Chương 135: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Hai người đi bộ khoảng chừng được nửa giờ thì đến địa giới thị trấn. Ngoài thị trấn không có thứ chiếu sáng, trời tối mịt cách xa mấy mét vẫn không thấy rõ cái gì. Hàn Thịnh Vĩ dừng bước rồi bối rối nhìn Hàn Hướng Nhu: “Bên ngoài tối quá, muốn đi thế nào đây?”

Lúc này, trong phòng hội nghi đa chức năng của khách sạn, mười màn hình cực lớn phân chia chiếu nội dung của mười ảo trận khác nhau. Bởi vì người dự thi ở vòng thứ nhất có rất nhiều nên trên màn hình lớn cách mỗi năm phút sẽ trình chiếu một tổ thí sinh để giám khảo có thể quan sát được biểu hiện của mọi người.

Lúc Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ đến địa giới của thị trấn cũng vừa lúc cắt đến hình ảnh của hai người họ, đạo trưởng Thanh Dương Cung thấy vị trí đứng của hai người thì không khỏi lắc đầu: “Người trẻ tuổi luôn bồng bột, chỉ muốn đi đường tắt lại không suy xét đến điều kiện bên ngoài. Bên ngoài thị trấn tối om không thấy rõ cái gì, hai người họ uổng phí công sức đi đến đây mà thôi.”

Vừa dứt lời, trên màn hình, Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa, còn chưa đợi mọi người thấy rõ ràng là bùa gì thì đã thấy Hàn Hướng Nhu dùng tay vân vê, một mặt trăng có kích thước như cái mâm tròn bay ra từ lá bùa bị đốt cháy treo trên đỉnh đầu hai người, ánh trăng chiếu sáng xung quanh hai người trong phạm vi mười mét.

Trong phòng hội nghị yên tĩnh, mọi người nhìn cảnh tượng xuất hiện trên màn hình thì đều trợn mắt há hốc mồm, mất một lúc vẫn chưa tỉnh táo lại. Qua một lúc lâu sau, đạo trưởng Thanh Dương vừa mới nói lúc nãy không hiểu ra sao bèn hỏi người bên cạnh: “Đây là bùa gì vậy? Không ngờ còn có thể chiếu sáng được!”

Mấy người bên cạnh đều yên lặng lắc đầu, bọn họ dùng bùa cả đời nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chứng kiến. Thấy Hàn Hướng Nhu dùng đồ vật khá hiếm lạ, không ít giám khảo lộ ra sự hứng thú trên mặt, màn hình khác không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh về Hàn Hướng Nhu. Đúng lúc này, một mao cương không biết từ chỗ nào xông ra, lặng yên đi theo sau hai người. Thấy mao cương cách hai người càng ngày càng gần, lúc này bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu xoay người nhảy lên đá liên tục mấy đá vào ngực của mao cương, khiến cho mao cương bật xa hai mét.

*Mao cương: Cương thi có lông theo cấp bậc như: Bạch cương (lông trắng), Hắc cương (lông đen), Lục cương (lông xanh), Mao cương (lông cứng như tóc), Phi cương (bay), Hạn Bạt, Tinh cương. (ST)

Nhưng vào lúc này, màn hình chợt lóe lên rồi chuyển cảnh, lập tức đạo trưởng Trường Minh của Thanh Dương Cung nóng nảy, ông ta lớn tiếng hét lên: “Vừa rồi còn chưa xem xong đâu, sao lại thay đổi vậy?”

Xuất hiện trên màn hình chính là đệ tử của Long Môn Tông, chưởng môn của Long Môn Tông Lý Hiên Đức dùng biểu cảm khó chịu liếc nhìn đạo trưởng Minh Dương rồi hừ lạnh: “Ảo ảnh thứ nhất có khoảng hơn bốn mươi đệ tử tham gia thi đấu, chẳng lẽ chỉ nhìn chằm chằm vào hai người? Quả thực quá buồn cười!”

Đạo trưởng Trường Minh vừa muốn nói gì thì đã nghe thấy chưởng môn Trương Tinh Nguyên của Long Hổ Sơn dặn dò: “Lại mang thêm một màn hình nữa rồi chiếu đoạn ghi hình vừa rồi của hai người lên.” Đạo trưởng Trường Minh lập tức vui vẻ, ông vội vàng quay đầu hỏi: “Không biết hai người kia là đệ tử môn phái nào?”

Những người ở đây nghe đến vấn đề này thì sửng sốt, Trương Tinh Nguyên đang chuẩn bị để người đi tìm hiểu thì nghe thấy đạo trưởng Minh Dương của Thanh Vân Quan đáp: “Là đệ tử của Thiên Nhất Phái, cô gái tên là Hàn Hướng Nhu, một người khác là anh trai Hàn Thịnh Vĩ của cô, vừa mới nhập môn không bao lâu.”

Thanh Vân Quan rất có danh tiếng ở thành phố Lâm Hải nhưng ở toàn bộ Trung Hoa vẫn không đủ nhìn, đặc biệt là trong tình huống các môn phái tề tựu tại đây, thậm chí Thanh Vân Quan không chút thu hút nào. Trương Tinh Nguyên ngẫm nghĩ mới nhớ tới người nói là đạo trưởng Minh Dương, nhớ đến câu hỏi trước đó, ông hỏi lại: “Đạo trưởng Minh Dương biết hai người này?”

Đạo Trưởng Minh Dương gật đầu: “Hai người này hiện đang ở Lâm Hải, lão đạo từng tiếp xúc với họ vài lần.”

Trong khi nói chuyện, hai nhân viên công tác nâng một chiếc TV 52 inch tới. Đạo sĩ Long Hổ Sơn phụ trách bắt sóng tiếp nhận tín hiệu ảo cảnh vào TV và cắt đến tổ Hàn Hướng Nhu. Từ lúc hình ảnh bị cắt cho đến bây giờ tiếp nhận tín hiệu tổng cộng cũng mới mất mười phút, đổi thành thời gian bên trong cũng cùng lắm là một tiếng rưỡi. Nhóm giám khảo cảm thấy Hàn Hướng Nhu lúc này chắc chắn đang tiến hành trận đấu nảy lửa với mao cương, ai ngờ hình ảnh vừa mới phát lên, mọi người kinh ngạc phát hiện hai đệ tử Thiên Nhất Phái đã đứng ở nghĩa địa quan sát tình huống, mà con mao cương kia sớm đã không thấy bóng dáng.

Phòng họp lại trở nên yên tĩnh, mao cương thi được xưng mình đồng da sắt, sức lực vô cùng lớn, hành động lại nhanh nhẹn, nhảy nhót như bay, hơn hết là phàm hỏa bình thường không có cách nào thiêu chết nó, thậm chí ngay cả ánh mặt trời bọn nó cũng không sợ hãi. Với rất nhiều những bậc thầy đạo pháp cao thâm đang ngồi ở đây, dù bọn họ gặp phải cương thi cũng phải trải qua một trận đấu ác liệt, thế mà cái người tên Hàn Hướng Nhu này lại thoát khỏi sự khốn cùng chỉ trong thời gian ngắn như vậy? Rốt cuộc cô thoát khỏi mao cương này như thế nào?

Mọi người lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Trương Tịnh Nguyên, Trương Tịnh Nguyên ho nhẹ hai tiếng rồi dặn đệ tử đang ở bên cạnh: “Lại bảo người mang thêm một cái TV tới! Mở đoạn vừa rồi cho chúng ta xem!” Đạo trưởng Trường Minh nghe vậy cũng không kiềm chế được dặn tiếp: “Cũng mở âm thanh nữa, nghe xem cô gái này dùng pháp quyết gì.”

May mắn là lần đại hội này Long Hổ Sơn đã bao hết khách sạn, quy cách cũng đủ cao cấp nên yêu cầu gì cũng có thể giải quyết. Rất nhanh lại có một chiếc TV được đưa vào, đệ tử phụ trách bắt sóng nhanh chóng cắt hình ảnh đến lúc mao cương xuất hiện rồi bắt đầu phát sóng. Sau khi thấy Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng đá mấy đá đã đá văng mao cương ra, mấy hạt mộc châu từ cổ tay Hàn Hướng Nhu bay lên không trung hóa thành một thanh kiếm gỗ rồi rơi vào tay Hàn Hướng Nhu.

Lúc tay Hàn Hướng Nhu cầm thanh kiếm gỗ thì mao cương đã nhảy khỏi mặt đất, có vẻ nó phát hiện Hàn Hướng Nhu rất khó đối phó cho nên muốn vòng qua cô đi bắt Hàn Thịnh Vĩ ở đằng sau. Nhưng Hàn Hướng Nhu cũng không cho mao cương cơ hội này, cô trực tiếp dùng kiếm gỗ cản lại mao cương, dường như mao cương rất sợ thanh kiếm gỗ trong tay Hàn Hướng Nhu nên nó không dám đi lên trước.

Dáng vẻ của Hàn Hướng Nhu cực kỳ nhẹ nhàng, cô vừa dùng kiếm gỗ chặn đường đi của mao cương vừa giải thích điểm đặc biệt và tập tính của mao cương cho Hàn Thịnh Vĩ. Hàn Thịnh Vĩ đứng phía sau kia cũng có vẻ rất lớn gan, gậy gỗ cầm trong tay thường thường chọc mao cương hai nhát từ bên cạnh, bộ dáng xem trò vui không chê to chuyện được thể hiện một cách nhuần nhuyễn.

Sau khi giảng xong tất cả những thông tin về mao cương, bỗng nhiên kiếm pháp của Hàn Hướng Nhu trở nên sắc bén, gần như trong chớp mắt hai tay và hai chân của mao cương đã bị chặt xuống, chỉ còn lại thân mình tròn lẳn rơi trên mặt đất. Không thể không nói, sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường, mặc dù đã trở thành như vậy nhưng cánh tay và chân còn ra sức vùng vẫy hướng về vị trí cơ thể, dường như muốn nối lại chân tay một lần nữa.

Hàn Hướng Nhu cất kiếm đi đứng ở một bên rồi gọi Hàn Thịnh Vĩ lại đây: “Vừa rồi em nói nhiều như vậy anh đều nhớ rõ chứ? Hiện tại anh thử một chút xem xem dùng phương pháp gì có thể đốt mao cương này thành tro.”

Hàn Thịnh Vĩ kẹp cây gậy dưới nách rồi thò tay vào trong túi lục lọi một lúc mới lấy ra một lá bùa Sí Hỏa: “Cái này được không?”

Dáng vẻ của Hàn Hướng Nhu rất giống với giáo viên đủ tư cách, không chịu nói đáp án cho học sinh mà để cho chính học sinh của mình đi thử. Sau khi Hàn Thịnh Vĩ đưa cây gậy cho Hàn Hướng Nhu, anh vụng về vừa bấm quyết vừa cao giọng niệm pháp chú, trong chớp mắt lúc bùa được tung ra có một quả cầu lửa to bằng trái bóng rổ dừng trên người mao cương rồi bao phủ lấy nó.

Ước chừng ngọn lửa đốt cháy mười phút mới dần dần tắt, lông trên người mao cương đều bị đốt trụi, dàn da trắng bóng cũng bị đốt cháy đen xì. Đôi mắt màu lam của mao cương dại ra nhìn Hàn Thịnh Vĩ, miệng phun ra một ngụm khói đen.