Lúc Long Hổ Sơn bao trọn khách sạn đã nghĩ tới việc bày ảo trận, mười ảo trận phân bố ở hai bên vườn hoa của khách sạn và trên bờ cát tư nhân. Đạo sĩ Ngọc Chân Tử của Long Hổ Sơn dán lên người lá bùa Khoách Âm rồi lớn tiếng đọc danh sách phân chia tổ: “Lý Đạo Tu của Thanh Dương Cung, Bạch Thuật của Thanh Vân Quan, Lý Thành của Mao Sơn……” Từng đệ tử Huyền môn trẻ tuổi đầy hứa hẹn lần lượt từ trong đội ngũ đi ra rồi đứng ở khu vực chờ phía trước đội ngũ, rất nhanh danh sách tổ thứ nhất đã đọc tới người cuối cùng: “Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ của Thiên Nhất Phái, xin mời những đệ tử đã đọc tên đi theo đạo trưởng Ngọc Hòa Tử của Long Hổ Sơn tiến vào ảo trận tổ thứ nhất.”
Hàn Thịnh Vĩ cầm cậy gậy đi bên cạnh Hàn Hướng Nhu và dùng vẻ mặt tung tăng nói: “Lại còn sắp xếp vị trí đầu cho chúng ta nữa, tổ đầu tiên đã chọn chúng ta rồi, có phải chứng tỏ chúng ta khá may mắn không?”
Hàn hướng Nhu nhìn anh giống như đang nhìn kẻ ngốc, cô rất tốt bụng không chọc thủng ảo tưởng của anh: “Là khá may mắn.” Hàn Hướng Nhu nhìn ảo trận phía trước, bước chân hơi chậm một chút, cô thì thầm nói với Hàn Thịnh Vĩ: “Sau khi tiến vào ảo trận nhớ kỹ muốn bảo vệ tinh thần, không chống đỡ được thì ném bùa, dùng hết thì em lại vẽ cho anh, lần này em mang theo nửa hòm giấy vàng và chu sa nên cũng đủ vẽ bùa cho anh.”
Khi nói chuyện, đoàn người đã đi tới trước ảo trận, Ngọc Hòa Tử dừng bước giải thích: “Trận thi đấu chính thức bắt đầu vào lúc 10 giờ đúng, thời gian có 8 giờ, tỉ lệ thời gian thực tế và thời gian trong ảo trận là 1:9, nói cách khác các vị sẽ sinh tồn trong ảo trận là ba ngày. Trong lúc thi đấu các vị phải trải qua các loại khảo nghiệm, nhiệm vụ chính là sống sót, một khi ở bên trong tử vong thì các vị sẽ thua trận thi đấu này. Mặt khác nếu các vị có thể căn cứ theo nhắc nhở tìm được chân tướng trong ảo cảnh thì sẽ lấy thêm được điểm.”
Ngọc Hòa Tử nói xong quy tắc rồi quét mắt nhìn đệ tử tổ một, tổ một có tổng cộng 42 người, ngoại trừ Bạch Thuật ra thì cũng có Lý Đại Đông và Vạn Thủ Côn của cục điều tra vụ án linh dị ở trong nhóm này. Ngọc Hòa Tử thẩm tra đối chiếu danh sách, đến khi đọc đến Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ thì biểu cảm thể hiện sự nghi ngờ: “Hai vị đạo hữu là đệ tử của môn phái nào?”
Hàn Hướng Nhu trả lời: “Chúng tôi là đệ tử Thiên Nhất Phái.”
“Loạn rồi, sao hai người lại đến tổ một được?” Sắc mặt của Ngọc Hòa Tử cực kỳ khó coi: “Đây là ảo trận nguy hiểm nhất, đệ tử dạng môn phái nhỏ này bồi dưỡng ra như các vị sẽ không chịu đựng nổi.”
Lý Đại Đông dùng biểu cảm đầy thâm ý liếc nhìn Ngọc Hòa Tử một cái rồi uyển chuyển nhắc nhở: “Có phải đạo trưởng không mấy hiểu biết về năng lực của đạo hữu Hàn hay không?”
Hàn Hướng Nhu cười thản nhiên: “Không sao, chờ chúng ta đi ra từ ảo trận là mọi người sẽ hiểu được.”
Một tiếng kêu lanh lảnh của chim hạc vang lên trong không trung, Ngọc Hòa Tử có lo lắng thế nào cũng chỉ có thể nuốt xuống những lời muốn nói, anh ta duỗi thẳng tay vẫy cờ trên tay rồi lạnh giọng hô lên: “Đệ tử tổ một tiến vào ảo trận.”
Hàn Hướng Nhu giữ chặt tay Hàn Thịnh Vĩ cùng nhau rảo bước tiến vào ảo trận, sau khi trời đất quay cuồng, Hàn Hướng Nhu mở mắt ra thì phát hiện bản thân xuất hiện ở trong một thị trấn cổ. Hàn Thịnh Vĩ đánh giá xung quanh một chút mới nói với Hàn Hướng Nhu: “Nhìn khung cảnh có vẻ như là ở vùng sông nước Giang Nam vậy, rất tinh xảo.”
Cũng không biết là nguyên nhân gì mà những cửa sổ của tất cả căn nhà trong thị trấn nhỏ này đều đóng chặt, trên con đường không nhìn thấy dù chỉ một bóng người. Hàn Thịnh Vĩ khiêng cây gậy trên vai từ đầu phố đến cuối phố, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì không hiểu ra sao bèn hỏi: “Rốt cuộc chúng ta ở chỗ này cần làm gì? Không nhìn thấy người cũng không nhìn thấy quỷ, có phải tìm căn nhà nào đó đi vào ở ba ngày là qua vòng không?” Đối với tình huống này Hàn Hướng Nhu cũng không quá hiểu rõ, chỉ nói: “Tìm một người nào đó hỏi một chút rồi nói sau.”
Hai người đi vòng ra phía sau con phố thì loáng thoáng nghe được tiếng khóc, hai người dựa theo tiếng khóc thì phát hiện ra một cánh cửa lớn của một căn nhà to rộng, vải trắng treo khắp cánh cửa, có vẻ như trong nhà đang có tang sự.
Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ cùng đi vào, một người đàn ông hơn 60 tuổi vội vàng đi lên đón tiếp, ông ta hỏi nhỏ: “Các vị chính là thiên sư ở thị trấn được mời đến đúng không?”
Hàn Hướng Nhu nhanh chóng nhập vai, đáp lại với sắc mặt tự nhiên: “Đúng thế, ngài xưng hô thế nào? Tình huống trong nhà lại như thế nào?”
Người đàn ông lấy ống tay áo lau nước mắt và nói: “Tôi tên là Hà Đại, sáng hôm nay mẹ tôi qua đời vì bệnh tật. Dựa theo quy định của thị trấn, tôi cần giữ thi thể ba ngày mới có thể hạ táng nhưng thị trấn tôi đã có liên tục vài xác chết sống dậy rồi, tôi thật sự sợ mẹ tôi có chuyện gì.”
Sắc mặt của Hàn Hướng Nhu vẫn không thay đổi: “Tôi đi vào xem quan tài trước rồi nói sau.”
Hà Đại vội vàng đồng ý rồi dẫn theo hai người Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ tới linh đường, trong linh đường để một cái quan tài, trước quan tài có cái chậu than, ở hai bên có rất nhiều con cháu hiếu thảo đang quỳ, ở giữa có một chàng trai hơn hai mươi tuổi vừa khóc vừa hóa vàng mã.
Hàn Hướng Nhu quan sát ảnh chụp đen trắng ở phía sau quan tài, thoạt nhìn bà cụ khoảng trên dưới 80 tuổi, trên khuôn mặt khô gầy đều là nếp nhăn, vì miệng không có răng nên bị móm, toàn bộ đường nét trên gương mặt thể hiện dáng vẻ hung dữ.
Có vẻ Hà Đại hơi sợ bà cụ nên vẫn luôn cúi đầu không dám ngẩng lên xem ảnh chụp, lời nói không rõ ràng hỏi: “Đại sư, ngài xem mẹ tôi có thể vùng dậy hay không?”
Hàn Hướng Nhu đi vòng quanh quan tài một lần, ngoại trừ mùi thoang thoảng của người mới chết ra thì cũng không có gì đặc biệt. Hàn Hướng Nhu lắc đầu nói: “Không có gì khác thường, chỉ cần để ý kỹ đừng cho vật còn sống chạm vào thì hẳn là không có chuyện gì.”
Hà Đại nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra: “Vậy đại sư vào phòng ngồi trước, tôi đã bảo vợ dọn dẹp sạch sẽ hai phòng rồi, hai vị nghỉ chân một lát rồi ăn cơm tối, chúng tôi còn phải làm phiền các vị hỗ trợ cùng gác đêm rồi.”
Vừa mới dứt lời, trời dần dần tối xuống, rất nhanh trời đã chuyển đen. Hà Đại đi đốc thúc làm đồ ăn, Hàn Thịnh Vĩ hỏi nhỏ: “Thời gian nơi này trôi qua nhanh quá, đi dạo một vòng thì trời đã tối rồi? Có phải chúng ta còn hai ngày nữa là có thể đi ra ngoài hay không?”
Hàn Hướng Nhu lắc đầu nói: “Lúc chúng ta tiến vào thì mặt trời đã ở phía tây rồi, thời gian nơi này không giống với bên ngoài.”
Hai người ngồi được một lúc thì Hà Đại tiến vào mời hai người đi phòng ăn ăn cơm, trên bàn đầy thịt gà thịt vịt thịt cá, chỉ là không biết vì sao ngay cả hơi nóng bốc lên cũng không có. Hàn Hướng Nhu vốn không ăn đồ ăn trong ảo cảnh, cô thấy Hà Đại đứng ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn bèn trực tiếp hỏi: “Người nhà của chú không ăn cơm sao? Gọi mọi người lại đây cùng nhau ăn cơm đi.”
Hà Đại vội vàng đi ra ngoài gọi người, một lát sau có đến mười mấy người lũ lượt tiến vào chen đầy cả bàn, Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ nhân cơ hội lấy ghế dịch ra bên ngoài một ít rồi nhìn bọn họ ăn ngấu nghiến càn quét sạch cả bàn thức ăn.
Sau khi Hà Đại cơm nước no nê mới hỏi chàng trai hóa vàng mã vừa rồi: “Ai ở bên ngoài túc trực linh cữu vậy?”
Chàng trai ngậm đùi gà ngẩng đầu rồi dùng vẻ mặt mờ mịt trả lời: “Không có ai túc trực bên linh cữu mà, đều tiến vào ăn cơm hết rồi.”
Sắc mặt Hà Đại biến đổi, ông ta đẩy bàn ra rồi chạy ra ngoài, những người khác cũng hở hồng hộc chạy theo sau. Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ đi cuối cùng, vừa mới chạy đến phòng khách thì thấy một nhóm người đứng ở linh đường, tất cả đều không dám nhúc nhích
Hàn Hướng Nhu đẩy nhóm người lách đi vào, cô thấy không biết từ khi nào nắp quan tài đã bị đẩy ra một nửa, vừa vặn lộ ra nửa thân trên của bà cụ.
Hà Đại nín thở rướn lại gần nhìn, có vẻ không phát hiện ra khác lạ gì rồi quay đầu xua tay với người nhà: “Lão Nhị, Lão Tam và Đại Tráng tới đây hỗ trợ đẩy nắp quan tài lại.” Ba người đồng ý, mới chưa bước được hai bước thì thấy một con mèo đen nhảy xuống từ đầu tường rồi nhảy vào trong quan tài, sau đó ngồi trên mặt bà cũ.
“Ầm ầm ầm!” Một tia sét chiếu sáng không trung tối tăm, bà cụ ngồi dậy từ trong quan tài rồi chầm chậm quay đầu lại, một nửa mặt của bà cụ đã biến thành hình dạng con mèo.