc lỗ rõ rệt ra ngoài: “Thiên Nhất Phái này có lai lịch gì vậy? Sao lại bồi dưỡng ra được đệ tử lợi hại đến vậy? Vẽ bùa trên không này cũng không phải đệ tử Huyền môn bình thường là có thể làm được.”

Chân nhân Tùng Hạc của núi Võ Đang lắc đầu nói: “Lão đạo cũng chưa từng nghe nói đến môn phái này, có lẽ là môn phái mới thành lập.” Chưởng môn Mao Sơn Phái vuốt vuốt chòm râu ngẫm nghĩ một lát, trên mặt lộ ra nghi vấn: “Luôn cảm thấy nghe hơi quen tai nhưng trước đây tôi chưa từng gặp đệ tử môn phái này bao giờ.”

Trương Tịnh Nguyên chỉ phải hỏi đạo trưởng Minh Dương lần nữa: “Thiên Nhất Phái này ở thành phố Lâm Hải sao?”

Đạo trưởng Minh Dương lắc đầu: “Hai đạo hữu họ Hàn này thường ngày ở trong nhà, cũng không có tông môn gì. Có điều tôi từng nhìn trong một quyển sách có ghi chép lại về những chuyện liên quan tới Thiên Nhất Phái, chỉ là không biết đạo hữu Hàn có phải thuộc Thiên Nhất Phái đó không thôi.”

“Ghi chép lại về Thiên Nhất Phái?” Trương Tịnh Nguyên trải qua lời nhắc nhở này cũng cảm thấy hình như từng nhìn thấy ở nơi nào, đang nhớ lại thì nghe thấy đạo trưởng Trường Minh của Thanh Dương Cung bất chợt nhớ lại: “Đạo trưởng Minh Dương nói Thiên nhất Phái đó là Hàn Tĩnh Tu sáng tạo ra vào ngàn năm trước sao?”

Chưởng môn Lý Hiên Đức của Long Môn Tông nghe vậy thì không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Thôi bỏ đi, Hàn lão tổ người ta chính là nhân vật phi thăng Tiên giới trong truyền thuyết, bọn họ là đang dát vàng lên mặt mình mà thôi. Tôi thấy hai anh em này trong lúc vô tình được điển tịch gì mới đánh bậy đánh bạn vào Huyền môn, lại không có môn phái đúng đắn nào cho nên mới lấy tên Thiên Nhất Phái để giả danh lừa bịp.”