Chương 134: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Hàn Thịnh Vĩ nhìn thấy bộ mặt của bà cụ thì không nhịn được hít sâu một hơi, nửa mặt bên này của bà cụ vẫn là dáng vẻ khi chết, sắc mặt trắng xanh, có vết lốm đốm tử thi, trong mắt chỉ có tròng trắng chứ không thấy chút màu đen con ngươi nào. Còn nửa mặt bên kia là khuôn mặt mèo che kín lông mèo màu đen, đôi mắt to tròn phát ra ánh xanh lục, thậm chí trên má còn có mười mấy cọng râu dài. Bà cụ với khuôn mặt mèo có thân thủ nhanh thoăn thoắt nhảy ra khỏi quan tài rồi ngồi xổm trên nắp quan tài, sau đó há miệng hét ra tiếng gào rú inh tai, trong khoang miệng lộ ra bốn cái răng nanh nhọn hoắt, mà một bàn tay lộ ra của bà cụ đã biến thành tay mèo.

Phụ nữ và trẻ em nhà họ Hà nhìn thấy bộ dáng này của bà cụ thì sợ hãi thét chói tai rồi chạy trốn khắp nơi, Hàn Hướng Nhu bóp lá bùa vừa định tiến lên thì bỗng nhiên Hà Đại ngăn cản cô, lời nói của ông ta mang theo vẻ cầu xin: “Tôi biết kiểu xác chết vùng dậy này thông thường sẽ bị thiêu cháy, nhưng nếu làm vậy thì trong lòng tôi thật sự khó yên ổn! Đại sư, ngài có thể khiến mẹ tôi trở về như cũ để tôi an táng bà ấy cho tử tế được không?”

Suýt chút nữa Hàn Hướng Nhu phun ra cả ngụm máu, xác chết vùng dậy thành như vậy rồi mà còn muốn thi thể trở lại như ban đầu, không thể không nói yêu cầu của Hà Đại cũng quá cao. Nếu ở hiện thực gặp phải kiểu người này thì Hàn Hướng Nhu quay đầu đi luôn, ngay cả ánh mắt xem thường cũng lười cho họ, bạn thích tìm ai thì tìm, tôi không theo hầu được. Nhưng hôm nay lại đang thi đấu, nếu Hàn Hướng Nhu muốn dành được thứ hạng mình mong muốn thậm chí được cộng điểm thì cần làm theo yêu cầu của họ.

Hàn Hướng Nhu buồn bực thở dài rồi quay đầu nhìn Hàn Thịnh Vĩ như lâm đại địch, sau đó hất cằm với anh: “Anh lên đi!”

“Anh lên cái gì?” Suýt nữa Hàn Thịnh Vĩ cắn phải đầu lưỡi, anh hoảng sợ nhìn Hàn Hướng Nhu với biểu cảm không thể tin được: “Vì sao là anh lên? Anh không làm được đâu!”

“Có gì mà không được, bà cụ này không khó đối phó như vậy.” Hàn Hướng Nhu nói với vẻ đương nhiên: “Nhỡ đâu em không cẩn thận đánh chết bà cụ thì phiền phức rồi, vừa đúng lúc cho anh luyện tập, cũng không thể để thứ hạng của anh quá khó coi được.”

Hàn Thịnh Vĩ nghe vậy thì trong lòng có thêm chút cam đảm, anh lấy tay đầy mồ hôi lau lên người, sau khi nuốt một ngụm nước bọt, anh nắm cây gậy vọt tới bà cụ mang gương mặt mèo. Bà cụ có gương mặt mèo nhảy chồm lên, móng chân mèo thò ra giống nhưcon dao sắc chộp lên mặt Hàn Thịnh Vĩ.

Hàn Thịnh Vĩ đột nhiên dừng bước, cậy gậy giơ lên đỉnh đầu cản lại móng vuốt mèo. Anh cảm giác được móng vuốt mèo của bà cụ vẫn đè nặng cây gậy càng lúc càng hạ xuống bèn vội vàng hất cổ tay lên cầm cây gậy quăng bà cụ có gương mặt mèo ra ngoài. Hàn Thịnh Vĩ theo sát vài bước, vung cậy gậy xuống đạp trúng lưng của bà cụ có gương mặt mèo.

Bà cụ đau đớn kêu “Á” một tiếng rồi quay đầu dùng đôi mắt mèo hung tợn trừng Hàn Thịnh Vĩ, cơ thể hướng lên trên bật nhảy lên trên đầu tường, nháy mắt đã chạy không thấy tăm hơi.

Hàn Thịnh Vĩ thấy bản thân đã đánh chạy bà cụ gương mặt mèo thì lập tức sự tự tin tăng lên đáng kể, trên mặt lộ ra biểu cảm tự đắc. Hàn Hướng Nhu nhìn thấy anh như thế thì nhắc nhở: “Hiện tại bà ta vẫn chưa quen cơ thể mới cho nên phản ứng hơi chậm chạp, chờ lần sau gặp phải chưa chắc anh đã dễ dàng đánh thắng được, nhất quyết không được khinh địch.” Trong lòng Hàn Thịnh Vĩ rùng mình, vội vàng gật đầu.

Hà Đại, Hà Nhị lau nước mắt đi tới mếu máo hỏi: “Đại sư, hiện tại làm sao bây giờ?”

Hàn Hướng Nhu ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi: “Trước đó chú nói thị trấn các chú xuất hiện việc mấy xác chết sống dậy đúng không? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Hài Đại do dự liếc nhìn Hà Nhị, Hà Nhị lập tức hiểu rõ suy nghĩ của ông ta bèn vội vã đóng cửa chính lại. Lúc này Hà Đại mới hạ giọng kể: “Từ nửa tháng trước, thị trấn chúng tôi có xuất hiện rất nhiều việc lạ, ngôi mộ vô duyên vô cớ vỡ ra, quan tài bên trong trống trơn, thi thể lại không biết tung tích, đủ loại nguyên nhân mà người mới chết ở thị trấn đều không ngoại lệ trở thành xác chết vùng dậy; từ 11 giờ tối trở về sau luôn nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào ở bên ngoài nhưng sau khi nghe đến những tiếng này thì nhất định không được nhúc nhích cũng không được nhìn lén, bằng không sẽ có chuyện. Cháu trai lão Lý cạnh nhà tôi nghe thấy tiếng động lúc nửa đêm thì bò lên cửa sổ xem, đến khi người lớn phát hiện thì cơ thể thằng bé đã lạnh ngắt, nghe nói hồn bị câu đi rồi. Hiện tại lòng người trong thị trấn luôn sợ hãi, cũng không biết khi nào thì đến lượt mình.”

Lúc hai người ra khỏi nhà họ Hà thì trời đã tối đen, trong thị trấn không có đèn đường nhưng trước cửa mỗi nhà đều treo hai ngọn đèn lồng, cũng coi như chiếu sáng được. Hàn Thịnh Vĩ bị gió thổi qua thì có cảm giác hơi lạnh, anh ôm lấy cánh tay xoa xoa hai lần và dậm chân: “Nơi này lạnh thật đấy, chúng ta không tìm chỗ nào qua đêm sao?”

Hàn Hướng Nhu cạn lời nhìn anh: “Tổng cộng có ba ngày mà anh còn muốn ngủ?”

“Vậy không ngủ cũng không sao, chỉ là anh cảm thấy lạnh.” Hàn Thịnh Vĩ run rẩy đi theo sau, nhìn Hàn Hướng Nhu chỉ mặc một cái áo khoác mỏng thì không nín được hỏi: “Em không lạnh sao? Nếu em không lạnh thì cho anh mượn áo mặc nhé?”

Hàn Hướng Nhu dừng bước quay lại nhìn Hàn Thịnh Vĩ có chiều cao 1 mét 88 đang co rúc thành một quả cầu thì bất đắc dĩ thở dài: “Anh phải nhớ kỹ bất kỳ lúc nào đều phải bão nguyên quy nhất; bảo vệ cho tinh, khí , thần của mình; như vậy mới sẽ không bị lợi dụng sơ hở. Hiện tại trạng thái tinh thần của anh bị mất khống chế, nỗi lòng bị ảo cảnh quấy nhiễu cho nên mới cảm thấy càng ngày càng lạnh.”

*Bão nguyên quy nhất: Là một thuật ngữ chỉ phương cách thu luyện của Đạo gia, chú trọng tại luyện Thần (trong Tinh Khí Thần), trừ khử những tạp niệm trong tâm, giữ cho tinh thần thanh tĩnh (bão nguyên), nhằm giữ cho Tinh - Khí - Thần hợp thành một (quy nhất), chẳng hao hụt. Họ tin tưởng rằng với cách tu luyện này sẽ được trường thọ.

Hàn Hướng Nhu để Hàn Thịnh Vĩ nhắm mắt và khoanh chân ngồi, cô đặt tay lên đỉnh đầu của anh rồi niệm pháp quyết: “Thái thượng đài thần, ứng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân, thông đạt tiên linh, trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh, tam hồn vĩnh cố, phách bất tang khuynh. Cấp cấp như luật lệnh!”

*Thái thượng…… luật lệnh: Thái Thượng Đài Thần, ứng biến không ngừng, trừ tà trói quỷ, bảo tính mệnh hộ thân thể, thông tới thần linh, trí tuệ thanh khiết sáng suốt, tinh thần yên ổn, ba hồn vĩnh viễn vững bền, phách không đi lệch hướng. Lập tức nghe lệnh. (Có gì sai sót các bạn sửa giúp mình nhé)

Một tia sáng vàng tuôn trào từ lòng bàn tay của Hàn Hướng Nhu rồi bao trùm lên toàn bộ cơ thể của Hàn Thịnh Vĩ. Hàn Thịnh Vĩ cảm nhận được một dòng nước ấm từ huyệt Bách Hội chảy thẳng tới đan điền, xua tan sương mù màu xám quấn quanh kinh mạch, còn mang theo linh lực của anh vận chuyển đại chu thiên một lần. Rất nhanh trong lòng của Hàn Thịnh Vĩ đã bình tĩnh lại, đến khi hai mắt mở to đã trở nên sáng suốt, toàn thân nóng hầm hập, thứ vừa rồi làm anh lạnh lẽo thấm tận tim gan đã biến mất không thấy.

*Huyệt Bách Hội: Còn có tên gọi khác là huyệt Tam Dương, Thiên Mãn, Quỷ Môn, Dương Ngũ Hội, Duy Hội, Thiên Sơn, Nê Hoàn Cung, Điên Thượng. Huyệt này nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu của con người. Bách Hội nằm tại điểm giao của đường nối hai đỉnh vành tai với đường dọc cơ thể. Vị trí của huyệt còn là nơi tụ hội của tất cả các dinh dương, kinh can và mạch đốc. Tác dụng chính của huyệt Bách Họi là khai khiếu, tức phong, định thần, thăng dương, tiềm can dương…… Điều trị các bệnh tim đập nhanh, ngạt mũi, hoa mắt, đau đầu, mất ngủ. (ST)

*Đại chu thiên: Năng lượng nhân thể chạy dọc theo kinh mạch toàn thân, kỳ kinh bát mạch, 12 đường kinh chính tuần hoàn một lần thì gọi là một đại chu thiên. (ST)

Hàn Thịnh Vĩ hơi xấu hổ gãi gãi đầu, anh ngượng ngùng cười nói: “Ảo cảnh này rất lợi hại, không biết từ khi nào đã khiến người khác trúng chiêu.”

“Lần sau lại trúng chiêu em cũng mặc kệ anh.” Hàn Hướng Nhu vươn tay túm lấy Hàn Thịnh Vĩ rồi nhìn con đường trống trải nói: “Lúc chúng ta đến nhà Hà Đại vừa mới đến buổi tối, lúc này chắc cũng hơn 8 giờ rồi. Không bắng chúng ta đi phần mộ ở ngoài thị trấn quan sát xem, chờ đến nửa đêm lại về.” Hàn Thịnh Vĩ vừa mới bị ảo giác xâm lấn tinh thần, lúc này không dám nghĩ ngợi cái gì cả, anh niệm tâm pháp và đi theo sau Hàn Hướng Nhu ra khỏi thị trấn.