Tổ tình nguyện viên hội nghị phản hồi yêu cầu của Hàn Hướng Nhu cho đạo sĩ Ngọc Chân Tử phụ trách trù bị chung cho toàn bộ hội nghị của Long Hổ Sơn. Ngọc Chân Tử đang bận rộn, nghe được tình nguyện viên nói thì ngẩn người trong phút chốc, ngay sau đó không mấy kiên nhẫn nói: “Hiện tại gom được hai người đã dám xưng là môn phái đúng thật là buồn cười! Cái Thiên Nhất Phái này từ trước đến nay tôi chưa từng nghe nói đến, trả lời cô ta là đã sắp đầy, để cho bọn họ chờ lần tới đi.”
Tình nguyện viên lên tiếng đồng ý, vừa định đi thì vừa lúc Ngọc Hòa Tử nghe được đối thoại của hai người bỗng nhiên đi đến gọi tình nguyện viên lại: “Người tới là khách, đi sắp xếp vị trí cho Thiên Nhất Phái kia đi.” Tình nguyện viên nghe thấy thế cũng không biết sao bèn nhìn Ngọc Chân Tử, dường như không biết làm thế nào cho phải.
Tuy Ngọc Chân Tử là tổng phụ trách của hội nghị lần này nhưng ở trong môn phái gã phải gọi Ngọc Hòa Tử là sư huynh. Thấy Ngọc Hòa Tử trắng trợn đánh mặt mình thì trong lòng Ngọc Chân Tử cực kỳ nén giận, nhưng gã lại không dám phản bác trước mặt Ngọc Hòa Tử, chỉ phải mặt nặng mày nhẹ gật đầu với tình nguyện viên.
Ngọc Hòa Tử lại giống như không phát hiện ra Ngọc Chân Tử bất mãn, anh ta dùng biểu cảm nghiêm túc nhắc nhở: “Long Hổ Sơn chúng ta làm ban tổ chức xử lý lần thịnh hội này, tuy chưa chắc có thể làm vừa lòng mỗi người nhưng cũng không thể lạnh nhạt bất kỳ môn phái nào. Cho dù là môn phái nhỏ, cho dù báo danh sai thì chúng ta cũng không thể đối xử khác biệt.”
Ngọc Chân Tử bị dạy dỗ đến đen mặt, gã nhìn Ngọc Hòa Tử xoay người đi thì lập tức cảm thấy bực tức trong lòng không thể xả, tức tối đến mức khiến ngực như bị kim châm vậy. Trong lúc gã đang một mình tức giận thì bỗng nhiên có một tiểu đạo sĩ chạy tới rồi thở hổn hển nói: “Sư thúc, sư thúc tổ cho ngài đi phòng họp số một để chia tổ cho các thí sinh tham gia tuyển chọn vòng thi đầu tiên vào ngày mai ạ.”
Ngọc Chân Tử lên tiếng rồi xoay người đi theo tiểu đạo sĩ vào phòng họp số một. Đại hội luận võ Huyền môn có ba vòng thi, vòng thứ nhất là chia tất cả đệ tử Huyền môn tới dự thi thành mười tổ, tách riêng ra tiến vào các ảo trận khác nhau. Chỉ cần trước khi thi đấu kết thúc vẫn ở trong ảo trận không chết đều được coi là thông qua vòng, trong tình huống không chết nếu thêm được một bước hoàn thành nhiệm vụ tuyên bố trong ảo cảnh còn có cộng điểm khác nhau tương ứng với giá trị khác nhau.
Mười ảo trận là trận pháp có sẵn mà tiền bối Long Hổ Sơn truyền xuống, trình độ khó dễ không giống nhau, bởi vậy lúc các môn phái báo danh sẽ ghi chú ở mặt sau về tình huống đệ tử dự thi, phía Ngọc Chân Tử cũng dựa theo nghi chú để tiến hành chia tổ cho các đệ tử môn phái.
“Ồ, Thiên Nhất Phái này không điền ghi chú rồi.” Một tiểu đạo sĩ hơi đau đầu day day mi tâm rồi tiện tay để thông tin của Hàn Hướng Nhu sang một bên: “Chia đều xong tôi sẽ gọi điện thoại hỏi một chút vậy.”
Ngọc Chân Tử ở bên cạnh tinh mắt thấy được ba chữ ‘Thiên Nhất Phái’, gã vươn tay ra cầm tài liệu lấy tới, nhìn nội dung trên mặt tờ giấy rồi nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Không cần phiền phức như vậy, trực tiếp phân đến tổ một là được.” Tiểu đạo sĩ vừa nghe xong thì hơi lo lắng bèn lắp bắp nói: “Nhưng…… Nhưng tổ một là do đại sư huynh chuẩn bị mà, cấp độ nguy hiểm cao như vậy nhỡ đâu người của Thiên Nhất Phái không gánh được thì phải làm sao bây giờ?”
“Không gánh được thì rời khỏi, cũng không bị mất tính mạng.” Ngọc Chân Tử dùng thái độ không có việc gì viết trên danh sách tổ một hai cái tên Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ, giọng điệu hơi trào phúng: “Hiện tại huyền học đã suy thoái, người nào đều dám lập môn phái. Loại người này nên để cho bọn họ kiến thức được đệ tử Huyền môn chân chính là dạng gì mới được, đỡ cho đi ra ngoài giả danh lừa bịp làm hỏng danh tiếng Huyền môn.” Tiểu đạo sĩ hơi đỏ mặt, anh ta hạ giọng khuyên giải: “Sư thúc, điều này không hợp với quy định đâu.”
“Không có gì không hợp với quy định cả.” Ngọc Chân Tử lườm anh ta, ngữ điệu hơi lạnh nhạt: “Nhanh chóng đi làm việc đi.”
Hàn Hướng Nhu cũng không biết rằng bản thân vì muốn có một vị trí tham dự mà đã đắc tội một đạo sĩ Long Hổ Sơn, có điều dù cô biết cũng sẽ không để ý. Nhìn lịch trình cũng đã sắp đến giờ họp, Hàn Hướng Nhu cầm notebook đi thang máy đến tầng ba rồi dựa theo biển chỉ dẫn đi tới phòng họp
Trong phòng hội nghị lúc này đã ngồi không ít người. Ngồi hai hàng đầu trên cơ bản đều là những nhân vật tiếng tăm trong giới huyền học, những hàng tiếp theo đều là những người ở độ tuổi trung niên và lão niên từ 40 trở lên, bởi vậy Hàn Hướng Nhu vừa tiến vào liền khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô, thấy thế nào cũng cảm thấy cô đi nhầm hội trường.
Một tiểu đạo sĩ phụ trách hội nghị trong hội trường tại đây đi tới hạ giọng hỏi: “Vị đạo hữu này, xin hỏi cô là môn phái nào?”
Hàn Hướng Nhu cười cười trả lời: “Tôi là Hàn Hướng Nhu, chưởng môn đời kế tiếp của Thiên Nhất Phái.”
Bởi vì Thiên Nhất Phái vừa mới sắp xếp bàn tạm thời nên tiểu đạo sĩ nhanh chóng nhớ tới liền dẫn cô đi đến dãy cuối cùng. Người ở đây tuy đã khá cao tuổi nhưng đều tai thính mắt tinh, sau khi nghe được cái tên Thiên Nhất Phái ai cũng không để ý tới, có quá nhiều môn phái nhỏ vô danh như này nên không đáng tốn nhiều tinh lực để trong lòng.
Hàn Hướng Nhu đã sớm dự kến đến loại tình huống như thế này, cô căn bản không quan tâm, trực tiếp ngồi hàng cuối cùng rồi ghi nhớ những điều quan trong trong cuộc họp, sau khi tan họp, những người khác hàn huyên với nhau, còn Hàn Hướng Nhu kẹp sổ dưới cánh tay rồi nghênh ngang rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thịnh Vĩ mang theo vẻ mặt tái nhợt đi vào nhà hàng, Hàn Hướng Nhu đã ăn xong bát cháo cá kinh ngạc nhìn anh: “Tối hôm qua anh không ngủ sao?”
Hàn Thịnh Vĩ như du hồn ngồi phịch xuống, hai mắt thì đăm đăm nhìn Hàn Hướng Nhu: “Tối hôm qua 8 giờ đã ngủ rồi, sáng nay 7 giờ 30 mới tỉnh.”
Hàn Hướng Nhu sờ lên cái tránh lạnh băng của anh thì càng thêm khó hiểu: “Anh ngủ sắp đến 24 tiếng đồng hồ, cũng không phát sốt gì, sao lại có bộ dạng thế này?”
Hàn Thịnh Vĩ khóc không ra nước mắt nhìn Hàn Hướng Nhu: “Tối hôm qua anh nằm mơ bị ném vào trong động quỷ, đông nghìn nghịt đủ các loại lệ quỷ đấy. Lần đầu tiên anh lơ đãng bị lệ quỷ bóp chết, anh cho rằng mình tỉnh lại sẽ không gặp ác mộng, nhưng mà vừa mở mắt lại trở về cảnh tượng kia. Anh chỉ có thể vừa chạy vừa ném bùa vừa quay gậy cả đêm không biết chết bao nhiêu lần, sáng hôm nay lúc được đồng hồ báo thức đánh thức, hai cái đùi của anh còn đang bồng bềnh đây này.”
Hàn Hướng Nhu nghe thấy thế cũng biết lí do tại sao, cô vươn tay ra gắp cho Hàn Thịnh Vĩ một viên xíu mại rồi cười ha hả: “Lâm trận mới mài gươm không sắc thì cũng sáng, kiểu luyện tập này người khác có cầu cũng không được, anh cũng nên thấy đủ đi.”
Nháy mắt Hàn Thịnh Vĩ đã hiểu được, lập tức sắc mặt trắng bệnh, anh nhìn khắp xung quanh rồi thì thầm hỏi: “Tổ sư gia nhà mình sợ anh làm mất mặt sao?”
Hàn Hướng Nhu đồng cảm nhìn anh một cái rồi dùng giọng điệu của người từng trải thở dài một hơi: “Tin tưởng em đi, nếu lần này anh khiến cho Thiên Nhất Phái bị mất mặt thì về sau cảnh trong mơ của anh sẽ càng ngày càng xuất sắc.”
Biết Tổ sư gia có thể nhìn thấy biểu hiện của mình, Hàn Thịnh Vĩ lập tức không dám uể oải hay không hăng hái, cả bàn đầy ắp đồ ăn đều nhét hết vào trong bụng. Còn nửa tiếng nữa là trận thi đấu liền bắt đầu, pháp côn của Hàn Thịnh Vĩ vẫn đang trên đường vận chuyển, anh nhìn thời gian từng phút từng giây đang đến gần thì trong lòng nôn nóng.
Hàn Hướng Nhu vươn tay ra dẫn động linh khí vẽ một lá bùa lên trán Hàn Thịnh Vĩ, Hàn Thịnh Vĩ cảm giác được một dòng khí mát lạnh từ vị trí giữa mày chui vào, tâm lý bực bội lập tức biết mất, trong lòng cũng tĩnh lặng hơn rất nhiều. Anh ngồi trên sô pha nhắm mắt lại nhớ tới tối hôm qua từng dùng pháp chú và khẩu quyết bình tĩnh chờ đợi cho đến năm phút trước khi xuất phát, rốt cuộc chuyển phát nhanh cũng tới.
Bóc gói đóng hộp ra, cầm cây gậy trong tay, lần đầu tiên Hàn Thịnh Vĩ và que cời lửa sinh ra cảm giác tinh thần và trái tim có sự gắn bó, lập tức anh cảm thấy trong lòng kiên định không ít.